Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 73: Trắc thọ phù Uyên ương truyền tin phù




Chương 73: Trắc thọ phù, Uyên ương truyền tin phù

Đông Phương Diễm Nhi hứng thú nhìn về phía những món hàng mà Mẫn Thiên Cừu bày bán, nàng ngạc nhiên nói:

"người khác không phải bán thi khôi thì cũng là độc tố, chiêu hồn phiên mấy loại pháp khí tà ác.

Sư huynh ngươi thật sự là đặc thù, vậy mà bán phù lục.

Mấy cái phù lục này là gì, tại sao ta cảm giác chưa nhìn thấy bao giờ?".

Lê Tùng Vân nghe vậy cũng cúi đầu nhìn xuống, lấy kiến thức hiện tại của hắn vậy mà cũng không nhận ra được những phù lục mà Mẫn Thiên Cừu đang bày bán ở trên bàn là phù lục gì.

Cái này khiến cho Lê Tùng Vân cảm giác ngạc nhiên.

Mẫn Thiên Cừu chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

"đây không phải là phù lục bình thường, ngươi không nhận ra cũng là dễ hiểu".

Hắn chỉ tay vào một cái phù lục ngoài cùng bên phải:

"cái này là Uyên ương truyền âm phù.

Loại phù lục này là phù lục cổ đại, lưu hành đã cách đây khoảng vạn năm, phương pháp chế tạo hiện nay đã thất truyền.

Nó không phải là hàng dùng một lần giống như những phù lục khác mà phải luyện hóa thu vào thần thức, có thể sử dụng vô số lần.

Cái này phù lục công dụng chính là truyền tin, sau khi luyện hóa chỉ cần hai người nam nữ ở trong khoảng cách một vạn dặm liền có thể liên tục trao đổi tin tức cho nhau, rất tiện dụng.

Mỗi người trong đời chỉ có thể luyện hóa một lần duy nhất, bởi vậy cần phải suy nghĩ kĩ trước khi sử dụng.

Phù lục này được các nam tu cùng nữ tu đã kết thành đạo lữ rất ưa chuộng".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy hai mắt không khỏi sáng lên, không hổ hai chữ uyên ương a.

Có điều phương pháp luyện chế đã thất truyền? hẳn là rất đắt đi?

"còn cái này?".

Đông Phương Diễm Nhi hào hứng hỏi tiếp.

"cái này là Trắc thọ phù, cũng là phù lục cổ đại, phương thức luyện chế của nó ở thời cổ cũng có thể xưng tụng cực kì phức tạp, tuy chưa thất truyền nhưng ở Lam Vân Tông chúng ta chắc chắn không có.

Tác dụng của nó chính là kiểm trắc tuổi thọ của tu sĩ".



Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy ồ lên một tiếng, chỉ như vậy?

Nàng còn rất trẻ, tuổi thọ đối với nàng mà nói hoàn toàn không đáng được quan tâm.

Chờ một chút.

Ánh mắt của nàng liếc nhìn về phía Lê Tùng Vân, sau đó trong lòng nhảy ra một cái ý tưởng.

"còn những thứ này?".

Mẫn Thiên Cừu lại giới thiệu cho nàng một lần, nhưng phía sau Đông Phương Diễm Nhi thần sắc bình tĩnh, không lộ ra chút vẻ động tâm hoặc hứng thú gì.

Cuối cùng nàng nói:

"Mẫn sư huynh, Uyên ương truyền tin phù cùng Trắc thọ phù giá như thế nào?".

Mẫn Thiên Cừu nghe vậy sửng sốt:

"Đông Phương sư muội, ngươi có đạo lữ rồi?".

Lông mày hắn cau lại, Đông Phương Diễm Nhi có đạo lữ? Không đúng, nàng vốn không nên có đạo lữ mới đúng.

Đông Phương Diễm Nhi lập tức lắc đầu:

"Mẫn sư huynh, ta đương nhiên không có, ta còn rất nhỏ đây".

Nhìn Đông Phương Diễm Nhi một bộ lém lỉnh dễ thương khiến cho Mẫn Thiên Cừu lông mày cau lại.

Hắn giống như muốn hỏi cái gì, cuối cùng lại không tiếp tục hỏi, chỉ có thể đem giá báo ra:

"Uyên ương truyền tin phù năm trăm linh thạch, trắc thọ phù năm mươi linh thạch".

"cả hai cái này 500 linh thạch, ta muốn".

Lê Tùng Vân không nhịn được nhắc nhở:

"Diễm Nhi, ngươi không nên tiêu linh thạch lung tung, ngươi cần tích trữ tài nguyên để cho mình tu luyện.

Hai thứ này đối với ngươi mà nói không có tác dụng lớn gì".

Đông Phương Diễm Nhi cười hì hì nói ra:



"Vân gia gia ngươi yên tâm, ta đương nhiên không có thói quen tiêu tiền linh tinh.

Ta cảm thấy đáng, như vậy là được rồi".

Lê Tùng Vân nghe vậy chỉ cau mày không nói, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Mẫn Thiên Cừu suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, giao dịch hoàn thành.

