Đài Bắc, nhà họ Tề hai mươi bốn năm sau.
"Nguy rồi. . .Nó xuất hiện rồi . . ."
Tề Vân Vân mười tám tuổi đứng ở trước gương trong phòng ngủ, khẽ vén áo lên, nhìn thấy bên hông xuất hiện một vệt màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp lập tức nhăn thành một nắm bánh bao, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao thoáng chốc tối lại, cái miệng nhỏ nhắn mở thật lớn. . . Chuyện cô sợ hãi nhất rốt cục đã xảy ra!
Cô vừa mới cùng bạn học vui vẻ ở KTV mừng sinh nhật mười tám tuổi, vui sướng hát:
"Tôi không cần. . . . . . Tôi không cần. . . . . . Không cần lớn lên. . . . . .", còn ăn bánh ngọt sinh nhật về nhà chuyện thứ nhất chính là trở về phòng, muốn xác định lời nguyền rủa xuất hiện trên người các chị, có phải cũng "lây bệnh" cho cô hay không?
Kết quả là có, cô cũng bị nguyền rủa.
Cô trừng mắt dấu vết màu đỏ trên lưng, muốn đem nó trừng trở về, nhưng vô dụng, nó thật sự xuất hiện, buổi sáng ngủ dậy cũng không thấy, bây giờ mới hiện ra, càng lúc càng rõ ràng.
Chẳng lẽ cái này là do người cô tự mọc ra sao? Cô vừa mới tốt nghiệp ngành du lịch, tuy rằng tốt nghiệp chính là bắt đầu thất nghiệp, nhưng cô vốn định thừa dịp thời gian "thất nghiệp" này chơi cho thật đã, mười tám tuổi chính là thời gian vui chơi mà! Cô không muốn bị một cái phiền não như vậy bám theo mình, cô không muốn không muốn a!
Ở nhà họ Tề, Tề Vân Vân đứng hàng thứ ba, ở trên cô còn có hai chị gái, chị cả Tề Hinh Hinh, hai mươi bốn tuổi, là tiếp viên hàng không; chị hai Tề San San, hai mươi ba tuổi, là đầu bếp nhà ăn khách sạn năm sao Zehder. Mọi người đều nói ba chị em cô xinh đẹp như tiên, tư chất thông minh, là tác phẩm thành công vĩ đại của việc cha mẹ họ liều mình "tạo người" năm đó.
Nhưng lại không ai biết rằng ba người các cô đều mắc "bệnh không tiện nói ra"!
Cũng không biết cái này đến cùng là Thiên sát nguyền rủa gì, cả hai chị của cô cũng đều xuất hiện một vòng màu đỏ trên lưng sau sinh nhật mười tám tuổi.
Nếu nhìn kĩ thì đây chính là một tổ hợp những chấm nhỏ màu đỏ mà thành, đáng sợ là chúng nó sẽ ngứa, ngày thường còn có thể hòa bình ở chung với chúng nó, bình thường khi không gãi nó còn ngoan ngoãn một chút, nhưng đến ngày trăng tròn hoặc không có ánh trăng, tình huống ngứa ngáy càng mạnh mẽ. . .
Mỗi tháng mùng một, mười lăm, nó sẽ phát tác mạnh mẽ, các cô gãi khổ sở , nó vẫn cứ ngứa ngứa, làm các cô khổ sở đến nỗi muốn lăn lộn trên mặt đất.
Vốn tưởng rằng là đây là bệnh dị ứng, nhưng đi khám bác sĩ, uống thuốc chống dị ứng, bôi thuốc mỡ, hoàn toàn không có hiệu quả đối với nó, bởi vậy ba mẹ cô cũng vô cùng lo lắng.
Nay cô cũng có bệnh không tiện nói ra như vậy, oa. . . . . . Làm thế nào mới tốt a?
"Em gái, em. . . cũng 'có' sao?"
Hai chị của Tề Vân Vân lo lắng tìm lên lầu xem cô, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của em gái!
"Đúng vậy, em cũng 'có' giống hai chị, thật là đáng ghét!"
Tề Vân Vân chán nản càu nhàu đưa eo thon nhỏ cho hai chị của cô xem.
"Thật không hiểu. . .Chúng ta đã. . .Tạo nghiệt chướng gì. . .mà lại sinh ra… loại quái bệnh này… được cơ chứ?"
Chị hai Tề San San từ trước đến nay đều có tác phong làm việc chậm rãi, người ta cùng lắm là chậm nửa nhịp, cô lại không chỉ chậm một nhịp thôi mà ngay cả nói chuyện cũng tiêu hóa chậm, nhíu mi cũng phải tốn mất ba giây, các loại cảm xúc biểu đạt cũng chậm, nhìn cũng không có lo lắng bao nhiêu, nhưng kỳ thật cô đang cực kỳ lo lắng.
"Các em đừng lo lắng, ba mẹ đã xuất phát đi Vân Nam tìm đáp án tuần trước, bọn họ vẫn hoài nghi đó là bởi vì tác dụng phụ của sữa ong chúa sinh con mà mình mua của một bà lão ở Vân Nam hơn hai mươi năm trước . . . Có lẽ bọn họ cũng sắp trở về rồi, nói không chừng đã tìm được cách giải quyết rồi cũng nên, các em không nên lo lắng quá!"
Chị cả Tề Hinh Hinh trấn an em gái, cô và bệnh không tiện nói ra này đã dây dưa suốt sáu năm, xem như người trải qua “phiền não” này lâu nhất, cô cũng rất hi vọng ngày bí ẩn này được giải quyết, nếu không cô sẽ phải ôm nỗi hận mà chết, bởi vì bạn trai đầu tiên, thứ hai, thứ ba của cô đều vì nó mà chia tay.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ đó cô đều cảm thấy đau lòng, buổi tối không trăng, cô và bạn trai hai người ở trên một bãi biển không người, ở trong bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, ở trong công viên yên tĩnh. . . . . .
Vừa định tiến tới bước thứ hai nó đột nhiên phát tác, ngứa không ngừng, vì thế cô đành cự tuyệt nụ hôn đầu tiên, chạy về nhà gãi gãi gãi. . . . . .
Mấy người bạn trai vì bỗng nhiên vô cớ bị từ chối, từ đó về sau đều bỏ mặc cô, cô cũng không dám tiếp tục quen bạn trai, chỉ sợ nó bỗng dưng phát tác, cô không muốn bị đá nữa.
"Nhưng mà đã lâu lắm rồi, bà lão đó có còn sống không?" Tề Vân Vân rất nghi ngờ.
"Nói không chừng chúng ta đã hết thuốc chữa. . . . . ." Chị hai chậm rãi nói.
Ba người đang thảo luận, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng cửa mở.
"Nhất định là ba mẹ đã trở lại!"
Tề Vân Vân nhảy dựng lên, theo chị cả chạy thẳng xuống lầu, chị hai động tác chậm chạp cũng theo sau.
Hai vợ chồng Tề Vân Hải và Lợi Nhược Thủy mệt mỏi bước vào cửa thả hành lý xuống, sau đó mỉm cười với các con gái.
"Cha, mẹ có tìm được bà lão đó không?"
Tề Vân Vân thấy ba mẹ mang theo tươi cười, nghĩ là có hi vọng, tới kéo cánh tay cha mẹ hỏi.
Tề Vân Hải lắc đầu, ba chị em đồng thời phát ra tiếng kêu thất vọng :
"Nha ~~"