'Được rồi, mau cút ra đi.
Để Hoàng Viết Lực ôm một hồi Ninh Đình Phúc đã rửa xong bát đũa rồi đẩy hắn ra.
Hoàng Viết Lực khẽ cười, nụ cười hắn nhẹ nhõm vô cùng:" Còn chửi tôi được, mèo nhỏ, sao em lại vô tình như vậy chứ? "
Ninh Đình Phúc lạnh lùng nói:" Anh có cần tôi vô tình thêm một tí, cho anh một vé đi luôn không!? "
' Thế thì không cần đâu. " Hoàng Viết Lực mỉm cười:" Tôi còn chưa cưới em mà, không chết được. "
Cái tên này...II. "
Ninh Đình Phúc chỉ cảm thấy máu dồn lên não, cơn tức giận bùng nổ trong cậu, con dao đang ở gần ngay tay cậu. Bây giờ cậu chỉ muốn vơ ngay lấy nó rồi cho cái tên Alpha chết tiệt trước mặt cậu một phát thôi!!
Hoàng Viết Lực lập tức lùi lại, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, gương mặt đẹp như tạc của hắn khiến hắn trông càng ngứa đòn hơn.
" Mèo con này, cứ giương móng vuốt như vậy không tốt đâu, người ta sẽ bị em dọa chạy đó. "
Ninh Đình Phúc vẻ mặt ghét bỏ đến không thể ghét bỏ hơn, cậu khoanh tay đứng ở đó cười nhạt.
" Sao không thấy cậu bị dọa chạy nhỉ? Như thế tôi rất lấy làm phúc phận đấy. "
Hoàng Viết Lực cười đến là vui vẻ:" Tôi lên phòng đợi em đó. "
Ninh Đình Phúc nhăn mày:" Lên cái gì mà lên, tôi còn phải về nhà không rảnh ở đây đùa với cậu.
Hoàng Viết Lực nào có bỏ qua được cơ hội ngàn vàng mới có được này, hắn đi tới nắm lấy eo người đối diện rồi kéo cậu vào lòng.
" A Phúc à, lẽ nào em nỡ lòng để một kẻ đáng thương như tôi ở lại đây một mình sao? "
Ninh Đình Phúc đã quá quen thuộc với những hành vi của Hoàng Viết Lực, bây giờ cậu còn chả thèm phản kháng nữa, có phản kháng thì cũng thế thôi.
Cậu đáng thương? Ăn nói cho đúng đi chứ. "
Hoàng Viết Lực làm bộ thở dài, hắn cúi người rúc đầu vào hõm cổ cậu than thở.
Chúng ta là những người tổn thương, không phải em nên ở đây hôm nay để an ủi tôi sao?"
Ninh Đình Phúc rất muốn đấm nổ đầu cái tên đang rúc đầu vào hõm cổ mình hiện tại, nhưng tay đã siết chặt thành nắm đấm cuối cùng lại buông lỏng.
Chẳng hiểu sao cậu rất muốn tẩn cho tên này một trận nhưng cơ hội đến rồi cậu lại cứ luôn mềm lòng. Ninh Đình Phúc cũng chịu thôi, cậu còn chẳng hiểu nổi chính mình.
"...Được rồi, cậu cút ra, tôi phải gọi điện báo cho người nhà
Hoàng Viết Lực biết chiêu bài của mình đã hiệu quả, hắn biết mèo con của hắn nhìn thì hung dữ thế thôi chứ bên trong thì mềm yếu lắm, chỉ cần khéo léo một chút là sẽ khiến cậu mềm lòng ngay.
Có điều chắc chắn hắn cũng chỉ cho phép cậu mềm lòng với hắn mà thôi, không được mềm lòng với bất kì ai khác.
' Vậy nhanh lên nhé, tôi ủ ấm giường trước cho em.
Ninh Đình Phúc mắt cá chết nắm lấy cái đầu vẫn còn đang rúc vào cổ mình kéo ra ngoài, cậu lạnh lùng thốt
" Tên điên, cút. '
" Rồi rồi, tôi cút đây thưa mèo nhỏ của tôi.
Ninh Đình Phúc cho Hoàng Viết Lực một ánh mắt hình viên đạn, lấy điện thoại trong người ra rồi quay người lại không nhìn hắn nữa. Mẹ nó, cứ nhìn thấy cái tên này là cậu lại phát điên lên được!
Sao lại có người cảm thấy cái tên này cấm dục nhỉ? Sao cậu chẳng thấy có tí nào vậy?
