Chương 73: Chiến tranh đất Bắc
Một đạo kiếm quang mang theo sát lực cực kỳ khủng kh·iếp được chém ra, đối với người bình thường nó chỉ đơn giản là một đạo kiếm quang, nhưng trong tầm mắt của Trường Sinh Vương xuất hiện hàng ngàn, hàng vạn ánh kiếm.
Tiếng kiếm rít lên liên hồi, ánh kiếm rực đỏ xuyên thủng thương khung, tiếng ầm ầm chấn động, núi đá vô số sụp đổ, kiến trúc như bị huỷ diệt hoàn toàn, Man Hoang trong sử sách lúc này bị kiếm quang chém làm hai nửa.
Bắc địa bị chia cắt, đ·ộng đ·ất bắt đầu xảy ra, Trường Sinh Vương hét thảm một tiếng, hắn máu thịt cả người be bét, chưa dừng lại ở đó ánh kiếm lao đến liên tục, trong chớp mắt cả người Trường Sinh Vương như b·ị c·hém nát thành thịt vụn.
Thế nhưng Trường Nam vẫn chưa có ý định dừng lại, hay nói đúng hơn là Nghịch Thiên Kiếm còn chưa có ý định dừng lại, nó gào thét trên thương khung, cuối cùng chém ra một đòn sát thủ, Trường Nam lấy lại quyền làm chủ thân thể, trong chớp mắt hắn nhìn thấy bóng dáng của lão già trong buồng giam số bảy quay đầu nhìn mình cười, trong ánh mắt lão có sự giải thoát.
Thiên địa một khắc tĩnh lặng, tiếp sau đó là một màu trắng bao phủ, t·iếng n·ổ mạnh truyền ra, kiếm nát, người tan!
Trường Sinh Vương bị một kiếm kia chém nát thành nhiều mảnh, khoảnh khắc ánh kiếm chém ra rất nhanh, nhưng đạo kiếm ấy đã chém từ thực tại về quá khứ, nó quay ngược về một ngàn năm trước trong khi Trường Sinh Vương còn chinh chiến xa trường bổ xuống một đao, rồi lại chém ngược về một vạn năm trước khi Trường Sinh Vương độ kiếp lên Nguyên Anh, cuối cùng nó chém về rất nhiều vạn năm trước khi Trường Sinh Vương được sinh ra trên một sa mạc nọ, thần đã không thể tái sinh, kiếm kia quá kinh khủng, một kiếm này xứng đáng được ghi vào sử sách, Kiếm Sát Thần!
Trường Nam ngơ ngác nhìn thanh kiếm vỡ thành từng mảnh vụn rơi xuống đất, hắn đã cùng nó chinh chiến qua bao nhiêu trận sinh tử, vậy mà nó cứ như vậy mà vỡ vụn trong lòng hắn cũng có chút không nỡ.
Hoàng hôn dần dần ló dạng phía chân trời, nó cũng là lúc mà trạng thái thăng hoa của hắn biến mất, đúng vào lúc này trên bầu trời xảy ra kịch biến, ánh sáng ngũ sắc không biết từ đâu xuất hiện, theo sau đó là một giọng nói vô cùng uy nghiêm và giận dữ:
“Hắc ám đạo chủng, tà ma ngoại đạo, vậy mà tìm cách quay trở lại nhân gian, Quang Minh Thần Điện thay mặt cho sự tồn vong của nhân loại đến g·iết ngươi!”
Một đạo thần thức quét ngang Bắc địa, gió lốc nổi lên kinh thiên, lúc này bốn lão tổ của bốn đại tông đồng loạt mở mắt không quản mà đồng loạt quỳ rạp xuống đất:
“Tham kiến điện chủ!”
Vị điện chủ chí cao vô thượng kia không để ý tới, lúc này từ trong ngũ sắc quang minh có một bàn tay màu đồng xuất hiện hướng Trường Nam lao đến ý đồ muốn bóp c·hết hắn.
Thế nhưng mà lúc này kịch biến lại phát sinh, từ trong đ·ống đ·ổ n·át của miếu cổ bất ngờ lại vẫn sừng sững ở đó một cái đại môn, đại môn này chính là cái mà Trường Sinh Vương bước ra.
Bên trong cánh cửa âm u bỗng có một đạo xích sắt xuất hiện, ngay khi nó xuất hiện đã truy tìm thần thức của Trường Sinh Vương, một giọng nói khàn khàn chứa đầy tạp niệm trong cánh cửa truyền ra:
“Vậy mà đ·ã c·hết?”
Sau đó nó chuyển hướng:
“Vậy thì phải có người thay thế.”
Cuối cùng nó lao đến vị trí của Trường Nam rồi cuốn chặt hắn rút về bên trong cánh cửa.
Bàn tay màu vàng đồng kia lao tới cuối cùng vẫn chậm một bước, nó bóp vào không khí sau đó từ từ tan rã, đạo thần thức uy nghiêm từ ngũ sắc quang minh truyền ra:
“Yêu nghiệt phương nào to gan?”
