Tề Vân Hải không nỡ nhìn các con gái thất vọng, vội nói:
"Nhưng mà có tìm được học trò của bà lão đó, cái quầy hàng đó không ngờ vẫn còn bán đồ như cũ, không có thay đổi, mẹ con liếc mắt một cái liền nhận ra cái sạp kia, nhưng bà lão đã qua đời, đổi thành con trai của bà ấy bán."
Lợi Nhược Thủy che miệng cười khổ.
"Anh ta nói tác dụng phụ duy nhất của sữa ong chúa chính là xuất hiện bệnh sởi, nếu sản phụ không xuất hiện bệnh sởi, thì lúc sinh đứa nhỏ ra sẽ bị bệnh sởi, ước chừng là ở thời kì thiếu nữ, thật xấu hổ, năm đó thời điểm mẹ mang thai các con, vẫn chưa từng bị bệnh sởi."
"Vậy. . . . . . Có thuốc giải hay không? Có cần phải lên trên núi đi cầu Thiên Sơn tuyết liên gì đó không...?"
Tề Vân Vân hỏi mẹ, phát huy sức tưởng tượng xem tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.
Da mặt tất cả người nhà họ Tề đều run rẩy, vẻ mặt đen thui ngay tại chỗ.
"Cái truyền nhân của bà lão kia nói, trong cơ thể người có cái gọi là “tinh thần khí” tồn tại, cho nên phương pháp duy nhất để thoát khỏi bệnh sởi là phải nắm tay cùng một trăm người đàn ông, dựa vào “hoán khí” để trị liệu, bệnh sởi tự nhiên sẽ biến mất !"
Lợi Nhược Thủy cười khổ, ngay cả bản thân bà cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng các con gái đã đi khám bác sĩ lại hoàn toàn không có hiệu quả, cũng có thể thử phương thuốc cổ truyền này xem sao.
"Một trăm người đàn ông? Điên rồi!" Chị cả nổi đóa đầu tiên.
"Chúng ta. . . phải đi đâu tìm. . . . . . Một trăm người đàn ông?" Chị hai thì rơi vào khó khăn.
Tề Vân Vân đầu óc linh hoạt lập tức đã nghĩ đến một chỗ, cô lập tức vui vẻ lôi kéo hai chị nói:
"Chị cả, chị hai, cái này rất đơn giản, em vừa nghĩ đến một con “đường tắt”, chúng ta có thể cùng nhau băng đường tắt, rất nhanh có thể thu thập đủ một trăm cái nắm tay với đàn ông nha!"
"Cái đường tắt gì?" Không chỉ có hai chị cô nghe mà trợn mắt há mồm, ba mẹ cô cũng rất muốn biết.
Tề Vân Vân cười hì hì nói:
"Mọi người đều biết nguyện vọng của em là làm hướng dẫn viên du lịch a ~~ hơn nữa em cũng học ngành quản lí du lịch, quen thuộc đối với phong cảnh các nơi trên thế giới nhất, không bằng thừa dịp này trong lúc thất nghiệp, để cho em thực tập làm hướng dẫn viên du lịch, đưa hai chị đi Zehder chơi. Nói cho các chị biết, tháng sau lễ hội Carnival mặt nạ mỗi năm một lần ở Venice sẽ bắt đầu, từ ngày mười bảy tới ngày hai mươi tám tháng hai."
"Đến lúc đó đầy đường phố Venice đều là người mang mặt nạ, mặc trang phục châu Âu cổ đại, có thể nói là dòng người đông đúc, náo nhiệt không dứt, phố lớn ngõ nhỏ từ sớm đến trễ đều có vũ hội mặt nạ, sẽ có rất nhiều mỹ nam độc thân tham gia đó, chúng ta liền cùng nhau đi tìm người khiêu vũ, rất nhanh sẽ có thể nắm đủ tay của một trăm người đàn ông! Thông minh không!"
"Hơn nữa chúng ta mang mặt nạ nên sẽ không bị ai nhận ra, càng thần bí hơn, đây chính là cơ hội khó có được, chỉ là. . . . . . Ba mẹ, hai người cho bọn con thật nhiều lộ phí nha!"
