Có những người chỉ gặp một lần nhưng dáng vẻ của họ lại khắc sâu vào tâm trí.
Hải Thành, mùa đông.
Mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, gió biển từ vùng ngoại ô thổi thẳng vào thành phố, cào đến da đầu đều đau nhức.
Năm đó, Triều Thịnh mười bảy tuổi.
Trước kỳ nghỉ đông cuối cùng của trường trung học, anh bị trường học đình chỉ học.
Dù sao, việc đánh mù mắt một người, người đó lại là bố ruột của anh, việc như vậy nghe qua quả thật rất đáng sợ.
Mẹ kế của anh, một phụ nữ Hàn Quốc(*) gầy gò, chạy đến trường với những vết thương khắp người. Bà đi tìm giáo viên của anh, tìm chủ nhiệm lớp, tìm hiệu trưởng của anh. Bà giải thích với mọi người rằng con trai bà đánh bố ruột của mình vì người đàn ông đó đã bạo hành bà. Bà không chút để ý mang tất cả vết thương trên người phơi bày cho mọi người nhìn thấy, khẩn cầu mọi người để con trai bà được tiếp tục ở lại trường học tập.
(*) Ở Trung Quốc có một số vùng có người nước ngoài di dân đến sống từ rất lâu trước đây đều được gọi là người dân tộc thiểu số của nước họ. Ở một số vùng của Trung Quốc có một số người Việt mình sống lâu đời ở đó được gọi là người kinh— cũng được xem là dân tộc thiểu số của họ. Nhưng bà ấy không thể nói chuyện được.
Họ không đủ kiên nhẫn để đọc những gì bà viết bằng những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bà ấy một lần rồi lại một lần, không để ý mặt mũi mà chạy đến trường học hết ngày này qua ngày khác, cuối cùng, chủ nhiệm lớp của Triều Thịnh mềm lòng. Bà ấy ra mặt cầu tình, để Triều Thịnh mang theo giấy kiểm điểm trở lại trường học.
Trong phòng hiệu trưởng, nam sinh đút hai tay vào túi rồi đưa ra bản kiểm điểm của mình.
Trên trang giấy mỏng chỉ có một câu:
Tôi chỉ hối hận vì đã không đánh chết hắn.
Cùng ngày, hình phạt đình chỉ học để giám sát được chuyển thành thông báo đuổi học.
Trước cổng trường, một người phụ nữ thấp bé vừa khóc vừa đánh một nam sinh cao hơn mình một cái đầu.
Nam sinh bám lấy thân thể mặc bà đánh, mày cũng không nhăn lại. Cuối cùng, anh vô cảm nhặt chiếc cặp bị rơi xuống đất lên.
“ Nghỉ thì nghỉ thôi”.
Chiếc cặp anh vừa nhặt lại đập vào vai anh, cổ tay của mẹ anh run rẩy ngay cả khi bà đang cố gắng diễn đạt bằng ngôn ngữ ký hiệu.
“Không được! Con phải đi học. Sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, con còn phải vào đại học!”
Ánh mắt thiếu niên giật giật, rất nhanh lại ngang ngạnh, ngữ khí vẫn như cũ nhàn nhạt: “Thi đậu cũng không có tiền học. Bỏ đi.”
Tiền, vốn dĩ có tiền.
Tất cả đều bị người đàn ông đó lấy đi.
Ngay cả việc bị mù một mắt cũng không ảnh hưởng đến khả năng nhìn thấy tiền của ômg ta, ông ấy thậm chí còn không để lại một đồng xu thép cho bọn họ.
Anh đáng lẽ phải đánh chết ông ta …
Mẹ anh sửng sốt một chút, dùng lực lắc đầu.
“Không không, học phí sẽ có, có thể đi vay, có thể đi mượn, chuyện tiền bạc để mẹ giải quyết. Đợi đến khi con lên đại học, nói không chừng mẹ có thể đem học phí kiếm lại được, công việc trong cửa hàng rất tốt——”
“Cửa hàng ở đây kinh doanh rất tốt, nhưng sức khỏe của mẹ không tốt!” Triều Thịnh trực tiếp ngắt lời bà.
Anh cởi bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình của mình, bắt đầu tiếp tục dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói.
