Chương 42: kéo đầu tư
Đông Phương Diễm Nhi thấy La Thiểm Tây rời đi lúc này mới quay đầu lại nói:
"Vân gia gia, ngươi ở phía bên kia xa quá à, hay là ngươi tìm cách chuyển sang đây ở bên cạnh ta đi.
Khi nào ta muốn tìm ngươi liền thuận tiện rất nhiều, không cần phải chạy qua chạy lại".
Lê Tùng Vân nghe vậy gật gù, tuy hắn không phải người của kiếm phong nhưng việc này hẳn không khó.
Chỉ cần đi đăng kí một chút, nếu gặp khó khăn thì đút một ít linh thạch làm bôi trơn hẳn là có thể xong việc.
Đông Phương Diễm Nhi lại hỏi:
"Vân gia gia, tiếp theo chúng ta làm gì?
Tỉ thí cuối năm của tông môn ngươi có nắm chắc sao? Có chiến thuật gì sao?".
Lê Tùng Vân nhún vai:
"còn có thể làm gì, tiếp theo chính là tăng lên chiến lực, thể hiện ra giá trị của chính ngươi, kéo đầu tư..."
Nói đến đây hắn đột nhiên sững sờ.
Đúng a, kéo đầu tư, đây không phải là thứ hắn thường dạy Đông Phương Diễm Nhi sao?
Lam Vân Tông Chưởng môn muốn cái gì?
Hắn muốn nhìn thấy Lam Vân Tông phát triển mạnh mẽ, muốn nhìn thấy tông môn cường thịnh, muốn nhìn thấy đệ tử thiên tài xuất hiện hết lớp này đến lớp khác.
Nghĩ tới đây hắn liền biết mình làm sao mới có thể giúp Đông Phương Diễm Nhi có được công pháp tu luyện tinh thần lực rồi.
Hắn kích động nói ra:
"Diễm Nhi, mau đi theo Vân gia gia.
Hôm nay ta liền biểu diễn cho ngươi một lần cái gì gọi là kéo đầu tư".
Đông Phương Diễm Nhi bị Lê Tùng Vân nói choáng váng, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị Lê Tùng Vân kéo lên phi chu, cấp tốc lao ra ngoài.
Nàng chỉ có thể vội vàng kích hoạt lên trận pháp bảo vệ nhà của mình, sau đó yên lặng bị hắn dẫn đi ra ngoài.
Nàng không hỏi đi đâu, bởi vì nàng biết Vân gia gia sẽ không đột nhiên dẫn nàng đi c·hết, vậy là đủ rồi.
Rất nhanh hai người liền chạy tới chủ phong, Lê Tùng Vân đối với đệ tử gác cổng nói:
"mời bẩm báo chưởng môn có Ngoại môn đệ tử Đông Phương Diễm Nhi xin gặp mặt".
Người đệ tử kia nhìn hai người một cái, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Đông Phương Diễm Nhi một chút sau đó lộ ra nụ cười hòa ái nói:
"đây chính là tân tấn đệ tử thiên tài Đông Phương sư muội sao? Hạnh ngộ".
Đông Phương Diễm Nhi cũng lễ pháp đáp lời:
"ra mắt sư huynh, sư huynh quá khen".
Đông Phương Diễm Nhi dần dần cũng đã cảm nhận được cái tốt của việc mang danh thiên tài.
Nếu nàng là một cái đệ tử ngoại môn bình thường muốn gặp Chưởng môn còn phải qua rất nhiều tra hỏi đề phòng vô cớ làm phiền Chưởng môn.
Thậm chí gặp người gác cửa ác liệt một điểm còn có thể trực tiếp đuổi đi nàng.
Nhưng nàng là thiên tài, bởi vậy không ai dám ở trước mặt nàng làm càn.
Bởi vì bọn hắn không thể xác định được tương lai nàng có phải là sẽ trở thành đệ tử của Chưởng môn hay không?
Tương lai nàng có phải là người sẽ chấp chưởng Lam Vân Tông hay không.
Cho nên bọn hắn không dám vung tính khí, đối xử rất có lễ độ.
Rất nhanh đối phương liền báo cáo đồng thời đi ra:
"Chưởng môn cho gọi".
Nói xong liền dẫn hai người đi vào.
Lê Tùng Vân cùng Đông Phương Diễm Nhi lần đầu tiến vào đại điện của Chưởng môn, bên trong là một tòa nhà vô cùng to lớn, trần nhà cực kì cao, xung quanh được điêu khắc vô cùng khí phái.
Còn có không ít vật trang sức được treo ở bốn phía.
Chỉ cần đi vào chỗ này liền khiến cho Lê Tùng Vân cùng Đông Phương Diễm Nhi cảm giác được Lam Vân Tông giàu có đại khí đến mức nào, cảm giác bọn hắn trở nên nhỏ bé trong một đại điện to lớn như vậy.
