Bên trong nhà hàng khách sạn lớn Zehder,.
Tề Vân Vân ăn mặc trang điểm đẹp đẽ vừa đến, chị hai Tề San San lập tức nhắn tin cho cô:
"Phiếu khuyến mãi em muốn chị để ở quầy trong nhà hàng, em tìm chị coi quầy hỏi là được, bọn chị ở phòng bếp bận rộn đến chóng mặt, cái đầu bếp mới tới đó hình như có dính líu tới bang phái nào đó, thật không nên chọc, lại thích quát người, chị không thể đi ra, nhân vật Ưng Tư Lạc đó chị sẽ lưu ý giùm em, chị có mấy chị em học cùng khóa ở nhà hàng khác, có tin tức về nhà sẽ nói cho em biết..."
Tề Vân Vân rất vui vẻ vì chị hai đồng ý giúp cô, mặc dù chị hai bình thường làm việc rất chậm, nói chuyện cũng chậm hiểu, nhưng vào lúc này lại lưu loát cho cô đáp án, bây giờ thật tốt quá.
Cô theo chỉ dẫn của chị hai tới trước quầy lấy phiếu ưu đãi, rồi đến nhà hàng ăn no bụng, thừa dịp ăn cơm, cô còn phải nghiên cứu công ty của Ưng Tư Lạc một chút nữa, nếu có thể “tóm” được cơ hội gặp anh, lúc nói chuyện mới có cái mà trả lời.
Phục vụ dẫn cô đến chỗ dành cho một người ngồi, chọn cơm sườn lợn rán chưng sữa cách thủy, canh bí đỏ nấu đặc cùng với đồ uống...
Trong nửa giờ chờ món ăn đưa lên, cô đã xem xong tài liệu về Ưng thị, có chi nhánh công ty thương mại trên toàn cầu, bao gồm thuyền hàng hải vận và máy bay vận tải không vận Ưng thị đều có, quả thật là công ty lớn rất có thực lực, phí bảo hiểm sẽ rất khả quan.
Phục vụ đưa tới thức ăn đã chọn lên, cô mới cẩn thận dời tài liệu đến ‘nơi an toàn’ cạnh bàn, để tránh bị dơ, dù sao chuyện cho tới bây giờ, trước hết vẫn phải lấp đầy bụng, chờ tin tức tốt xuất hiện.
Một phen giải quyết tất cả thức ăn, cơm no trà đủ rồi cô bắt đầu vừa bưng thức uống lên uống, vừa nhìn bản đồ không vận của Ưng thị, bỗng nhiên bên tai nghe có người nói tiếng Latin, âm thanh không lớn nhưng âm sắc trầm thấp, hùng hậu có lực, thuộc về phái nam...Không để ý nghiêng đầu qua xem, lập tức giật mình ba giây, nhanh chóng cúi đầu, nháy mắt mấy cái... cô nhìn thấy!
Là Ưng Tư Lạc! Anh đang ở cái vị trí gần bên cạnh cô kia, đang chọn món ăn...
Thật là thật trùng hợp, nếu lần đầu tiên gặp nhau ở Venice coi như là trùng hợp, vậy lần thứ hai gặp nhau nữa chính là do ông trời tác hợp! Cô vui sướng đến nỗi tim cũng sắp nổ tung, nín thở lại lặng lẽ liếc anh một cái, anh vẫn giống như cái đêm ba năm trước, đẹp trai như vậy, có sức quyến rũ như vậy, bất kỳ chàng trai nào so sánh với anh cũng trở nên mờ nhạt...
Cô thu hồi ánh mắt lại, hít sâu mấy cái, cười khẽ suy tư, cô muốn dùng phương thức tự nhiên một chút hấp dẫn sự chú ý của anh, ngón tay động một chút vào cái thìa ở trên bàn, để cho nó nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang "Leng keng" giòn giã, cô cười trộm, lần này anh nhất định cũng phát hiện sự tồn tại của cô đi! Nâng lên mặt chớm hồng nhìn về phía anh...
Nụ cười của cô cứng đờ, anh không có phát hiện ra cô, anh đang quay mặt qua chỗ khác, ngẩng đầu nhìn một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt cô gái kia bình tĩnh, nở nụ cười đẹp đẽ, sóng mắt mê người, dùng tiếng Latin lưu loát nói chuyện với anh ...
Tề Vân Vân kinh hãi, cô biết cô gái kia tên là Canh Phương Úc, là một đồng nghiệp nghiệp vụ viên bảo hiểm đứng đầu, tin đồn nói cô ta vì bảo hiểm ước sẽ luôn luôn không chừa thủ đoạn nào, lợi dụng bề ngoài xinh đẹp của mình, rất nhiều ông chủ cũng quỳ gối ở dưới vẻ đẹp của cô mà ngoan ngoãn ký vào hợp đồng, hôm nay thấy người thật của cô ta, quả nhiên danh bất hư truyền, là một thục nữ tóc dài phiêu dật, khí chất siêu phàm tự tin.
Lần này cô xem ra không có chút hi vọng nào, nhìn Ưng Tư Lạc vẫn đang nhìn chằm chằm Canh Phương Úc không thôi, thật lâu cũng không có xoay người lại, thảo luận hết sức ăn ý, cô có dự cảm, lần này mình sẽ nếm mùi thất bại, cô gái này nhất định là kình địch của cô, nói không chừng sẽ vì bảo hiểm sẽ thừa dịp đêm tối gió lặng mê hoặc Ưng Tư Lạc...
Trong lòng Tề Vân Vân khổ sở, muốn cô trơ mắt nhìn người mình yêu bị cướp đi, lòng của cô thật là đau!
Nếu là không lấy được hợp đồng còn chưa tính, không muốn vị trí giám đốc của cha cũng không quan hệ, nhưng cô muốn Ưng Tư Lạc...
Ai! Cô nói muốn thì sẽ được sao? Anh không phải là một viên kẹo, anh là người đàn ông xuất sắc, cõi đời này không chỉ có một mình cô mơ ước "sắc đẹp" của anh ...
Trách thì trách chính bản thân cô những năm này vẫn sống ở trong giấc mộng Venice năm đó, cho tới giờ khắc này mới hoàn toàn thức tỉnh, cô chưa từng xem lại mình đến tột cùng nặng bao nhiêu, nói không chừng anh sớm đã không còn nhớ rõ cô gái có thói quen mẫn cảm là cô... Dù sao thời gian tiếp xúc mới có một đêm cũng quá ngắn.
Tề Vân Vân cảm thấy suy sụp nghiêm trọng, cặp mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn ra ngoài trời, không còn dũng khí làm ra trò vặt khiến cái thìa rơi thêm lần nữa, chỉ ở một bên nghe Canh Phương Úc không ngừng dùng tiếng Latin mà anh quen thuộc nói chuyện với nhau, can đảm của cô nhanh chóng cạn sạch, ngay cả tiến lên chen vào nói cũng không dám.
Kết thúc rồi.. xong rồi! Cô âm thầm khinh bỉ bản thân mình.
Ai! Sớm biết phải đi học thêm, học tiếng Latin, ai nhanh chân thì đến trước.
Ai! Cơ hội đã qua... Kiểm điểm thì có lợi ích gì?
Trong lòng cô không khỏi thở dài liên tục, tất cả vọng tưởng đối với Ưng Tư Lạc trong nháy mắt bị phá hủy một cách vô tình...