Bàn tay thiếu niên thon dài khỏe khoắn,khớp xương rõ ràng, diễn đạt ngôn ngữ ký hiệu cũng nhanh chóng lưu loát, gọn gàng hơn: “Hiện tại, so với đi học, còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm—— Chúng ta phải ăn cơm, trả tiền thuê cửa hàng, còn phải sống.”
Anh chỉ vào chân bà—— cái chân bị tên súc sinh kia làm bị thương đi lại bất tiện, đã rất lâu vẫn chưa được trị khỏi.
“ Còn phải làm phẫu thuật cho mẹ”.
Thiếu niên ngừng ngôn ngữ tay, hít sâu vào một hơi, lồng ngực gầy gò bắt đầu lộ ra dáng vẻ rộng lượng của một người đàn ông trưởng thành, giọng nói cùng ký hiệu cũng như thế: “Sang năm con đã mười tám tuổi. Sau này, chuyện tiền bạc cứ để con lo liệu”.
Người phụ nữ gầy gò với đôi mắt đỏ hoe nhìn anh vài giây, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Lặng lẽ khóc.
Nhưng anh mỉm cười.
Khóe môi ứ động máu của anh nhếch lên dáng vẻ rất lưu manh,anh nhẹ nhàng móc quai cặp lên vai.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Mười bảy tuổi, anh dường như chẳng còn gì nữa.
May mắn thay, nhà vẫn còn đó.
Trong gia đình này chỉ có một người phụ nữ không có quan hệ huyết thống với anh, cũng không thể nói được. Khi người thân duy nhất của anh dùng chai rượu đánh anh, bà ấy chính là người đứng trước mặt anh che chở cho anh.
Từ đó trở đi, anh liền có nhà.
Anh nghĩ, hiện tại chính là lúc anh chống đỡ gia đình này.
Nuôi một gia đình không phải là một việc dễ dàng.
Vết thương ở chân của mẹ không được chữa trị triệt để, lần này lại bị tên súc sinh kia đánh cho nặng thêm.Bác sĩ nói rằng bà ấy cần nối một khớp xương nhân tạo. Bà ấy không có bảo hiểm y tế, ca phẫu thuật sẽ tiêu tốn hơn mười vạn.
Không có tiền, anh phải đi làm.
Chân trước Triều Thịnh vừa mượn được một chút tiền, kết quả mẹ anh chân sau liền mang trả cho người ta ; Anh tìm được cách vay khác, lại bị bà nửa đường ngăn lại, cầm gậy khập khiễng đuổi theo đánh.
“Làm phẫu thuật cái gì, không cần.”
Bà ấy khoa tay bắt đầu diễn đạt ngôn ngữ ký hiệu.
“Chân của mẹ chỉ là bệnh cũ, chú ý dưỡng kỹ một chút sẽ không sao.”
Nhưng bà ấy cũng không tịnh dưỡng cho tốt, ngày thứ hai liền chống nạng tiếp tục mở cửa cửa hàng.
Nhưng họ không biết tiền thuê cửa hàng tháng tới sẽ phải trả như thế nào.
Khi anh đang rối rắm, giáo viên chủ nhiệm trước kia của Triều Thịnh đã tới cửa.
Bà ấy mang theo một khoản tiền, nói có thể cho bọn họ vay mượn tạm thời ; bà còn mang đến một tin tức: Triều Thịnh có thể nhập ngũ.
Nơi anh nhập ngũ biên giới nằm ở cách xa Hải Thành, độ cao so với mặt nước biển rất cao, điều kiện khó khăn. Chịu khổ hai năm, có thể nhận được tiền xuất ngũ.
——đủ để mẹ anh có thể phẫu thuật thay khớp gối.
Triều Thịnh nhận tiền của lão sư, khom lưng cúi người thật sâu trước mặt bà.
Đây là lần đầu tiên anh cúi đầu trước người khác, cũng là lần đầu tiên chấp nhận sự sắp xếp của người khác.
Quá trình gia nhập quân ngũ diễn ra suôn sẻ. Ngày mồng tám Tết, anh chuẩn bị lên đường.
