Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 41: tình hình tu luyện, tỉ thí cuối năm




Chương 41: tình hình tu luyện, tỉ thí cuối năm

Chương Thiên Tài thật sự cho Lê Tùng Vân rất nhiều chấn động cùng cảm ngộ.

Hắn dự định lưu lại hai quyển thư tịch này, chờ có thời gian sẽ đem ra nghiên cứu một phen.

Dù sao đây cũng là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm của Chương Thiên Tài, hắn xem như đột nhiên nhặt được thành quả nghiên cứu của người ta, nếu như đem nó bỏ đi cảm giác thật sự là minh châu bị long đong, trong lòng tiếc rẻ không chịu nổi.

Sau đó là pháp khí, phù lục.

Lê Tùng Vân đem các loại phù lục phòng ngự tăng tốc để lại, còn lại phù lục t·ấn c·ông hắn đều không cần.

Dù sao hắn chọn phi đao chính là vì lực công kích mạnh mẽ.

Lực công kích hắn đã đầy đủ, những cái phù lục này chỉ thêm thừa thãi, cho nên tốt nhất là đem bán đổi linh thạch.

Pháp khí thì cũng không có cái gì đáng xem, đều là nhất giai hạ phẩm, tiêu chuẩn phối chế của các đệ tử đại tông môn.

Hắn đang định đem bọn chúng bán hết, nhưng lại chợt nghĩ tới 2 huynh muội Dương Tiểu Hắc nên để lại.

Hắn không dùng được không có nghĩa hai huynh muội bọn họ không dùng được.

Bọn hắn thành lập Cái Bang ngoài một ít tiền bạc phàm tục cùng một thân vũ lực thì gần như một nghèo hai trắng.

Có những v·ũ k·hí này liền có thể để thực lực bọn hắn tăng lên trên một mảng lớn.

Một đống lớn đồ dùng hàng ngày, Lê Tùng Vân không chút chần chờ, đem tất cả hủy diệt.

Một số đặc thù vật phẩm của Luyện thi tông cùng Hợp Hoan Tông như Khống thi phù, xuân dược đều bị hắn để lại, nhét vào một góc riêng không chú ý tới.

Hắn lại đem mấy cái t·hi t·hể kia để chung vào một cái Túi trữ vật, lúc nào rảnh rỗi liền đem ra ngoài xử lí.

Thậm chí nếu ngứa tay muốn luyện thi cũng có sẵn nguyên liệu, không cần đi tìm đâu xa.

Làm xong tất cả những thứ này, Lê Tùng Vân liền quay lại Tài vụ đường, đem những thứ dư thừa thanh lí.

Hắn lại mua mấy bình Ngưng khí đan Chữa thương đan, Ích cốc đan, sau đó đi đến Kiếm Phong.

Lần này hắn tìm đến Đông Phương Diễm Nhi rất dễ dàng, nàng cũng đang không đi phòng tu luyện tu luyện mà đang ở tại trong động phủ tu luyện.

Nhìn thấy Lê Tùng Vân đi tới Đông Phương Diễm Nhi lập tức kinh hỉ đứng lên:

"Vân gia gia, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Ta biết ngươi sau khi nghỉ ngơi sẽ đến tìm ta cho nên ta không đi phòng tu luyện mà ở trong nhà chờ ngươi.

Quả nhiên liền chờ được ngươi đến.

Thật tốt quá, Vân gia gia ngươi cuối cùng cũng an toàn hoàn thành nhiệm vụ trở lại".

Lê Tùng Vân lộ ra nụ cười hòa ái, đối với Đông Phương Diễm Nhi xoa đầu một cái:

"ta đương nhiên phải trở lại rồi, ở đây còn có một tiểu thiên sứ mong chờ ta trở về mà".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy sắc mặt hơi hồng lên:



"Vân gia gia, ngươi đừng nói như vậy chứ, sẽ khiến ta xấu hổ đấy".

"được, ngươi không muốn nghe vậy chúng ta liền nói điểm chính sự.

Gần đây tu luyện thế nào?".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy hơi cứng ngắc nửa giây sau đó liền thẳng thắn đáp lại:

"gần 3 tháng thời gian ta đã đột phá Luyện khí kì tam trọng đạt tới Luyện khí kì tam trọng đỉnh phong.

Bất kì lúc nào ta cũng có thể đột phá Luyện khí kì tam trọng đạt tới tứ trọng, bước vào Luyện khí kì trung kì.

Ta cảm giác bình cảnh đối với ta không có bao nhiêu áp lực, không cần phải sử dụng Phá cảnh đan trợ giúp đột phá.

Linh thạch của ta từ 1700 giờ chỉ còn 1400, tốc độ tiêu hao cũng khá nhanh nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được một thời gian không ngắn".

