Chương 28: ý thành, tiên nhân đến thôn
Tiếng kêu thảm thiết cùng khủng hoảng liên tiếp ở trong sơn trại vang lên.
Lê Tùng Vân g·iết điên rồi, g·iết đỏ cả mắt rồi.
Hắn không biết mình đã g·iết bao nhiêu người, phi chu nhanh chóng bay lượn, chỉ cần bất kì tên sơn tặc nào xuất hiện trong tầm mắt của hắn đều không thể thoát khỏi phi đao của hắn.
Phi đao của hắn như là cái liềm của tử thần, cực kì dễ dàng liền đem tính mạng của đám sơn tặc thu hoạch, để bọn hắn trả giá cho những hành động của mình.
Không mất bao nhiêu lâu thời gian, tiếng kêu sợ hãi cùng hoảng loạn ở trong sơn trại im bặt mà dừng, lúc này cả sơn trại tĩnh mịch như một vùng đất c·hết.
Mà sát ý của Lê Tùng Vân cũng đã chạm đến ngưỡng giới hạn, tinh thần lực của hắn lúc này trở nên cực độ sinh động.
Sôi trào sát ý làm đòn bẩy cho tinh thần lực, khiến tinh thần lực đạt tới ngưỡng thăng hoa cực đại.
Hắn chậm rãi nâng lên phi đao, nhắm vào một con gà đang đứng ở trong sân.
Con gà lúc này vẫn đang ngơ ngác đứng nhìn nhân loại xung quanh nó, không hiểu vì sao đám nhân loại này lại đột nhiên ngã xuống đất không động đậy nữa rồi.
Lê Tùng Vân lúc này gặp phải khó, hắc y nhân sử dụng mãnh hổ quyền, ý cảnh của đối phương tự nhiên cũng là hổ, rất dễ quyết định.
Còn hắn học ám khí, sử dụng Vạn độc thủ, như vậy hắn muốn sử dụng ý cảnh gì?
Phi châm là lấy điểm phá diện, như vậy ong được không?
Dù sao nọc ong tế mảnh như vậy, cũng khá giống phi đao chứ?
Hắn bắt đầu điều động kí ức, thử nghiệm ngưng tụ ý cảnh.
Một lát sau Lê Tùng Vân nhíu mày, bởi vì hắn không thành công.
Hắn lập tức lẩm bẩm:
"không đúng, ong không đủ để khơi gợi lên sự sợ hãi của sinh vật.
Nó phải là loại động vật đứng ở phía trên chuỗi thực vật, tất cả động vật đối với nó đều có một loại bản năng sợ hãi.
Đây chính là kí ức từ nhiều đời tổ tiên để xuống, nằm ẩn giấu tận sâu trong huyết mạch, không thể xóa nhòa.
Lê Tùng Vân hai mắt hơi nhắm lại, thử tìm kiếm cảm giác, tìm kiếm loại ý cảnh của chính mình.
Hắn sử dụng võ kĩ là Vạn độc thủ, liên quan tới độc.
Vũ khí của hắn là phi đao, là một loại ám khí, chủ lưu thuộc về á·m s·át đánh lén, nhất kích tất sát, lạnh lẽo không chút cảm tình, tất cả chỉ vì săn g·iết.
Như vậy loại động vật nào có thể phù hợp với loại thuộc tính này?
Trong lòng Lê Tùng Vân rất nhanh liền hiện lên một đầu độc xà.
Độc xà ẩn nấp ở trong bóng tối, yên tĩnh theo dõi con mồi.
Con mồi chỉ cần lộ ra sơ hở nó lập tức sẽ xông ra với tốc độ cực kì khủng bố, cho con mồi một phát cắn chí mạng mang theo độc tố.
Lén lút, hiệu quả, nhanh chóng, ẩn nấp, máu lạnh không chút cảm tình, tất cả đều chỉ vì săn bắn.
Mà tất cả động vật đều đối với rắn độc có thiên nhiên sợ hãi, đặc biệt là con người.
Lê Tùng Vân mãnh liệt mở ra hai mắt.
Con gà lúc này đang đứng ngơ ngác ngắm nhìn t·hi t·hể của đám sơn tặc đột nhiên cả người cương cứng tại chỗ, lông vũ quanh người đột nhiên xù lên tột cùng, nó giống như gặp phải cái gì đại khủng bố đồng dạng, hai mắt gà trợn trừng, cả người cương cứng tại chỗ, cuối cùng ngã lăn ra mặt đất không còn hơi thở sự sống.