Sau đó uy áp khủng bố rầm rầm đánh xuống miếu cổ, đại môn nổ tung, nhưng cuối cùng đạo thần thức kia cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, khí tức của Trường Nam như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Lúc này đạo thần thức mới nhìn về phía Tứ đại tông giận cá chém thớt nói:
“Bắc địa cũng phải cho Quang Minh Thần Điện một lời giải thích về chuyện lần này, Hắc Ám đạo chủng tại sao lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là có người muốn che giấu chúng.”
Tứ đại tông lão tổ ai nấy thần sắc đều khẩn trương, đồng loạt nói:
“Tuân mệnh điện chủ!”
Ngũ sắc quang minh rút lui, trên bầu trời ánh sáng lại ló rạng, trong một đạo quán bốn lão tổ đưa ánh mắt nhìn nhau, đối với Quang Minh thần điện, bọn chúng chắc chắc sẽ cho một câu trả lời, thế nhưng lúc này còn không phải lúc, bốn người riêng phần mình kiêng kị nhìn nhau, sau đó thần thức dần dần biến mất, bởi vì c·hiến t·ranh sẽ ngay lập tức xuất hiện tại Bắc địa, đây sẽ là cuộc chiến với quy mô khó có thể tưởng tượng được, cuộc c·hiến t·ranh đoạt thần vị!
Mấy ngày sau đó Bắc địa rơi vào loạn lạc, Man Hoang dậy sóng, từng đợt từng đợt tu sĩ Bắc hạ, bọn chúng đến từ bốn đại tông từ bốn phương tám hướng đổ về phía Bắc, đã có những cuộc đụng độ lớn nhỏ ngay tại trên Man Hoang, tu sĩ chiến tử nhiều không đếm được.
Cũng không phải chỉ có tu sĩ của bốn đại tông, từng nhóm tán tu cũng tạo thành những liên minh lớn nhỏ xuôi dòng về phía Bắc, các thiên chi kiêu từ cũng không phải ngoại lệ.
Trên một thành trì đổ nát tại man hoang, Dương Thiên Cô một thân một kiếm đã đụng độ với một kiếm tu tới từ Đông Du Tông, kiếm tu Đông Du Tông là một kì tài ngút trời, chiến tích cũng không phải là một hai, Dương Thiên Cô tay cầm kiếm cũng không chần chừ trực tiếp lao tới kiếm tu kia so chiêu.
Kiếm tu chiến đấu, mức độ p·há h·oại cư nhiên kinh người, trận đó Dương Thiên Cô thắng, hắn hái đầu kiếm tu Đông Du Tông xuống, thế nhưng Dương Thiên Cô cũng phải trả một cái giá không nhỏ, thương thế trên người khó có thể hồi phục trong một hai ngày, mà trong thời điểm loạn lạc này, b·ị t·hương là điều mà các tu sĩ không cho phép mình gặp phải.
Trần Sinh Biên cùng với tu sĩ dưới trướng mình bành trước đi về phía Bắc, trong khoảng thời gian này Huyết Nhị Thành không ngừng bành trướng thế lực, tu sĩ tuỳ tùng của hắn không phải là số ít.
Đã có không ít những cuộc chiến được diễn ra, nhưng mà tình cảnh Trần Sinh Biên vô cùng thuận lợi, lúc này hắn đang ngồi trong kiệu nhẹ nhàng thưởng thức hoa quả, hai bên người là hai nữ tử không ngừng hầu hạ, hắn cười khanh khách nói:
“Cứ với đà này Hà Sơn thành trì sẽ không còn cách chúng ta bao xa.”
Bắc địa khoảng thời gian này loạn lạc đến cực độ, phàm nhân lầm than, bị ảnh hưởng của trận chiến các tu sĩ gây ra c·hết như ngả rạ, cứ ở đâu xuất hiện tu sĩ là ở đó có chiến đấu, bởi vì tất cả đều hướng đến một mục tiêu duy nhất, đó là tranh đoạt thần vị.
Trường Sinh Vương c·hết, thần chủng của hắn rơi xuống, nơi nó rơi xuống chính là Hà Sơn thành trì, đó chính là lý do chúng tu sĩ điên cuồng Bắc hạ, tiến về Hà Sơn thành trì, tranh đoạt một cái cơ duyên.
Mà bốn đại tông thì lại càng điên đảo, bọn chúng muốn tranh đoạt thần vị nhưng lại càng phải kìm chế ba tông khác, bởi vì một trong bốn đại tông bất cứ ai xuất hiện thần thì tông đó chính là bá chủ của Bắc địa.
Dương Thiên Cô trên người chi chít vết sẹo một đường đi về phía Hà Sơn thành trì, sau lưng hắn là núi thây biển máu, không hổ danh là kiếm tu du học tại Đại Đường, trên xa trường có thể chém g·iết hàng trăm Luyện Khí Sĩ, xa xa hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy tường thành.
Hà Sơn thành trì với bức tường thành phủ đầy rêu xanh đã ở ngay trước mặt, nó đứng đó sừng sững, quả không hổ danh là thành trì rộng lớn nhất Bắc địa, cũng là thành trì trọng tâm của đất Bắc này!