Lê Tùng Vân nghe vậy gật đầu nói:

"ta ở bên ngoài cũng thu thập được một ít linh thạch, bây giờ trong tay đã có hơn ngàn".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy hai mắt trợn trừng, nàng biết Vân gia gia ra ngoài chém g·iết với đám đệ tử ma tông, có thể thu được không ít tài nguyên trên người bọn hắn.

Nhưng thu hoạch được nhiều như vậy thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Nàng vội vàng hỏi:

"Vân gia gia, ngươi rốt cuộc đã g·iết bao nhiêu đệ tử ma tông?".

Lê Tùng Vân nhướng mày:

"không nhiều, cũng chỉ bảy tên.

Có điều ta đã thu được 17 cái lệnh bài thân phận.

Tháng sau đến lúc phải nhận nhiệm vụ ra ngoài chém g·iết đệ tử ma tông ta chỉ cần đem lệnh bài giao nộp liền không cần phải ra ngoài nữa, thật sự thuận tiện".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lộ ra vẻ vui mừng.

Có thể ở trong tông môn an tĩnh tu luyện ai không muốn đây.

Chẳng ai lại muốn mỗi ngày đều phải chém chém g·iết g·iết nơm nớp lo sợ cả.

Nàng chợt giật mình:

"đợi một chút, sao Vân gia gia ngươi chỉ g·iết bảy người lại có được mười bảy cái lệnh bài?".

Lê Tùng Vân đem hắn trải qua kể cho nàng một lần, đem vài chỗ quan trọng cải biên một chút đánh lừa nàng.

Không phải hắn không tin nàng mà là nàng bây giờ còn chưa đủ năng lực cùng trình độ để đảm bảo một số bí mật không lộ ra.

Ví dụ như việc hắn cố tình để cho Vương Tuyết Uyên c·hết sau đó mới ra tay vì trả thù Vương Tuyết Uyên.

Nữ nhân này thật sự đáng c·hết.

Trong lời nói của hắn, những cái lệnh bài khác là hắn thu được sau khi Vương Tuyết Uyên c·hết, là chiến lợi phẩm trước đó của Vương Tuyết Uyên cho nên hắn mới sẽ có nhiều như vậy.



Mặc dù như vậy nhưng Đông Phương Diễm Nhi nghe xong hai mắt tỏa sáng, không nhịn được cảm thán:

"quả thật đặc sắc, cũng thật may mắn.

Nếu không gặp phải Vương Tuyết Uyên chỉ sợ Vân gia gia ngươi sẽ còn phải ở bên ngoài chém g·iết mấy tháng mới có thể trở về đây".

Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, bên ngoài lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói:

"Đông Phương sư muội có ở nhà không?".

Lê Tùng Vân nhướng mày, ai vậy?

Đông Phương Diễm Nhi lập tức nói:

"là La Thiểm Tây, sau khi ta có động phủ hắn liền tìm tới ta xin được địa chỉ Truyền tin phù của ta.

Sau đó thỉnh thoảng sẽ tìm cơ hội đến gặp ta, nhưng đại đa số thời gian đều sẽ vồ hụt bởi vì ta đang bế quan tu luyện trong phòng tu luyện.

Hắn rất kiên trì, hôm nay vừa vặn gặp đúng dịp".

Lê Tùng Vân nghe vậy mỉm cười, quả nhiên là đám thanh niên tinh khí thịnh vượng a.

Vì theo đuổi ái tình liền có thể kiên trì như vậy.

Đáng tiếc nhìn bộ dáng của Đông Phương Diễm Nhi có vẻ không quá yêu thích hắn, đối xử với hắn đúng mực thậm chí có phần lạnh nhạt.

"nếu hắn đã tới không bằng ra gặp hắn một chút, người này hẳn không phải đúng dịp mà đã sớm có người báo tin cho hắn hôm nay ngươi ở nhà".

Nghe vậy Đông Phương Diễm Nhi sắc mặt biến đổi, đối phương vậy mà còn thuê người theo dõi nàng?

Không trách hôm nay nàng vừa trở lại liền đúng dịp tìm tới, thật sự đúng là có chút thủ đoạn.

Đông Phương Diễm Nhi cùng Lê Tùng Vân cùng nhau ra ngoài, nhìn thấy Lê Tùng Vân La Thiểm Tây sửng sốt một chút, nhưng hắn sau đó rất nhanh liền lấy lại tinh thần vội vàng chào hỏi:

"tiền bối cũng ở đây sao?".

Lê Tùng Vân gật đầu nói:

"ta vừa làm nhiệm vụ tông môn trở về nên đến thăm Diễm Nhi nhà ta một chút.

La sư đệ có việc gì không?".

La Thiểm Tây cảm giác mỗi lần gặp Lê Tùng Vân đều rất khó chịu.

Thực lực của Lê Tùng Vân không hơn hắn bao nhiêu, đều là Luyện khí kì, nhưng tuổi của đối phương một đống bày ở đấy khiến hắn khó mà gọi ra miệng một tiếng sư huynh.