Hiển nhiên là bị trực tiếp dọa bể mật, linh hồn cũng bị chấn sát.
Lê Tùng Vân hít sâu một hơi, ý cảnh, thành.
Không ngờ ý cảnh tương thích với hắn lại là độc xà, cứ như vậy từ nay hắn liền có được ý cảnh, có thể dựa vào đây vượt cấp khiêu chiến, cũng đem thực lực của bản thân nâng lên một tầm cao mới.
Lúc này cho dù gặp lại Hắc y nhân hắn cũng không sợ, sẽ không bị đối phương đánh chật vật như vậy nữa.
Cho dù không thể chiến thắng hắn cũng có thể thong dong rút lui, đối phương hoàn toàn không làm gì được hắn.
Ưu thế to lớn nhất của Hắc y nhân đã bị hắn san bằng.
Lê Tùng Vân cảm giác lần này hắn bị Hắc y nhân đột nhiên tập kích bị trọng thương suýt c·hết cũng không hoàn toàn xui xẻo như vậy.
Nhờ vào cái này hắn liền có thể hiểu rõ ý cảnh, học được ý cảnh, cũng đem thực lực của bản thân tăng lên rất nhiều.
Lê Tùng Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cũng ở trong lúc cảm ngộ vừa rồi hắn phát hiện trên đời này ý cảnh còn có một khía cạnh chính là độ khớp.
Khớp với võ học, khớp với tính cách, khớp với trải nghiệm,...
Hắn đối với ong lí giải không tốt, ong cũng không phải là khuôn mẫu thích hợp, nhưng lại đối với xà có sâu sắc hiểu rõ.
Bởi vậy vừa đổi lại một cái liền thành công, cái này nói rõ độ khớp là chân thực tồn tại.
Trong lòng Lê Tùng Vân tràn đầy kinh hỉ, hắn đem phi đao thu lai, quay trở lại phá tan lồng giam đem một đám nữ nhân cứu ra.
Dưới sự cảm tạ của các nàng hắn đem các nàng đưa tới ngôi làng gần nhất, sau đó trở về Thanh khê thôn.
Hắn trước đó đã hứa hoàn thành nguyện vọng của tiểu Bạch thiếu nữ, tự nhiên sẽ không quên.
Bởi vậy lúc này hắn liền trở lại để hoàn thành ước hẹn này.
Đi đến trước cửa nhà của thiếu nữ, tinh thần lực của hắn đảo qua, Lê Tùng Vân liền cau mày lại, hắn phát hiện trong nhà vậy mà không có ai.
Thử tìm kiếm nhà hàng xóm, hàng xóm vậy mà cũng không ai ở nhà.
Chuyện gì xảy ra?
Lê Tùng Vân đi dạo một vòng, đến gần trung tâm làng thời điểm hắn chợt nghe được âm thanh ồn ào càng lúc càng rõ ràng.
Lê Tùng Vân nhanh chân đi tới, hắn muốn xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Tại sao đám người lại tập trung ở đây như vậy.
Lúc này gần như toàn bộ thôn dân trong làng đã tụ tập lại một chỗ, đám người khuôn mặt lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, thần sắc vô cùng cung kính.
"tiên nhân, ngài mau giúp ta xem một chút hài tử nhà ta có thiên phú tu tiên không?".
"ta nữa ta nữa, hài tử nhà ta bình thường thông minh nhanh nhẹn, chắc chắn có thể tu tiên".
"hai tử nhà ta cũng không kém, hắn trước đây còn nằm mơ cưỡi mây đạp gió đây.
Chắc chắn đây là điềm báo, hắn cũng có thể trở thành tiên nhân giống như ngài a".
Tất cả mọi người ồn ào lên tiếng, lúc này một cô gái đang đứng ở giữa đám thôn dân, tiếp nhận những người kia đẩy tới hài tử, cũng đưa ra một viên đá để đám hài tử đặt tay lên kiểm tra.
Lê Tùng Vân nhìn thấy cảnh này thần sắc lộ ra vẻ ngạc nhiên, Trắc linh thạch?
Trắc linh thạch hắn gặp qua, Đông phương gia cùng các thế gia khác ở Lăng Ba thành đều sở hữu một vài viên.
Thứ này có thể kiểm trắc xem người được kiểm trắc có tiên căn hay không.
