Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 34: Vương Tuyết Uyên đáng chém




Chương 34: Vương Tuyết Uyên đáng chém

Lê Tùng Vân từ trong miệng của tên đệ tử ma tông kia chỉ có thể biết được đại khái phương vị cùng vị trí, cho nên muốn tìm được vị trí chính xác còn phải mất một phen công phu.

Nửa ngày sau Lê Tùng Vân liền đi tới dưới một chân núi, từ trên phi chu hắn trông thấy ở dưới mặt đất cách đó khá xa có một cái lồng sáng như cái bát lộn ngược đang nằm trên mặt đất.

Hiển nhiên đây chính là trận pháp phòng ngự, mà bên ngoài thì có một số lượng thi khôi đang dùng nắm đấm cùng móng vuốt của mình cào cấu màn sáng, muốn đem nó tiêu hao để phá hư.

Lê Tùng Vân phát động Luyện khí quyết, cẩn thận lái phi chu đi qua, sau đó đứng ở trên thân cây một cành cây cao, yên tĩnh nghe ngóng tình hình.

Lúc này hắn nhìn thấy một nhóm năm người đệ tử của Luyện thi tông đang đứng ở dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, ánh mắt của bọn hắn đang nhìn về phía bên trận pháp kia, trong ánh mắt lóe lên vẻ tham lam cùng thiếu kiên nhẫn.

Một người nói:

"linh thạch của nàng hẳn là cũng không còn nhiều, trận pháp này sắp bị chúng ta phá được rồi.

Thi khôi có vô hạn thể lực không sợ đau đớn, dùng bọn nó tiêu hao năng lực phòng ngự của trận pháp hiệu quả thật sự cao lại không tốn công sức gì nhiều".

"mụ nó, nữ nhân này thật đúng là được sư phụ của nàng coi trọng.

Các loại thủ đoạn bảo mệnh tầng tầng lớp lớp.

Nếu không có Chương sư huynh ở đây chỉ sợ chúng ta đã để cho nàng bỏ trốn mất dạng rồi".

"đúng vậy, lần này hành động Chương sư huynh cư công đầu, sau đó chiến lợi phẩm tất về Chương sư huynh chọn trước.

Hi vọng Chương sư huynh lúc đó ăn thịt có thể để cho đám sư đệ chúng ta đi theo húp chút canh".

Nghe đám người ninh nọt lấy lòng, một vị thiếu niên sắc mặt âm lệ với hai con mắt hẹp dài cười lạnh nói ra:

"yên tâm đi, Chương Thiên Tài ta trước giờ chưa bao giờ bạc đãi người mình.

Các vị sư đệ chính là nhóm người đầu tiên đi theo ta, sau này nếu ta có thể tranh giành một vị trí chân truyền trong sư môn các ngươi chính là công thần số một, lúc đó chính là lúc mọi người cùng nhau hưởng phúc".

Đám người nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng ồn ào:

"ha ha ha, vậy thì tốt quá, chúc sư huynh sớm ngày đạt được ước nguyện".



Nhìn thấy đám đệ tử ma tông ở tại chỗ kẻ tung người hứng Lê Tùng Vân trong lòng liền không còn hứng thú gì, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía bên trong trận pháp.

Trận pháp mở rất lớn, bên trong diện tích có thể so được với cả cái sân bóng, Lê Tùng Vân có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở chính giữa.

Bóng người này không ai khác chính là Vương Tuyết Uyên, người đã m·ất t·ích mấy tháng lâu được sư phụ nàng treo thưởng ở Tài vụ đường của Lam Vân Tông.

Lúc này nàng đang cố tĩnh tọa hấp thu linh khí, giảm bớt tiêu hao của trận pháp, nhưng sắc mặt tái nhợt của nàng liền nói rõ tình hình của nàng không tốt một chút nào.

Hiển nhiên bị vây ở chỗ này một thời gian dài, nàng đã đến mức sơn cùng thủy tận, chỉ còn có thể ngoan cố chống cự cầu mong một tia may mắn cuối cùng.

Nếu như kì tích không xuất hiện, như vậy khả năng cao nàng sẽ c·hết trong tay đám đệ tử ma tông này.