Rõ ràng là một tên lưu manh!
Ninh Đình Phúc tự vuốt ngực mình, cậu phải bình tĩnh mới được, nếu không nghe được giọng cậu người nhà cậu sẽ lo lắng cho cậu mất.
Ninh Đình Phúc gọi cho Liễu Như Phương:" Chị Phương, bà Mậu thế nào rồi ạ?
Liễu Như Phương vừa từ trong phòng Dương Mậu đi ra, giọng nói cô tuy ngấp ngứng nhưng không giấu nổi vui mừng.
Bà Mậu đã...đã khỏe lại, bà không còn sốt nữa, hiện tại đã ngủ rồi. Tiểu thiếu gia không, không cần phải lo lắng đâu. '
Ninh Đình Phúc an tâm hơn nhiều, cậu nói tiếp:" Hôm nay em không về nhà, ở nhà bạn nên mọi người không cần đợi em.
Liễu Như Phương đầu dây bên kia băn khoăn một hồi cuối cùng vẫn hỏi:" Là...người bạn Alpha đã, đã để lại mùi trên người tiểu thiếu gia...sao?"
Ninh Đình Phúc hơi khựng lại, cậu trấn an:" Cái tên đó, à không, cậu ấy làm vậy là giúp đỡ em, chị không cần lo lắng. "
Liễu Như Phương vẫn bất an trong lòng, sự ra đi ngày ấy của Dạ Tiêu Hoa đã để lại trong cô một ác cảm lớn với những kẻ hào môn. Chỉ cần một lượng tin tức tố nhỏ như gió thoảng qua của Alpha kia đã khiến cô không thể đến gần cậu thì có nghĩa là kẻ đó chắc chắn là một Alpha cấp S. Những Alpha cấp S thường sẽ thừa hưởng gen từ gia đình, khả năng rất cao là người hào môn, dù không đến hàng hào môn lịch sử lâu đời thì cũng là kiểu nhà giàu mới nổi có triển vọng bước vào giới thượng lưu.
" Tiểu thiếu gia, cậu..cậu phải cẩn thận đó. "
Ninh Đình Phúc nghe hiểu được những sự lo lắng của Liễu Như Phương.
'Chị đừng lo, ngày mai em sẽ về "
Cúp máy xong Ninh Đình Phúc sải bước hướng tới căn phòng của Hoàng Viết Lực, đều đã không xa lạ gì nữa.
Cửa không hề khóa, cậu vừa đẩy cửa ra thì tin tức tố vị cà phê thơm ngát phả thẳng vào mặt cậu. Tin tức tố của cậu còn bị cái tin tức tố này dẫn ra một ít hòa vào trong không trung.
Ninh Đình Phúc nhíu mày, cậu nhận ra được bản thân vậy mà thậm chí không còn một chút bài xích nào với cái chuyện tên chết dẫm này thả ra tin tức tổ đối với cậu.
Tin tức tố của cậu với cái tên này độ phù hợp rất cao, tên này nếu thả ra một chút tin tức tố còn có thể giúp cậu giảm bớt chứng rối loạn tin tức tố.
Ninh Đình Phúc không thích sự ỷ lại đến từ bản năng với tên thần kinh đang nằm trên giường cười như thằng ngốc này.
Cậu một mình quen rồi, không thích cảm giác bị khuất phục này.
Mẹ kiếp cái giới tính chết tiệt! "
Ninh Đình Phúc chửi thầm trong lòng, cậu đi vào trong.
Hoàng Viết Lực nằm trên giường nhìn thấy cậu bước vào liền mỉm cười nói:" Mèo nhỏ, tới đây."
Ninh Đình Phúc lướt qua hắn với bộ dáng không quan tâm, cậu ngồi vào chiếc bàn đang bừa bộn bài thi của hắn. Cậu thu dọn nó qua một bên sau đó lấy đề Quốc ngữ của mình ra làm, cậu chẳng muốn quan tâm đến cái tên dở người kia tí nào, chỉ có thấy phiền lòng.
Hoàng Viết Lực cũng không cảm thấy bản thân mình thiệt thòi gì, cả người mèo nhỏ yếu đuối từ đầu đến chân đều là tin tức tố của hắn, nhìn người ta làm bài tập thôi cũng cảnh đẹp ý vui.
Hắn nhìn người ta được một lúc liền không chịu được đi trêu chọc.
" Mèo nhỏ, sao em đáng yêu thế?"