Đệ tử dẫn đường xong liền lui ra, chừa chỗ trống cho hai người nói chuyện.
Chưởng môn Thành Quang Đại ngồi ở trên ghế chính giữa đại điện, sắc mặt hắn bình tĩnh không nói một lời.
Trường kì thân cư cao vị khiến cho Thành Quang Đại hình thành một cỗ khí thế không giận tự uy khiến cho Đông Phương Diễm Nhi cùng Lê Tùng Vân không khỏi nghiêm túc mấy phần.
Thành Quang Đại bình tĩnh lên tiếng:
"Diễm Nhi, từ lúc nhập tông cảm giác thế nào?
Mọi người đối xử với ngươi tốt chứ? Tu luyện có vấn đề gì không? Ngươi cảm thấy ở trong tông môn thoải mái chứ?".
Đối phương vừa lên liền nói những chuyện rất đơn giản, quan tâm cuộc sống hàng ngày cùng cảm nhận của Đông Phương Diễm Nhi.
Đối với đệ tử mới mà nói được Chưởng môn quan tâm như vậy chỉ sợ đã cảm động c·hết, đem sự quan tâm của Chưởng môn khắc sâu trong tâm khảm.
Lê Tùng Vân thì đã sớm nhìn ra sáo lộ của đối phương, bởi vậy không hề lay động.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Đông Phương Diễm Nhi, quả nhiên con hàng này lúc này đã lộ ra vẻ mặt kích động đáp lời:
"đa tạ Chưởng môn quan tâm, ta ở được rất tốt, tu luyện một đường thuận lợi cũng không gặp khó khăn gì".
Thành Quang Đại nghe vậy hơi nhíu mày, không có vấn đề gì sao?
Không có vấn đề gì hắn làm sao chỉ điểm à.
Không chỉ điểm làm sao thi ân, kéo gần quan hệ à.
Thật đúng là một cái đau đầu, mà khởi nguồn tất cả đều từ người ở bên cạnh nàng, hộ đạo giả của nàng, lão gia hỏa này.
Bị ánh mắt của Chưởng môn liếc nhìn Lê Tùng Vân cảm giác cả người không được tự nhiên, hắn vội vàng hắn giọng nói:
"Chưởng môn, hôm nay chúng ta đến đây thực chất là ta muốn tìm Chưởng môn nói chuyện một chút mà thôi".
Chưởng môn nghe vậy nổi lên hứng thú:
"a, vậy ngươi nói một chút.
Có điều ta phải nói trước một câu, Chưởng môn bình thường có rất nhiều sự vụ tông môn cần phải giải quyết.
Nếu như vì lí do vớ vẩn liền làm phiền như vậy sẽ khiến đánh giá của ta đối với ngươi giảm xuống".
Lê Tùng Vân nghe vậy gật đầu nói:
"ta tự nhiên hiểu điều này.
Hôm nay ta đến đây chính là muốn Chưởng môn bồi dưỡng nhân tài của tông môn chúng ta".
Thành Quang Đại nghe vậy lập tức nổi hứng thú:
"a, nhân tài?".
Hắn nhìn về phía Đông Phương Diễm Nhi, gật đầu nói:
"đúng thật là nhân tài, có điều tông môn đã có quy định về tài nguyên tu luyện cho các đệ tử.
Ta tại sao lại phải vì các ngươi đặc cách, vì sao lại phải bồi dưỡng các ngươi? Các ngươi lại muốn bồi dưỡng cái gì?
Chỉ cần các ngươi cho ta được một câu trả lời hợp lí, như vậy ta không ngại bồi dưỡng nhân tài của tông môn một phen".
Đông Phương Diễm Nhi nghe lời nói của hai người không khỏi chảy xuống mồ hôi hột, cảm giác áp lực thật lớn.
Nàng tuy gia nhập Lam Vân Tông đã có một thời gian khá dài nhưng còn chưa gặp qua bao nhiêu đệ tử trong tông chứ đừng nói gì là Chưởng môn.
Đứng trước mặt người như vậy tự nhiên trong lòng sẽ không có tự tin gì đáng nói, cảm giác bản thân mình nhỏ bé.
Dù sao Chưởng môn cảnh giới tu vi cao thâm, nàng lúc này hoàn toàn không thể so sánh.
Lê Tùng Vân không kiêu không sợ, hắn chắp tay nói:
"Chưởng môn, thất lễ".
Hắn ngưng tụ tâm thần, khí thế trên người rất nhanh liền thay đổi.
Đông Phương Diễm Nhi ở bên cạnh lập tức nhận ra cái này, nhưng nàng lại không hiểu rõ Lê Tùng Vân đang làm cái gì.
