Chương 72: Thần chiến
Trường Sinh Vương thu hồi tầm mắt, Trúc Cơ vẫn sẽ chỉ là Trúc Cơ, nếu như vừa rồi hắn dùng toàn lực thì thiếu niên kia đ·ã c·hết từ một kích đầu tiên rồi, hắn chỉ đang muốn khởi động gân cốt một chút sau một thời gian rất dài không chiến đấu:
“Tiếp sau đây thời đại của ta sẽ trở về!”
Nhưng mà đúng vào lúc này có một bước chân đi tới, người kia nói:
“Dựa vào đâu mà ngươi nói ta sinh nhầm thời đại, ở đây không có chuyện nhầm lẫn gì cả, ngươi cũng không phải là vô địch thiên hạ, trong toà thiên hạ này còn có những người khác còn mạnh hơn cả ngươi, vậy chẳng phải ngươi cũng đã sinh ra nhầm thời đại hay sao?”
Trường Nam chậm rãi bước đến, trên tay có một con mắt mở ra, thần thông Khuyết Nguyệt, đêm nay là ngày mười lăm tháng tám, đồng tử trong mắt kia không phải hình lưỡi liềm, mà nó là một hình tròn trịa.
Trên thực tế Trường Nam đã có cảm ứng với con mắt này từ rất lâu rồi. đồng tử trong mắt không phải chỉ là một hình lưỡi liềm, nó còn thay đổi, càng đến gần ngày mười lăm hàng tháng đồng tử sẽ lại càng tròn hơn, và cho đến đúng ngày mười lăm đồng tử ấy sẽ càng tròn hơn bao giờ hết, sức mạnh không rõ từ trong Trường Nam cứ tuôn trào ra, hắn cả người hắc khí lượn lờ, tròng mắt cũng đã trở thành màu đen, mái tóc dần dần chuyển bạc, thần thông Khuyết Nguyệt đến hôm nay được gọi là “Thăng Hoa”
Phải cho tới tận lúc này Trường Sinh Vương mới nhíu mày, hắn nói:
“Ngươi rốt cục có bí mật gì?”
Trường Nam không nói, ánh kiếm trong tay đã động, kiếm này mạnh hơn rất nhiều so với trước, kiếm này có tên là Nhất niệm thiên vạn lý, Nhất nhãn thiên vạn niên.
Một kiếm này như một tráng ca hoài cổ, chỉ sợ một ánh nhìn đã là ngàn năm, kiếm này là Kiếm Tương Tư.
Đến lúc này Trường Sinh Vương đã không thể không nghiêm túc, Hoá Thần ra chiêu thiên địa cúi đầu, ý cảnh là đạo, giang sơn là đệm, hắn đạp lên giang sơn, Ý Cảnh sinh tử đã mở Phích lịch hoạ giai chu, Địa gian như hoạ cốt.”
Núi thây chất đầy, biển cốt tạo thành một thân hình cao lớn gào thét, kiếm chém đến, t·iếng n·ổ tung truyền ra, miếu cổ rung lắc dữ dội, cuối cùng quy tắc bên trong đã không thể chống đỡ được nữa ầm ầm sụp đổ, Trường Sinh Vương và Trường Nam hai người lộ ra trước thiên địa.
Ngay lúc đó thiên địa như có cảm ứng, cường giả tại Bắc địa đồng loạt mở mắt ra, có người mở miệng:
“Thần chiến?”
Lại có người nói:
“Thần chiến? Như thế nào lại có thần chiến? Lão tổ của hai tông môn nào gây chiến với nhau sao?”
“Không đúng, khí tức này không phải khí tức của lão tổ bốn đại tông, hai vị thần linh này rốt cục là tới từ phương nào?”
Huyết Tam Thành bên trong phủ thành chủ, Trần Sinh Cương cầm trong tay chuỗi hạt châu không ngừng xoay tròn, lát sau lão mở mắt, chỉ thấy có một lão già lưng còng bước đến nói:
“Đại đạo phân thua ở điểm này!”
…
Trong thiên địa ầm vang liên hồi, m·ưa b·ão trút xuống nhân gian, Bắc địa chìm trong m·ưa l·ũ, phàm nhân lầm than, tu sĩ chao đảo, bởi vì thần chiến đã mở ra, điều này đồng nghĩa với cái gì, chính là tu sĩ Bắc địa chuẩn bị bước sang kỉ nguyên mới, bởi vì chắc chắn thần chiến diễn ra sẽ có một người ngã xuống, mà thần c·hết tại đất Bắc thì quy tắc sẽ mở ra với đất Bắc, sẽ có một người tại đất Bắc phong thần, người này nếu xuất hiện ở bất cứ thế lực nào thì thế lực đó đều sẽ thống trị Bắc địa sau này, có thể sẽ xuất hiện tại bốn đại tông, cũng có thể xuất hiện ở các tiểu tông lệ thuộc.
Trên bầu trời Trường Sinh Vương tay nắm lại thành quyền, Cốt tướng gào thét vung ra một quyền, hắn tiếp tục mở ra ý cảnh đệ nhị của bản thân, Tịch Diệt Chỉ.
Ý cảnh của thần linh không ai có thể xem thường, nhưng mà Trường Nam không hề do dự, kiếm đã rít lên, hắn đang ở thể Thăng Hoa cho nên kiếm cũng đã tăng vọt lên đến cảnh giới Thượng Ngũ Phẩm, một kiếm nữa lại được chém ra, kiếm chiêu này tên là Nhất Kiếm, Nhất Ảnh, Nhất Tam Thế.