" Mèo nhỏ này, sao em lại thích Tiếng Anh? "
Mèo nhỏ, ngoài hạc giấy ra em thích thứ gì nữa không? "
Mèo nhỏ, nếu như ngày mai tận thế thì em muốn làm gì? "
Mèo nhỏ, em..."
Ninh Đình Phúc bị quấy cho trong não không thể nghĩ được cái gì, cái bút chì trên tay cậu kêu răng rắc hai cái sau đó gãy đôi, cậu quay ngoắt người lại.
Hoàng Viết Lực! Câm mồm!
Thành công gây được sự chú ý của cậu mà hắn câm mồm mới không phải hắn thường ngày đấy.
Hoàng Viết Lực nở nụ cười đến là gian trá, hắn quyết tâm trêu chọc người ta tới cùng.
" Mèo nhỏ, màu môi em đẹp thật đấy. "
Đến lúc này thì thử hỏi Ninh Đình Phúc nhịn sao nổi nữa? Cậu mà còn nhịn nổi nữa thì cậu sẽ đổi họ luôn!
Ninh Đình Phúc ném cái bút đã gãy đôi lên bàn rồi nhanh như cắt đứng dậy phi lên giường đè lên người Hoàng Viết Lực rồi túm lấy cổ áo hắn, cậu giơ nắm đấm lên, trong mắt đầy lạnh lùng và tức giận.
Cậu nghĩ rằng tôi sẽ không đánh cậu chứ gì!? '
Nếu kẻ khác mà nắm áo Hoàng Viết Lực như thế thì có khi đã bị hắn cho một cước đi gặp tổ tiên sớm rồi. Nhưng nếu người này lại là mèo nhỏ của hắn thì viễn cảnh sẽ hoàn toàn khác.
Hoàng Viết Lực thả lỏng cơ thể để mặc cậu nắm lấy cổ áo mình, một chút phản kháng cũng không có, trong mắt hắn tràn ngập ý cười và trêu tức.
Mèo nhỏ, em hung dữ quá đó. '
Bình thường nhìn cậu lạnh lùng quá, nhiều lúc nhìn tấm lưng của cậu đơn bạc đến khiến người khác đau lòng. Hắn muốn khi ở cạnh hắn cậu có thể trở nên ngây ngô, tùy hứng.
Đánh hắn có làm sao? Chỉ cần cậu vui là được.
Tin tức tố vị cà phê trong phòng đã tiêu tán gần hết, hắn cũng không thả thêm, không ép buộc cậu. Hắn chỉ muốn cậu trở nên thoải mái một chút mà thôi.
Hoàng Viết Lực nhếch miệng, giọng điệu hắn vẫn đùa cợt như vậy.
Mèo nhỏ, tôi nhất định sẽ hôn em.
Hậu quả của câu nói đó chính là một cú đấm toàn lực của cậu giáng thẳng xuống gương mặt tỉ lệ kim cương đẹp như mơ của hắn.
Trong cơn tức giận muốn giết người diệt khẩu, Ninh Đình Phúc nhìn thấy máu chảy ra từ khóe miệng của người đang bị cậu đè xuống đánh thì bỗng nhiên hoảng hốt.
Ninh Đình Phúc luống cuống, ánh mắt cậu hiện lên một tia hối lỗi.
" Tôi...không cố ý, là tại cậu cứ nói mấy lời đó. "
Đang lúc cậu muốn xuống khỏi người hắn thì Hoàng Viết Lực dùng hai tay giữ lấy cái eo mảnh khảnh của cậu.
Hắn kéo cậu xuống ôm cả người vào lòng khiến cho cậu nằm lọt thỏm trên người hắn.
Khóe môi châm chích đau rát nhưng tâm trạng Hoàng Viết Lực lại tốt đến vô cùng.
Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên đang nằm trong ngực mình, tổn thương của hắn có là gì so với mèo con yếu đuối của hắn chứ. Hắn đã từng có một gia đình hoàn chỉnh, được yêu thương, được nuông chiều.
Còn cậu thì sao? Từ nhỏ đã khổ, biết bao tổn thương chồng chất trên cơ thể nhỏ bé gầy yếu này. Con người không ai không biết đau, chỉ là nó đã quá lâu đến hoen rỉ bị ném vào một nơi rồi khóa kín mà thôi.
' A Phúc, đừng gánh vác đau khổ một mình nữa, như vậy sẽ mệt lắm. Cho tôi tư cách cùng em gánh vác, có được không? "