Đối với nàng mà nói c·hết chưa là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nàng c·hết sau đó đáng người này sẽ đối với t·hi t·hể của nàng làm cái gì.

Nàng là một người cực kì chú trọng thể diện của mình, nàng thà thịt nát xương tan cũng sẽ không cho đám đệ tử Luyện Thi Tông cơ hội đem mình luyện thi làm ra mấy trò đáng xấu hổ.

Lê Tùng Vân lúc này lâm vào do dự, hắn rốt cuộc nên tập kích đám người này trực tiếp cứu Vương Tuyết Uyên hay là nên làm rõ tình hình trước rồi mới động thủ.

Nói muốn cứu Vương Tuyết Uyên đi, hắn thật không quá nguyện ý.

Vương Tuyết Uyên trước đó khiến hắn cùng Đông Phương Diễm Nhi cảm giác cực kì đáng ghét, hai bên đã kết thành thù, đi cứu kẻ thù của mình để đối phương lại đi ra cho mình thêm ngột ngạt sao?

Đáng c·hết, sao đám ma tu không g·iết c·hết nàng rồi a, như vậy hắn vừa tới liền có thể khai chiến thu xác giúp nàng.

Như vậy hắn sẽ không cần phải xoắn xuýt tiếp theo làm cái gì.

Nhưng mà lúc này Vương Tuyết Uyên ở trong trận pháp giống như cảm ứng được cái gì, nàng kinh hỉ mở ra hai mắt nhìn về phía đám người.

Sau đó nàng giống như chần chờ một chút, cuối cùng cắn răng quát lên:

"phải chăng là sư huynh trong tông môn tới cứu ta?

Sư huynh, kẻ địch ở đây không chỉ đông mà còn rất mạnh mẽ, sư huynh không phải đối thủ của bọn hắn đâu.

Sư huynh mau trở lại trong tông môn báo tin cho sư phụ của ta, sư phụ của ta là Trúc cơ kì đỉnh phong cường giả, hắn chắc chắn sẽ tới đây cứu ta, cũng đem tặc nhân tru diệt".



Đám đệ tử Luyện thi tông cùng Lê Tùng Vân nghe câu nói này đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó sắc mặt của hai bên đều kịch biến.

Lê Tùng Vân trong lòng mắng to, hắn không biết nữ nhân kia làm sao cảm ứng được sự xuất hiện của hắn, nhưng đây rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người, muốn hố c·hết hắn.

Đối phương vừa hô như vậy đám người kia còn dám để hắn sống trở lại nữa sao?

Một khi hắn rời đi thành công như vậy chắc chắn sẽ trở lại truyền tin, đến lúc đó bọn hắn không chỉ tốn công tốn sức nhiều ngày vô ích mà sẽ còn bị Trúc cơ kì đỉnh phong tu sĩ t·ruy s·át bằng mọi giá, cái này hoàn toàn không khác gì đã bước một chân xuống địa ngục.

Cmn, lúc trước hai bên chỉ là có khóe miệng cãi vã, kết thù chưa sâu còn có một tia cơ hội giải khai.

Nhưng làm đến mức này thì hoàn toàn đã không có bất kì cơ hội nào để giảng hòa.

Vương Tuyết Uyên vì mạng sống của nàng mà đem đồng môn hố đến c·hết, tâm thật đáng chém.

Cách làm của nàng khiếu ấn tượng của Lê Tùng Vân với nàng hạ xuống băng điểm.

Nếu thật có người có thể tìm đến đây cũng nhìn rõ hiện trạng của nàng đại đa số đều sẽ lựa chọn trở về báo cáo tông môn tìm cứu trợ, hỗ trợ đồng môn sư huynh muội

Dù sao danh khí của nàng ở Lam Vân Tông cũng khá cao, rất nhiều người đều sẽ muốn nàng nợ ân tình của mình, đặc biệt là ân cứu mạng.

Nhưng cũng có thể có một số nhỏ người sẽ không làm gì cả bỏ mặc nàng tại chỗ tự sinh tự diệt, nhất là đám nữ đệ tử cùng tông môn.

Đám người này đã sớm ganh tị nàng muốn c·hết, tự nhiên thấy c·hết không cứu cũng là bình thường.