Tề Vân Vân ngược lại "chơi xấu" cha mẹ một phen, mắt đẹp cười cong cong, ai kêu họa do ba với mẹ tạo ra, bởi vậy cũng nên chịu chút trách nhiệm!
"Đương nhiên không thành vấn đề, ba đứa các con cùng đi, lộ phí ba mẹ lo hết."
Tề Vân Hải và Lợi Nhược Thủy đều gật đầu cười, cho rằng chút tiền đó cũng không là gì.
"A. . . . . . lỡ như. . . . . . nắm trúng …. tay của Mafia. . . .thì sao?" Chị hai cũng hoang mang, chậm rãi đặt câu hỏi.
"Chuyện này có tính mạo hiểm." Chị cả đưa tay xoa xoa cằm, bắt đầu có chút lo ngại.
Tề Vân Vân cố gắng thuyết phục hai chị:
"Đây chính là đường tắt đó! Nếu không đi sẽ rất đáng tiếc."
Chị cả suy nghĩ một phen sau đó rất lập tức ra quyết định:
"Chị không có rảnh rỗi, lịch bay đã sớm bị xếp kín, kỳ thật phục vụ trên không trung làm việc bận rộn sẽ quên mất bệnh trạng, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, chị cũng sớm quen với sự tồn tại của chúng nó rồi, nếu em muốn đi như vậy, chị cũng không phản đối, nhưng em phải cẩn thận an toàn của chính mình, nơi đó cũng có không ít kẻ háo sắc, tên móc túi, tuy nhiên em thông minh như vậy, hẳn là không thành vấn đề."
Chị cả mở miệng phản đối, cô vốn không có chút hứng thú nào đối với vũ hội cả, cô sẽ tìm "thuốc giải" khác.
Chị hai cũng vất vả quyết định:
"Zehder. . . . . . chị từng đi qua. . . . . . Trước kia lúc chị học nấu món ăn của Zehder, chính là học ở nơi này. . . . . . chị từng ở La Mã hơn nửa năm. . . . . .lễ hội Venice mặt nạ chị cũng đã đi thử cùng bạn học, thật nhiều người, thật chật chội, không khí ngột ngạt. . . . . . Hơn nữa thật sự có tên móc túi. . . . . . ừm. . . . . . ở khách sạn chị làm việc hiện tại . . . . . . Một tuần sẽ có một ngày nhà hàng đổi phiên bếp trưởng. . . . . lúc khảo sát nếu chị có thể làm khách hàng vừa lòng . . . . . . bắt tay cùng nhiều nam khách hàng. . . . . . Hẳn là có thể nắm đủ tay một trăm người . . . . . . Chậm rãi tích lũy a ~~"
Ý tưởng của chị hai luôn không cách nào thoát khỏi từ "chậm".
Tề Vân Vân phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn, xem ra không có cách nào dụ dỗ được hai chị gái.
"Được rồi! Nếu tất cả mọi người đã có cách giải quyết của riêng mình, em đành đi một mình vậy, em tin tưởng rằng em sẽ là người đầu tiên thoát khỏi lời nguyền rủa này, em muốn đánh nhanh thắng nhanh."
Tề Vân Vân tràn ngập tin tưởng đối với chuyện thoát khỏi nguyền rủa này, quay đầu lại nhắc cha mẹ: "Ba mẹ phải cho con tiền nha!"
"Con gái út, đây là đương nhiên , con có thể quẹt thẻ tín dụng thoải mái. . . . . ." Tề Vân Hải trả lời cực kỳ hào phóng.
"Tiền mặt cho con mang theo, phí đi đường lại cho riêng." Lợi Nhược Thủy bổ sung thêm một lợi ích quan trọng.
Tề Vân Vân cực kỳ thoải mái, còn cách một tháng nữa là tới ngày xuất phát, cô có đầy đủ thời gian để chuẩn bị chiến thắng lời nguyền rủa, hơn nữa có ba mẹ giúp đỡ, cô muốn chơi điên cuồng, điên cuồng bắt tay cùng với các chàng đẹp trai ở Zehder, oa ha ha. . . . . .