Đối phương lại là trưởng bối của Đông Phương Diễm Nhi, hắn muốn theo đuổi Đông Phương Diễm Nhi liền cần tôn trọng đối phương một chút.

Bởi vậy mỗi lần gặp Lê Tùng Vân đều chỉ có thể tôn kính gọi một tiếng tiền bối.

La Thiểm Tây suy nghĩ một lúc, hắn hôm nay vốn định đến nói chuyện viển vông kéo gần quan hệ sau đó mới nói chính sự, cho cuộc nói chuyện một cái lí do, như vậy liền hoàn mĩ.



Nhưng hôm nay lại gặp Lê Tùng Vân xem ra không có cách nào trò chuyện được, chỉ có thể vào chủ đề chính:

"Đông Phương sư muội, ngươi có biết tỉ thí cuối năm của tông môn không?".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy một mặt mờ mịt.

Từ lúc nhập tông Lê Tùng Vân khiến nàng không cần quan tâm gì cả, tất cả mọi chuyện đều có hắn lo.

Cho nên Đông Phương Diễm Nhi đối với một số tin tức bình thường lại không hiểu rõ.

Lê Tùng Vân lập tức truyền âm:

"tỉ thí cuối năm của tông môn là một hồi tỉ thí để phân chia tài nguyên tu luyện.

Luyện khí kì chia thành 3 nhóm, Luyện khí kì sơ kì, trung kì, hậu kì.

Mỗi nhóm đều có thể chọn ra 10 vị trí đầu, các vị trí đều sẽ nhận được lượng tài nguyên ban thưởng khác nhau.

Trúc cơ kì thì lại chỉ lấy mỗi nhóm 3 vị trí đầu.

Người năm ngoái đã từng nằm trong top 10 thì năm nay không thể tiếp tục nhận thưởng, cho dù vẫn thi đấu thì phần thưởng sẽ được trao cho người xếp thứ 11 đến 20.

Cho nên đối với người có thực lực mà nói đây là một đợt phát tài nguyên tu luyện 2 năm một lần.

Đương nhiên nó còn có ẩn hình lợi ích.

Chỉ cần thường xuyên vào top 10 thậm chí chiếm được hạng đầu thi đấu cuối năm liền có thể vào mắt xanh của các vị trưởng lão trong tông môn, có cơ hội được bọn hắn thu làm đệ tử thân truyền.

Chỉ cần trở thành thân truyền liền một bước lên trời, thân phận tăng nhanh như gió.

Cái này ta không cần nói nhiều ngươi hẳn cũng hiểu.

Ngươi bây giờ là Luyện khí kì tam trọng đỉnh phong, vừa vặn chiếm hết lợi thế trong đám đệ tử Luyện khí kì sơ kì.

Như vậy tiếp theo không cần tu luyện nữa, tạm thời kẹt cảnh giới lại tham gia thi đấu cuối năm chiếm lấy hạng đầu, sau đó lại đột phá.

Sau khi đột phá Luyện khí kì trung kì nhiệm vụ tông môn sẽ có thay đổi, ngươi sẽ phải tự quyết xem có nên làm nhiệm vụ săn g·iết đệ tử ma tông hay không.

Lam Vân Tông chúng ta xem như cũng hiền lành, cho phép đệ tử tự mình quyết định, Luyện thi tông bên kia trực tiếp ép đệ tử đi tham gia chém g·iết với chính đạo tông môn".

Đông Phương Diễm Nhi nghe vậy lập tức hiểu ra, nàng gật đầu nói:

"ta đương nhiên biết cũng đã có chuẩn bị, không biết La sư huynh hôm nay đến đây còn việc gì nữa không?".

La Thiểm Tây nghe vậy nghẹn họng.

Hắn vốn biết Đông Phương Diễm Nhi ham mê tu luyện đối với một số thường thức không hiểu rõ nên mới mang tin tức chạy đến định cùng nàng trò chuyện một phen tạo ấn tượng tốt kéo gần quan hệ.

Không ngờ đối phương đã sớm biết, hiểu rõ cũng có bố trí, như vậy hắn còn trò chuyện cái rắm a.

Cuối cùng La Thiểm Tây chỉ có thể đắng chát nói ra:

"sư muội đã biết vậy ta cũng không nhiều lời, hôm nay chỉ muốn đến thông báo cho sư muội một tiếng để sư muội làm chuẩn bị thêm mà thôi".

"đa tạ sư huynh".

La Thiểm Tây nghẹn một hồi cuối cùng không biết nói gì chỉ có thể thở dài một tiếng rời đi.

Nhìn thấy đối phương hôi lưu lưu rời đi, Lê Tùng Vân không khỏi ám cười một tiếng.

Thật đáng thương, đóa hoa tình yêu chưa kịp nở đã tàn a.