Những quán nhỏ ven biển mở cửa tất cả các khung giờ khác trừ hai ngày nghỉ của đêm giao thừa và mùng một Tết Nguyên đán.
Mẹ anh vội vàng chuẩn bị hành trang cho anh, mấy ngày tết Nguyên Đán đều là anh trông coi cửa hàng.
Anh cũng không nghĩ tới, gần sang năm mới, thật đúng là có người tới.
Đó là một cô gái.
Bước chân nhẹ nhàng giống như một chú mèo con, lúc cô đẩy cửa đi vào cửa hàng, Triều Thịnh thậm chí còn không có phát hiện ra.
Cho đến khi cô đi đến trước quầy thu ngân nhỏ giọng mở miệng: “Ông chủ?”
Anh nâng mí mắt từ từ ngẩng đầu lên.
Khi bắt gặp đôi mắt đen thẳng của anh, hàng mi cô gái chớp chớp hai cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.
“ Một phần bibimbap gà, ăn ở đây”.
“ Hết rồi”. Triều Thịnh nhàn nhạt nói, sau đó ánh mắt lại nhìn về màn hình điện thoại di động, tiếp tục chơi game..
“Thịt bò thì sao?” Cô gái hỏi lại, giọng vẫn nhẹ nhàng mềm mại.
“… Cũng không còn”.
Trong tết hầu như không có khách hàng,trong tiệm cũng không có chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn. Mười phút trước, phần bibimbap cuối cùng đã bị anh ăn hết.
Trên màn hình nhảy ra chữ “victory”, nam sinh rời khỏi trò chơi, bất động thanh sắc ngước mắt lên.
Cô gái còn chưa đi, vẫn ngồi đó ôm đầu dò xét menu trước mặt.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông dài màu trắng, để lộ gương mặt trắng nõn cùng một đoạn cổ thon dài tinh tế.
Yếu ớt lại xinh đẹp.
Hai hàng lông mi dày như lông vũ lặng lẽ rũ xuống, bên dưới hốc mắt là chiếc mũi nhỏ ửng đỏ trên làn da trắng nõn.
Đã khóc qua.
Mí mắt Triều Thịnh khẽ động, cất điện thoại di động.
“Cháo bí đỏ? Bánh xèo dưa chua?”
Cô gái nhìn anh một chút, sau đó gật đầu: “ Được…vậy, mỗi cái một phần đi”.
Cô chăm chú nhìn anh, mi mắt cong cong.
“ Cảm ơn anh”.
Nụ cười của cô cũng thuần khiết giống như làn da trắng nõn trên người, đôi mắt lại sáng ngời, tươi đẹp dị thường.
Không hiểu sao, trái tim thiếu niên đập hẫng mất một nhịp.
Anh không nói gì quay người đi vào bếp.
Lúc bưng đồ ăn quay trở ra, cô gái đã ngồi vào trong góc bàn cạnh cửa sổ, cả người co ro trong chiếc áo khoác lông khẽ bấm điện thoại.
Bát đĩa đã được đặt lên bàn nhưng cô vẫn không nhúc nhích, ngước đôi mắt sáng lên nhìn anh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô lập tức quay đi để tránh ánh mắt của anh.
“ Làm phiền anh có thể mang thêm một phần cơm có được không?”
Anh mang một hộp cơm đến cho cô. Cô gói bánh xèo kim chi còn nguyên lại, bưng cháo bí đỏ lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Triều Thịnh nhìn chăm chú một lúc, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ lướt qua vòm miệng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Nồi cơm điện chỉ còn nửa bát cơm.
Thế là đủ rồi.
Còn lại thịt bò, thịt gà, thịt ba chỉ và mực không đủ cho một người.
Hợp lại cũng đủ.
Anh dùng tất cả các nguyên liệu còn lại làm ra một món bibimbap không có trong menu.
Lúc mang ra còn có chút do dự,nhưng khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên vui mừng của cô ấy, mọi do dự đều tan thành mây khói.
Nhìn thấy món bibimbap bốc khói, đôi mắt cô gái lập tức sáng lên – thậm chí còn sáng hơn cả lúc cô cười vừa rồi.
Cô lại mỉm cười với anh: “Cám ơn anh.”
