Chương 36: cười đến cuối cùng
Lê Tùng Vân nhìn ánh mắt liếc nhìn, quả nhiên Chương Thiên Tài nói không sai.
Hắn cũng không phải là kiếm tu, cầm kiếm trên tay chỉ là tăng thêm lực công kích.
Chủ yếu vẫn là tấm khiên kia, hắn đem rất nhiều công kích đều chặn đứng, chủ yếu cũng không cầu bao nhiêu mạnh mẽ, chỉ cần đem địch nhân q·uấy r·ối không thể thoát thân, khiến cho cương thi có càng nhiều cơ hội công kích là được rồi.
Bản thân của Chương Thiên Tài cũng phải rất tự tin vào năng lực của chính mình mới có thể dám đi lên chơi cận chiến.
Phải biết đại đa số tình huống đám đệ tử của Luyện thi tông đều sẽ ở phía sau điều khiển cương thi, sau đó đứng từ xa bổ sung một vài đòn công kích mới là hình thức chiến đấu chính của bọn hắn.
Loại dám đi lên cận chiến này đã rất hiếm thấy.
Lê Tùng Vân lông mày nhíu lại, hắn đột nhiên đạp mạnh một cái lùi thân thể về sau.
Giữa ngón tay của hắn kẹp đầy phi đao, trong ánh mắt thiểm thước nguy hiểm quang mang.
Thủ pháp ám khí của ám khí tường giải, chim yến bay về tổ.
Hai tay của Lê Tùng Vân đột nhiên tăng tốc hóa thành tàn ảnh, hàng loạt phi đao đột nhiên bị hắn ném ra ngoài, mỗi cái phi đao đều được hắn dùng toàn lực, mục tiêu chính là hai con cương thi sát thủ kia.
Hắn cũng không tin mình đánh không xuyên phòng ngự của cương thi cường tráng, đến cả hai con cương thi sát thủ cũng chơi không lại.
Hàng loạt phi đao như là chin yến từ trái phải trên dưới chính giữa tất cả góc độ đều nhắm trúng thân hình của cương thi sát thủ xông tới.
Tốc độ công kích cực nhanh, góc độ đả kích rộng, vị trí đả kích tinh chuẩn, trên mỗi cái phi đao lại truyền ra linh lực ba động tràn đầy sắc bén cùng c·hết chóc khiến cho Chương Thiên Tài sắc mặt đều biến đổi.
Hắn trợn trừng cả mắt quát to:
"phòng ngự, bảo vệ đầu".
Hai cái cương thi sát thủ lập tức dùng tay ôm lấy đẩu của mình, thân hình cúi thấp xuống, tạo thành tư thế phòng ngự sẵn sàng chịu đánh.
phốc phốc phốc~
Tiếng phi đao xuyên thấu thân thể liên tiếp vang lên, hai con cương thi sát thủ trên người bị phi đao đâm xuyên dính đầy như là một con nhím.
Trái tim, ngực, bụng, đầu gối, tất cả đều có phi đao đâm trúng, nhưng chỉ có đầu là không có.
Muốn đánh cương thi trước đánh đầu, phá nát khống thi phủ ở bên trong t·hi t·hể liền sẽ bị phế.
Nhưng đáng tiếc Chương Thiên Tài hoàn toàn hiểu rõ cái này, không cho Lê Tùng Vân bất kì cơ hội nào.
Chỉ thấy hai đầu cương thi sát thủ từ từ mở ra hai tay, sau đó đem phi đao rút ra từng cái một, gầm thét một tiếng liền xông về phía Lê Tùng Vân.
Ngoài đầu ra tất cả mọi vị trí của cương thi đều không phải vị trí chí mạng, cho dù b·ị t·hương ảnh hưởng cũng sẽ không đem cương thi g·iết c·hết, bọn chúng vẫn có thể chiến đấu.
Đầu gối b·ị t·hương khiến tốc độ hai con cương thi sát thủ giảm mạnh, chạy thỉnh thoảng còn sẽ khập khiễng, nhưng bọn nó vẫn có thể chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh này Lê Tùng Vân lạnh cả người, quả nhiên không hổ là Luyện khí kì cửu trọng, cương thi này cũng quá mạnh đi?
Đây chỉ đơn giản là cương thi sát thủ, sức phòng ngự còn không phải mạnh nhất.
Nếu vừa rồi là cương thi cường tráng kia, như vậy hắn chẳng phải là t·ấn c·ông vô ích?
Chương Thiên Tài cười lạnh:
"kĩ thuật luyện chế thi khôi của ta ở trong tông môn cũng cực kì đặc biệt, ngươi muốn đ·ánh c·hết cương thi của ta?
Còn chưa có cửa đâu.
Mà phi đao của ngươi hẳn cũng không còn nhiều nữa chứ?
Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta sẽ cho ngươi c·hết được nhanh một chút, không đau đớn.
Nếu không, kiệt kiệt kiệt..."
Hắn phát ra tiếng cười quái dị, ba con cương thi lúc này đều xông lên, đem Lê Tùng Vân bao vây bọc đánh kín kẽ.
Lê Tùng Vân lách trái tránh phải, ở trong sự vây công của ba con cương thi tránh né vô cùng chật vật.
Lê Tùng Vân lúc này đã cảm giác được tầm quan trọng của thân pháp, lí giải của hắn đối với Phân Ảnh bộ quả thật không đủ, nếu không lúc này hắn cũng sẽ không tránh né chật vật như vậy.