Mưa rơi không ngừng, mỗi một giọt mưa là một tia đại đạo, hậu nhân sau này nếu ngộ ra được những loại đạo này chưa biết chừng còn một bước thăng thiên.
Thần thông Trảm Đao chỉ xuất hiện, Nhất chỉ trảm thiên ma, đao phong trên bầu trời ầm ầm chấn động, Trường Sinh Vương lúc này tầm mắt đã co rụt, nhưng mà hắn cũng là thần linh, ý cảnh tiếp tục xuất hiện, t·iếng n·ổ ầm ầm chấn động, thần chiến thì ra chính là như thế.
Trường Nam lại phất tay, Nhị chỉ trảm tiên thần, thần tiên thì đã sao, hắn mặc dù không phải là thần cũng chẳng phải tiên nhưng mà hắn thực sự kiên định, hắn không muốn c·hết, càng là không phải một c·ái c·hết nhục nhã, tu hành cho đến nay trải qua bao sinh tử, cuối cùng thực sự phải c·hết như vậy, hắn thực sự không cam tâm.
Trường Nam biết thể Thăng Hoa của mình không duy trì được bao lâu, thời gian chỉ có tại một ngày mười lăm tháng tám này, cho nên hắn muốn giải quyết người kia càng nhanh càng tốt, thần thông liên tục mở, ý cảnh liên tục diệt, đây chính là cuộc chiến của những vị thần thực sự.
Đao phong lại một lần nữa hạ xuống, đao này mạnh hơn đao trước rất nhiều, mà Trường Sinh Vương lúc này không tiếc đại giá lật cổ tay, ý cảnh một lần nữa xuất hiện, t·iếng n·ổ như sấm rền chớp giật, thiên địa nứt vỡ, hư không điên đảo.
Trường Nam gào thét một tiếng, chỉ thứ ba đang chuẩn bị hình thành, Tam chỉ hướng luân hồi!
Trong chớp mắt cả hai đã đánh vào luân hồi, trận này sinh tử đến mức đáng sợ, cả hai đều muốn chặt đứt luân hồi của nhau, đời này vĩnh viễn sẽ không thể tái sinh.
Trong đao phong gió lốc, Trường Sinh Vương lau đi khoé miệng cười lớn:
“Ngươi đánh đủ chưa, để ta cho ngươi thấy thế nào mới là thần linh chân chính!”
Sau đó thiên địa cảm ứng, bão cát xuất hiện, từ trong bão cát từng chiến binh ầm ầm diễu hành, bọn chúng gào thét trong bão cát, vừa đi vừa ngân nga bài đồng dao:
“Xương rồng đơm lá đơm hoa
Nước chảy trên cao nguyên đá
Là ngày Hoàng Đế trở về nhà!”
Bọn chúng là binh sĩ dưới trướng Trường Sinh Vương, sau khi hoàng đế bị phong ấn bọn chúng cũng nguyện ý hoá đá, chờ ngày Hoàng đế của bọn chúng trở về bọn chúng sẽ tái sinh một lần nữa, một lần nữa lập lên vương triều đã từng huy hoàng.
Thần chiến lúc này mới thực sự bắt đầu, Trường Nam sắc mặt âm trầm, tay trái là Hắc Ám, tay phải là Quang Minh, hai tay đều nắm lại thành quyền, chém g·iết đã tiếp tục được diễn ra.
“Song đạo cơ!”
Thành chủ Huyết Nhất Thành không thể ngồi yên được nữa, Quang Minh Trúc Cơ xuất hiện, song song với nó là Hắc Ám Trúc Cơ, người kia còn không phải Triệu Trung thì còn là ai?
Trường Nam mặc dù đang ở lúc đỉnh phong nhất thế nhưng đám binh lính của Trường Sinh Vương quá đông, nhất là những vị tướng quân đi đầu, bọn chúng tu vi đều là Nguyên Anh, chiến lực đều không thể xem thường.
Nghịch Thiên Kiếm trong tay ánh lên, Trường Nam từ khi tu hành đến nay đây là món pháp bảo cho hắn cảm giác yên tâm nhất, nó đã đi cùng hắn trải qua biết bao nhiêu là cuộc chiến sinh tử, hôm nay Nghịch Thiên Kiếm rít lên những tiếng rít liên hồi, nó muốn hi sinh vì Trường Nam.
Trường Nam dứt khoát cự tuyệt:
“Không được.”
Thế nhưng mà Nghịch Thiên Kiếm vẫn liên tục gào thét, thời gian đã không còn nhiều, nếu còn không giải quyết nhanh hắn chắc chắn phải c·hết không thể nghi ngờ.
Thế rồi Trường Nam nhắm mắt lại, để mặc cho Nghịch Thiên Kiếm nắm thế chủ động điều khiển thân thể.
Sát khí bùng nổ nồng đậm, đây là một loại sát khí đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt trường hà, Trường Nam chỉ cảm thấy có một cơn cuồng sát đến cực điểm, hắn đã không thể khống chế bản thân được nữa.
Kiếm khí phóng thẳng lên thương khung, sau lưng Trường Nam như có cả một toà thiên hạ xuất hiện, có thôn trấn khi xưa, có hoàng đô ngày ấy, và còn có cả những gian phòng tràn ngập máu tanh nữa, kiếm này là kiếm chứa đựng Bi, Cực, Oán, Sát, kiếm này có thể sẽ là kiếm mạnh nhất toà thiên hạ này, kiếm này là Kiếm Tiên Nhân!