Có thể Vương Tuyết Uyên không dám đánh cược, bởi vậy trực tiếp hô lên, cưỡng ép đối phương trở thành kẻ thế mạng cho mình.

Nàng có thể là đã trải qua thời gian dài bị đuổi g·iết vây g·iết, tâm tình cấp bách, cho nên năng lực suy tính đã giảm xuống đáng kể, cũng có thể bản chất nàng vốn là như vậy.

Nhưng cho dù là cái nào, lần này đám Luyện thi tông không g·iết c·hết nàng như vậy hắn sẽ tự mình ra tay tiễn nàng về với phật tổ.

Lê Tùng Vân không nói hai lời, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Phân Ảnh bộ được hắn sử xuất ra, đáng tiếc từ lúc học được thân pháp này hắn còn chưa đem nó nhập môn, nếu không tốc độ của hắn có thể tăng lên trên diện rộng.

Hắn một bên vừa chạy vừa điều động kí ức liên quan đến Phân Ảnh bộ, cố gắng lí giải hàm nghĩa của từng câu chữ khẩu quyết môn thân pháp này.



"tất cả đuổi theo, không được để cho hắn thoát, nhất định phải g·iết c·hết hắn".

Chương Thiên Tài rống to một tiếng liền chủ động lao ra ngoài, đám tiểu đệ thấy vậy cũng vội vã thu hồi thi khôi đuổi theo.

Lúc này bọn hắn không còn quan tâm được Vương Tuyết Uyên, bọn hắn chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Chương Thiên Tài mà thôi.

Vương Tuyết Uyên nhìn thấy cảnh này hai mắt lóe lên ánh sáng hi vọng, nàng đang chờ, chỉ cần đám người này rời đi đủ xa nàng sẽ lập tức thu hồi trận pháp, sau đó một mạch chạy trối c·hết đến một tòa thành thị gần đó tìm kiếm căn cứ của Lam Vân Tông trú đóng, tìm kiếm sự che chở.

Còn người đệ tử tông môn kia có gặp phải nguy hiểm gì không, có thể chạy thoát không, cái này khiến nàng hơi áy náy, nhưng một chút áy náy này rất nhanh liền bị nàng ném sau đầu.

Bởi vì đối với nàng mà nói tính mạng của nàng mới là ưu tiên trên hết, áp đảo tất cả.

Đang truy đuổi Lê Tùng Vân, một tên tiểu đệ nói ra:

"sư huynh, tất cả chúng ta đều truy đuổi người kia, vậy Vương Tuyết Uyên thu trận bỏ trốn làm sao bây giờ?".

Chương Thiên Tài nghe vậy cười lạnh một tiếng:

"ngươi nghĩ sư huynh ta ngu xuẩn đến mức kia sao? Ta chẳng lẽ còn chưa nghĩ tới trường hợp này?

Vương Tuyết Uyên trốn trong trận pháp như rùa đen rút đầu, thật sự là khó gặm xuống.

Cho dù nàng chống không được bao lâu nữa nhưng cũng tốn thời gian của chúng ta.

Nàng làm như vậy chính là muốn hố c·hết đồng môn cứu mạng mình, ta liền thuận nước đẩy thuyền cho nàng được như ý.

Không biết nàng ở xung quanh bố trí cái gì nhưng nàng có thể cảm nhận được xung quanh có người nào xuất hiện hay không.

Chúng ta trước tiên chạy xa một chút, trước tiên cho nàng cảm giác an toàn, kế hoạch của nàng thành công.

Sau đó nàng chỉ cần thu trận bỏ trốn các ngươi liền g·iết cái hồi mã thương, lúc đó nàng muốn bố trí trận pháp cũng không đủ thời gian, không phải liền rơi vào trong tay chúng ta hay sao?".

Đám tiểu đệ nghe vậy lập tức kinh ngạc tán thưởng:

"Chương sư huynh quả nhiên thần cơ diệu toán, bái phục".

Chương Thiên Tài đắc ý nói ra:

"các ngươi lát nữa g·iết hồi mã thương, còn ta tiếp tục t·ruy s·át người này.

Hắn nhất định phải c·hết".