Năm ngón tay thon dài cầm điện thoại lên, cô ngẩng đầu nhìn anh: “ Để tôi trả tiền trước, bao nhiêu tiền vậy?”.
Hầu kết thiếu niên khẽ nuốt xuống:
“Không cần.”
“A? Vậy phải làm sao đây——” Lời nói cùng ánh mắt của cô gái đột nhiên dừng lại.
Thuận tầm mắt của cô, các đốt ngón tay đặt bên mép khẽ động, nhạy cảm lại rất nhanh chóng thu tay lại.
Ống tay áo còn dính một ít dầu mỡ….
Cô cũng không kiên trì muốn trả tiền nữa, anh cũng không lên tiếng mà bước nhanh đi vào sau bếp.
Ở nơi cô không nhìn thấy, lại có thể nhìn thấy cô qua ô cửa sổ, một điếu thuốc lặng lẽ được đốt lên.
Cô bắt đầu ăn.
Cô ấy trông có vẻ rất đói, tư thế cả miệng nuốt đầy cơm rất khác so với lúc ăn cháo vừa rồi.
Ăn chưa được mấy muỗng, cô lại nhấc điện thoại đặt bên tai.
Sau đó cô nhanh chóng mất đi dáng vẻ điềm tĩnh dịu dàng.
Cô lớn tiếng cãi nhau cùng người trong điện thoại, nói chưa được hai câu, miệng nhỏ cong lên, cô bắt đầu bật khóc thật lớn.
Trên mặt vẫn khóc không ngừng, động tác trên tay ngược lại cũng không ngừng.
—— Lại múc một muỗng bibimbap lớn, trực tiếp đưa vào trong miệng.
Vừa ăn vừa khóc.
Làn khói trắng phả ra từ môi chàng thiếu niên, anh lại bị sặc ra hai tiếng mà ho nhẹ.
Nhưng khóe miệng anh vô thức nhếch lên, rồi lại nhếch lên.
Nụ cười trên mặt nhanh chóng lan đến trong mắt anh. Anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, ánh mắt vẫn cháy bỏng chăm chú nhìn vào cô gái.
Cô vẫn còn tiếp tục ăn, cũng vẫn còn đang khóc.
Cánh tay đang cầm muỗng lại cầm cốc nước lên, mượn cốc trà lúa mạch để nuốt xuống hết thức ăn trong miệng.
Giọng nói của cô trở nên rõ ràng hơn, giọng nói cũng lớn hơn: “…Con đã nói với bố là con không muốn đi Mỹ, không muốn đi Mỹ! Tại sao bố luôn ép buộc con! Con chính là không muốn ra nước ngoài… ”
Theo giọng nói nức nở nghẹn ngào của cô gái, thiếu niên lặng lẽ cụp mắt xuống.
Nhìn chằm chằm vào ống tay áo thô ráp xù lông của mình.
Lại ngước nhìn chiếc áo khoác trắng không tì vết mà cô đang mặc.
Cái logo áo trên ngực kia,trong trung tâm thương mại anh đã từng nhìn thấy qua.Một bộ quần áo còn đắt hơn cả chiếc điện thoại di động mới nhất mà cô cầm trên tay.
Nụ cười nơi khóe môi anh nhạt dần rồi nhanh chóng biến mất.
Đã lâu rồi anh không cười.
Chợt cảm thấy, chính mình bây giờ cũng không nên cười.
Bởi vì niềm vui và nỗi buồn của họ không giống nhau…
Anh giơ tay ném tàn thuốc vào thùng rác.
Triều Thịnh đứng dậy đi đến bên cạnh cái ao.
Dọn dẹp nhà bếp xong, anh vén rèm trở lại tiền sảnh.
Trong tiệm rỗng tuếch..
Cô ấy đã đi rồi.
Đẩy cửa tiệm nhìn ra phía ngoài tìm thử, bóng lưng màu trắng vừa vặn đi tới đầu ngõ.
Bên cạnh cô có thêm một người.
Hai cô gái nắm lấy tay nhau sóng vai bước trong màn đêm.
Đóng lại cửa tiệm, anh đi đến trước bàn ăn.