Lê Tùng Vân đột nhiên hướng về phía Chưởng môn trừng mắt một cái, dường như có một cỗ khí thế vô hình ở trong không khí bộc phát.
Chưởng môn Thành Quang Đại đầu tiên là sửng sốt một cái, sau đó đột nhiên kích động đến đứng bật dậy, dùng ánh mắt kích động nhìn chằm chằm Lê Tùng Vân, sau đó lại đột nhiên ỉu xìu, ngồi trở lại ghế của mình.
Đông Phương Diễm Nhi nhìn thấy cảnh này sắc mặt mê man, rốt cuộc hai người các ngươi đang làm cái gì?
Tại sao ta ở một bên lại xem không hiểu một chút nào?
Chưởng môn Thành Quang Đại hít sâu một hơi nói ra:
"đáng tiếc, đáng tiếc.
Tuổi của ngươi lớn như vậy, lại còn là hộ đạo giả.
Được rồi, lí do của ngươi đã đầy đủ, ngươi thành công thuyết phục ta.
Các ngươi muốn cái gì?".
Chưởng môn Thành Quang Đại lời nói lộ ra cực kì tiếc nuối thần sắc, như thể vừa mất mấy trăm vạn linh thạch đồng dạng khiến Đông Phương Diễm Nhi càng mê man.
Lê Tùng Vân trong lòng vui mừng, quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Hắn tìm được thứ mà Chưởng môn quan tâm, cũng nguyện ý vì đó đầu tư.
"Chưởng môn, ta muốn ngươi cho phép ta cùng Diễm Nhi tu luyện công pháp tu luyện Tinh thần lực".
Thành Quang Đại nghe vậy lập tức hỏi ngược:
"ngươi có biết thứ ngươi nói quý giá đến mức nào sao?".
"ta đương nhiên hiểu rõ, trước đó ta từng hỏi qua truyền công trưởng lão, hắn đã nói cho ta rồi.
Có điều trong kế hoạch tu luyện ta định ra cho Diễm Nhi nhà ta cái này rất quan trọng".
Chưởng môn hứng thú:
"kế hoạch của ngươi? Nói nghe một chút".
Lê Tùng Vân sao có thể nói ra kế hoạch gì chứ, thực chất chỉ là điên cuồng tu luyện mà thôi.
Chỗ nào có thể tăng lên chiến lực một cách mạnh mẽ hắn liền cho Đông Phương Diễm Nhi luyện chỗ đó, mục tiêu cuối cùng chính là vì đánh bại khí vận chi tử Tiêu Đỉnh Thiên.
Hắn chỉ có thể lấp liếm cho qua:
"không có gì đặc biệt, ta chỉ muốn biến Diễm Nhi nhà ta thành một cái toàn năng chiến đấu hệ, không có kẽ hở, không có nhược điểm mà thôi".
Chưởng môn Thành Quang Đại nghe thấy lời này liền lộ ra vẻ mặt coi thường.
Một cái Luyện khí kì biết cái gì là không kẽ hở?
Đến bản thân hắn là Kim Đan kì còn chưa dám nói bản thân mình toàn tài không kẽ hở, kẻ hèn Luyện khí kì lại dám khẩu xuất cuồng ngôn?
Thấy Chưởng môn không có ý buông tha, Lê Tùng Vân liền nói:
"nếu như không được vậy thì có thể giảm xuống tiêu chuẩn một chút, Luyện khí kì thiên cùng Trúc cơ kì của công pháp kia là được rồi".
Chưởng môn hừ lạnh một tiếng:
"ngươi nghĩ hay lắm".
Hắn tuy nói như vậy nhưng ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
Nếu như chỉ là Luyện khí kì thiên của công pháp tu luyện Tinh thần lực như vậy không phải là không được.
Cuối cùng hắn từ trong Túi trữ vật lấy ra một quyển thư tịch đưa cho Lê Tùng Vân nói:
"ta chỉ có thể cho phép các ngươi tu luyện Luyện khí thiên của nó, các ngươi đem nó học thuộc sau đó mang trả lại cho ta.
Trong vòng một tuần học tập không được rời khỏi tông môn, hiểu chưa?".
Lê Tùng Vân thấy vậy sắc mặt lập tức vui mừng:
"đa tạ chưởng môn bồi dưỡng".
Hắn quét mắt nhìn Đông Phương Diễm Nhi một cái, lộ ra nụ cười như ý.
Diễm Nhi a Diễm Nhi, học được chưa.
Đây chính là thể hiện giá trị, kéo đầu tư a.
Công pháp tu luyện Tinh thần lực quý giá cực điểm cứ như vậy liền rơi vào tay chúng ta rồi, ha ha ha.