Một cái u oán suy nghĩ vừa lên, hành động của Lê Tùng Vân chợt có kẽ hở.
Bóng người của Chương Thiên Tài đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, sắc mặt đối phương lộ rõ vẻ kích động đâm ra một kiếm đồng thời quát to:
"c·hết".
Phốc~
Một kiếm xuyên thấu từ phía sau đâm vào trái tim của Lê Tùng Vân, Chương Thiên Tài sắc mặt đầu tiên là vui vẻ, sau đó nghi hoặc, cuối cùng lại âm trầm.
Hắn quay đầu nhìn lại, lúc này Lê Tùng Vân đang đứng ở trên một cành cây gần đó há miệng thở dốc, trên trán cùng sau lưng tràn đầy mồ hôi.
Chương Thiên Tài lạnh lùng nói:
"là ảo ảnh sao? không đúng, không phải là ảo ảnh, là phân ảnh.
Ta vốn đã thấy thân pháp của ngươi xiêu xiêu vẹo vẹo có chút quái dị, không ngờ là do bản thân ngươi học nghệ chưa tinh.
Có điều nó cuối cùng vẫn cứu ngươi một mạng.
Đáng tiếc, chỉ có lần này mà thôi, sẽ không có lần sau".
Lê Tùng Vân hít sâu một hơi, vừa rồi hắn cũng suýt trúng chiêu của Chương Thiên Tài, may mắn ở thời khắc nguy hiểm phúc chí tâm linh, hắn toàn lực thôi động Phân Ảnh bộ cố gắng tránh né công kích của Chương Thiên Tài, bởi vậy liền thành công phân ra một cái phân ảnh.
Phân Ảnh bộ chính thức nhập môn.
Lê Tùng Vân hít sâu một hơi, trên tay hắn lại xuất hiện 3 cái phi đao.
Đây chính là toàn bộ số phi đao cuối cùng hắn tích trữ, nếu như không thể thành công, như vậy hắn chỉ có thể bỏ lại toàn bộ phi đao quay đầu bỏ chạy.
Lê Tùng Vân lạnh nhạt nói ra:
"ngươi thật sự lợi hại, là đối thủ lợi hại nhất mà ta từng gặp.
Ta tin tưởng ở trong Luyện khí kì cửu trọng ngươi hẳn cũng là nhân vật có chiến lực hàng đầu.
Có điều, dừng ở đây thôi".
Chương Thiên Tài đang định mở miệng khinh thường cười lạnh Lê Tùng Vân một phen, theo hắn thấy Lê Tùng Vân chính là đang mạnh miệng.
Đều bị hắn đánh trốn đông trốn tây chạy trối c·hết, còn dám thả hào ngôn.
Muốn dừng lại? Ai cho ngươi dừng? Ngươi lấy cái gì dừng?
Nhưng mà hắn đột nhiên cảm thấy khí thế trên người đối phương biến đổi, một câu nói đến khóe miệng liền bị hặn ngậm miệng nuốt trở lại.
Một cái phi đao đột nhiên lao thẳng về mi tâm của hắn, Chương Thiên Tài chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, đầu óc chậm nửa nhịp.
Một hư ảnh độc xà há to miệng khủng bố hướng về hắn táp tới, như thể không đem hắn cắn c·hết thề không bỏ qua.
Cảnh báo trong lòng Chương Thiên Tài đại thịnh.
Là ý cảnh, là ý cảnh.
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, cố gắng điều động cơ thể nâng lên khiên chống đỡ, nhưng cơ thể cùng ý thức của hắn như là sai lệch, động tác của hắn chậm chạp đến cực hạn.
Không được, không kịp.
Hắn liếc mắt một cái, cương thi sát thủ đang đứng ở bên cạnh đột nhiên cấp tốc đạp mạnh một cái bước ra một bước, chặn ở trước người của hắn.
Phốc~
Tanh hôi huyết dịch bay tung tóe, trên đầu cương thi sát thủ bị đục ra một cái lỗ thủng, cảm ứng của Chương Thiên Tài với con cương thi này cũng theo đó tan biến.
Hiển nhiên khống thi phù đã bị phá hủy, một chiêu này của đối phương hoàn toàn đánh phá phòng cương thi sát thủ.
Chương Thiên Tài nhìn thấy cảnh này trong lòng muốn thở phào một cái.
Keng~ phốc~
Đột nhiên hai cái phi đao không biết ở góc độ nào v·a c·hạm vào nhau, một cái phi đao đột nhiên đổi hưởng bay ngoặt, từ phía sau xông tới đâm thẳng vào đầu của Chương Thiên Tài, sau đó xuyên thủng đầu hắn, thế tới không giảm cuối cùng đâm vào một gốc cây ở cách đó không xa mới dừng lại được.
Chương Thiên Tài sắc mặt ngưng lại, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Lê Tùng Vân.
Đây cũng là biểu cảm cuối cùng hiện lên trên mặt của hắn, t·hi t·hể của hắn cứ như vậy liền ngã xuống trên mặt đất.
2 đầu cương thi còn lại mất đi chủ nhân cũng theo đó ngã xuống, tuyên bố trận chiến đã có kết quả.
Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này mệt mỏi tựa lưng vào thân cây, hắn quá khó khăn.