Cháo bí đỏ còn lại một nửa, nhưng bát cơm trộn đã ăn hết sạch sẽ. Triều Thịnh vô thức nhếch môi, bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Khuỷa tay cầm cái bát lên rồi đột nhiên dừng lại.
Một mẩu tiền giấy màu hồng nhỏ được gấp thành hình trái tim được giấu dưới bát cơm.
Bên cạnh, còn có một miếng băng cá nhân đầy màu sắc.
Chiếc tivi cũ trên quầy thu ngân đang hát bài hát chủ đề của chương trình ăn khách.
Thiếu niên xuất thần, không nhúc nhích đứng ở bên cạnh bàn một lúc lâu.
Ánh mắt cứng ngắc không nhanh không chậm mà liếc nhìn về phía ống tay áo của mình.
Thì ra tâm hồn cô gái cũng nhạy cảm và tinh tế như anh.
Anh chỉ muốn giấu đi ống tay áo vừa cũ kỹ vừa bẩn của mình.
Mà cô, lại nhìn thấy được những vết sẹo trên cổ tay anh.
—— Sớm đã khép lại hơn phân nửa, hai ngày nay lại bởi vì quét dọn chà rửa mà chảy ra tơ máu.
Nó không là gì so với những vết thương khác mà tên súc sinh kia để lại cho anh.Thậm chí còn không cảm thấy đau.
Nhưng bây giờ, anh rõ ràng cảm thấy một điều khác: vết thương trên cổ tay dường như đang nóng lên, lại có một chỗ nào đó nhảy lên một chút.
—— Cùng với tần suất nhịp tim của anh.
Mở miếng băng dán cá nhân ra, nam sinh tỉ mỉ quấn nó trên cổ tay mình.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một trận pháo, từng đợt nổ tung trên bầu trời.
Anh ngẩng đầu lên, mắt dán chặt vào cửa sổ cạnh bàn.
Trên tấm kính mờ sương, hình ảnh đầu ngón tay cô gái dịu dàng chợt như hiện lên rõ ràng, từng nét từng nét cô viết lên bốn chữ: Chúc mừng năm mới.
Cuối lời chúc còn có thêm một vầng trăng khuyết cong cong.
Lốp bốp ——
Tiếng vang càng lớn hơn.
Vào đêm hội xuân luôn có người vụng trộm đốt hoa đốt pháo.
Nhưng Triều Thịnh cảm thấy đây là lần đầu tiên anh nghe được tiếng pháo.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình được chấp nhận và chúc phúc một cách long trọng trong ngày lễ.
Khóe môi từng chút từng chút nhếch lên, anh hơi nghiêng đầu, nhắm một bên mắt lại.
—— Vầng trăng lưỡi liềm nhỏ trên cửa sổ trùng với mặt trăng trên bầu trời đêm.
Qua tấm kính, anh dường như nhìn thấy được một vầng trăng sáng – so với vầng trăng trên bầu trời còn sáng hơn.
Đó là mặt trăng của riêng anh.
Vào những buổi tối canh gác một mình, Triều Thịnh luôn ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
Mặt trăng ở biên giới và mặt trăng ở Hải Thành cùng một chu kỳ, nhưng cuộc đời của anh lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hai năm đã trôi qua trong chớp mắt. Thiếu niên lớn lên thành một người đàn ông thực sự.
Quân doanh rèn luyện thân thể cùng tâm trí anh, đồng thời cũng đem tính khí máu lửa cùng khí độ đều rèn luyện ra.
Anh không nghe lời cấp trên tiếp tục ở lại đội mà trở về Hải Thành với số tiền xuất ngũ của mình.
Số tiền này giúp họ rất nhiều. Mẹ anh cuối cùng đã có được khớp gối nhân tạo, cũng vứt bỏ nạng, tiệm nhỏ đã thuê thêm hai người giúp việc.
Ngoài số tiền kiếm được từ nhà hàng trong hai năm qua, họ còn chuyển đến một tiểu khu mới có điều kiện sống tốt hơn nhiều.
Cuộc sống bỗng chốc trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, mọi thứ dường như đang có những bước tiến lớn theo chiều hướng tốt đẹp.
Anh phải tiếp tục kiếm tiền nên bắt đầu chạy đường dài để vận chuyển hàng hóa.