Chỉ cần viên đá sáng lên liền đại diện người kia có tiên căn, có thể tu tiên.
Nhưng Trắc linh thạch lại có một nhược điểm chính là chỉ có thể kiểm tra ra tiên căn chứu không biểu hiện cụ thể được cái gì, cho nên Lê Tùng Vân cùng Đông Phương Diễm Nhi đều phải chạy tới Lam Vân Tông mới có thể biết được thiên phú cụ thể của mình là như thế nào.
Cô gái kia đem mấy đứa trẻ được đẩy tới kiểm tra một lần, sau đó lắc đầu nói ra:
"bọn hắn không có tiên căn, không thể tu luyện".
Mấy người phụ nữ nghe vậy liền gấp:
"tiên nhân, hẳn là sai chỗ nào chứ.
Hài tử nhà ta bình thường thông minh hiểu chuyện như vậy, hẳn phải có tiên căn mới đúng.
Ngươi có thể kiểm tra lại một lần nữa không?
Ta cảm thấy viên đá này chắc là có vấn đề rồi".
Đám phụ nữ trong thôn nghe vậy liền có người phàn nàn, Lê Tùng Vân nghe xong trong lòng cười lạnh một tiếng.
Liền hài tử nhà ngươi tốt nhất, là bảo vật quý giá nhất trên đời.
Quả nhiên cô gái kia sắc mặt lập tức lạnh xuống:
"ngươi nói cái gì? Ta mà ngươi cũng dám nghi ngờ?".
Một cỗ uy áp hướng về phía thôn phụ đổ ập xuống, khiến cho sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Người thôn phụ kia quả nhiên cấp tốc nhận sợ:
"không...không phải. Ta không dám".
Cô gái hừ lạnh một tiếng, thu liễm khí thế của mình.
Lâm thôn trưởng lúc này cũng nổi giận nói:
"Ngươi không biết nói chuyện thì có thể im miệng, cũng không ai nói ngươi câm.
Tiên nhân là người ngươi có thể nghị luận sao?
Muốn c·hết thì c·hết một mình, đừng liên lụy đến chúng ta.
Kiểm tra xong rồi thì cách xa chỗ này một chút".
Thôn phụ kia nghe vậy u oán liếc nhìn thôn trưởng sau đó vội vội vàng vàng mang con nàng rời đi.
Cô gái kia lúc này cũng nhướng mày nói:
"thôn các ngươi hơn trăm hộ vậy mà kiểm tra gần hết cũng không phát hiện có mầm mống tốt nào, thật sự là quá kém".
Thôn trưởng nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cảm nhận được tiên nhân ghét bỏ.
"chỉ còn hai người sao? Được rồi, các ngươi đều lên đi".
Lúc này thiếu nữ tiểu Bạch cũng đi ra, nàng khẩn trương đặt tay lên trên tảng đá.
Tảng đá từ lúc kiểm trắc tới bây giờ chưa hề sáng lên qua, lúc này vậy mà đột nhiên sáng lên.
Cô gái kia sắc mặt lộ ra kinh hỉ:
"có tiên căn, tốt quá, một chuyến này cuối cùng cũng không lãng phí công sức của ta.
Ngươi đứng qua một bên đi".
Thiếu nữ tiểu Bạch nghe vậy cũng vui mừng đi qua một bên, mẹ của nàng đứng ở phía sau cũng kích động đến muốn khóc lên.
"ô ô ô, con ta có tiên căn, nàng sẽ thành tiên nhân, có thể thành tiên nhân".
Lời này vừa ra liền đưa tới ánh mắt hâm mộ, đố kị, của đám thôn dân còn lại.
Dựa vào cái gì, con chúng ta xuất sắc như vậy không có tiên căn, con của một cái đàn bà góa như ngươi lại có tiên căn chứ?
Thật sự là trời cao bất công.
Cô gái kia tâm tình tốt lên rất nhiều, nàng lúc này nhìn về một thiếu niên ăn mặc quần áo thợ săn nói ra:
"ngươi là ca ca của nàng chứ? Mau tới, nói không chừng ngươi cũng có tiên căn đây".
Thiếu niên nghe vậy cực kì vui mừng đi tới, nhưng hắn còn chưa kịp kiểm tra một giọng nói liền ở trong đám người vang lên:
"tiên nhân, ngươi là người của môn phái nào vậy?".