Đông Phương Diễm Nhi vui vẻ đem phù lục thu cất, sau đó nàng hiếu kì hỏi:

"sư huynh, chỗ này của ngươi nhiều phù lục cổ đại như vậy, ngươi không giống như là g·iết đệ tư ma tông đạt được a?

Ngươi chẳng lẽ vừa thám hiểm động phủ của cổ tu sĩ?".

Câu nói này của nàng vừa ra liền khiến cho không ít người ở gần đó liếc mắt nhìn lại.

Trong lòng bọn hắn lúc này đều hiện lên một ý nghĩ: cũng không hẳn là động phủ của cổ tu sĩ, có thể là di tích cổ tông môn, hắn chỉ đạt được một phần nhỏ trong đó.

Nghe ngóng một chút, nói không chừng bọn hắn cũng có cơ hội.

Mẫn Thiên Cừu phát hiện ra tiểu động tác của đám người này, hắn xem thường hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có chút nào sợ hãi.

Lê Tùng Vân nhìn thấy vậy trong lòng có mấy phần xem trọng Mẫn Thiên Cừu, xem ra người tài cao thì gan lớn, đối phương đối với thực lực của mình rất tự tin, không đem tu sĩ cùng cảnh giới đặt trong mắt.

Lê Tùng Vân mở miệng:

"sư đệ thứ lỗi, Diễm Nhi tu luyện chưa lâu, không hiểu một chút quy tắc của tu tiên giới".

Hắn âm thầm truyền âm cho Đông Phương Diễm Nhi:

"Diễm Nhi, ngươi có thể mua đồ nhưng không thể tò mò người ta lấy đồ vật từ đâu ra, như thế là phạm vào kị húy, rất dễ khiến đối phương trở mặt thành thù, không c·hết không thôi".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng chắp tay nói:

"sư huynh thứ lỗi, sư muội lỡ lời".

Mẫn Thiên Cừu lạnh nhạt nói ra:

"Đông Phương sư muội, ngươi nếu đã mua xong vậy xin mời dời bước, ta còn muốn làm ăn đây".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy cũng không tiếp tục mặt dày ở lại nói thêm cái gì liền mang theo Lê Tùng Vân rời khỏi giao dịch hội.



Nhìn thấy Vân gia gia thần sắc khác thường, nàng hỏi:

"Vân gia gia, có việc gì sao?".

Lê Tùng Vân nói:

"thực lực của người này rất mạnh, còn là Luyện khí sư, hắn hẳn cũng hiểu trận pháp.

Động phủ của cổ tu sĩ cùng cổ tông môn đều sẽ có các loại trận pháp bảo vệ, thời cổ tu sĩ rất yêu thích dùng loại trận pháp dựa vào địa thế sơn hà, bởi vậy trận pháp cho dù không có trận bàn chống đỡ cũng có thể duy trì hoạt động cực kì lâu dài.

Hắn muốn xông vào tự nhiên cũng phải hiểu được trận pháp, hiểu cách phá trận.

Cũng có thể người này may mắn gặp phải động phủ có trận pháp đã ngừng hoạt động nên dễ dàng đạt được.

Cái trước thì nói rõ người này tài nghệ rất khá, cái sau thì lại nói rõ hắn phúc duyên không cạn".

Lê Tùng Vân nói đến đây lông mày không tự chủ được nhíu lại, hắn chính là người đang bị khí vận chi tử nhớ thương, đã lĩnh ngộ được chỗ khó chơi của đám người có khí vận bàng thân.

Bởi vậy khi phát hiện một người có vận khí tốt, lại không có thù từ trước, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là kết bạn.

Dù sao giúp khí vận chi nữ của mình thêm bạn bớt thù cũng là một kĩ năng cần có của một cái lão gia gia chân chính.

Nghĩ như vậy trong lòng hắn liền quyết định, sau này nếu như có dịp liền cùng Mẫn Thiên Cừu trao đổi nhiều một chút, trước lạ sau quen, để cho hai bên duy trì liên lạc.

Hắn lại nhìn về phía Đông Phương Diễm Nhi nói:

"Diễm Nhi, ngươi mua hai thứ kia làm cái gì?".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy cười hì hì mang Trắc thọ phù ra, lập tức đối với Lê Tùng Vân kích hoạt:

"Vân gia gia, ta đương nhiên là muốn biết tình trạng của ngươi a".

Trắc thọ phù sáng lên, một đạo ánh sáng chiếu lên trên người của Lê Tùng Vân sau đó quét qua một lượt rồi thu về.

Phía trên phù lục quang hoa nhộn nhịp, giống như là đang ấp ủ thứ gì.

Nhìn thấy hành động của Đông Phương Diễm Nhi, Lê Tùng Vân trong lòng không khỏi lộ ra một cỗ cảm giác phức tạp.

Hắn xem nàng như công cụ đối phó khí vận chi tử, nàng lại dùng thật lòng quan tâm hắn?

Lê Tùng Vân khẽ thở dài một tiếng, tâm sự nặng nề.

Lúc này quang hoa trên Trắc thọ phụ nhanh chóng ảm đạm, một con số đột nhiên hiện lên.

76/90.