Khí lực lớn, thân thể tốt, anh kiếm được nhiều việc làm hơn những người khác.
Anh khá hài lòng với những ngày như thế này.
Có thể kiếm được tiền, dù có mệt mỏi một chút, nguy hiểm một chút, không thể về nhà cũng không là gì.
Nhưng chỉ vì anh không có nhà nên lại bị người ta lợi dụng.
Tên súc sinh biến mất suốt hai năm chạy đến nhà mới của họ như một xác chết vùng dậy.
Có bài học lần trước,anh gửi tiền vào ngân hàng mà không để lại bên người, mẹ anh thậm chí còn không giữ thẻ ngân hàng bên mình.
Người đàn ông kia trở nên điên cuồng hơn khi không lấy được tiền, liền để lại cho mẹ anh cả người bị tổn thương.
Cũng để lại trong người bà một đứa bé.
Lúc biết được sự tồn tại của đứa bé này,tin tức về cái chết của người đàn ông trong một trận ẩu đả đồng thời truyền đến,người phụ nữ gầy gò đã phải chịu đựng cả đời cười lớn, cười lớn rồi lại khóc, cuối cùng bà dùng tay diễn đạt ngôn ngữ ký hiệu một cách kiên quyết:
“ Mẹ muốn sinh đứa trẻ này ra”.
Triều Thịnh tức giận ba ngày không về nhà.
Nếu như có thể lựa chọn, anh thà là mình không được sinh ra.
Loại súc sinh kia không xứng đáng có được con cái đời sau.
Ba ngày sau, mẹ anh đến nhà bạn anh tìm anh, mang theo hộp cơm trưa.
Anh nghĩ lại lại có chút thông suốt.
Anh dù sao cũng không phải là do bà ấy sinh ra.
Đứa trẻ cũng không đơn độc.
Một người phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi cuối cùng cũng có một đứa con của riêng mình, bà sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để đổi lấy nó.
Vậy thì sinh thôi.
Chưa đầy mười tháng, Triều Thịnh có thêm một cô em gái có thể làm con gái anh.
Nhìn sống mũi cao giống hệt mình của đứa bé, trong lòng anh rung động một cái: cô bé quả thực là người thân của anh.
Cô bé là người duy nhất trên thế giới này có mối quan hệ huyết thống với anh.
Anh bắt đầu cuộc sống độc thân ‘nuôi con’.
Không thể chạy xe đường dài được nữa, được bạn bè giật dây,anh mua lại một quán bar cạnh trường đại học.
Làm kinh doanh cũng làm không tốt.
Trước giờ anh đều là người có tính tình không được khéo léo, không thể tìm được thành công trong mọi việc.
Tính tình cứng rắn cũng có chỗ tốt, lời nói sắc bén, tính tình khác hẳn mấy nam sinh trong trường học, từng người nhanh chóng hét lên gọi anh là lưu manh,lão đại, anh trai, lại gọi anh là ông chủ.
Khuôn mặt góc cạnh, vóc dáng chuẩn với đôi chân dài, bờ vai rộng cũng được các nữ sinh yêu thích.
Người nhảy lên rất nhiều, phụ nữ cũng không thiếu.
Gặp dịp thì chơi cũng được, một mối quan hệ lãng mạng cũng được, bất luận là mối quan hệ nào, anh cũng sẽ không muốn dính líu đến.
Bởi vì biết rõ sẽ không lâu dài được.
Anh cũng không nghĩ việc này có gì sai trái.
Anh tình tôi nguyện, hợp thì đến, không hợp thì đi là chuyện thường tình.
Anh căn bản không muốn nói chuyện yêu đương,anh căn bản không phải là một người lãng mạn, cũng lười biếng dành thời gian suy nghĩ làm sao để dỗ dành một cô gái nhỏ.
Có lợi thế không bằng dùng để kiếm tiền còn tốt hơn.
Anh dần dần tìm thấy một số cơ hội kinh doanh, lượng khách hàng dần ổn định, anh cũng kiếm được tiền.
Kiếm không nhiều nhưng đủ để mẹ anh không phải khổ sở như trước nữa,em gái anh không phải lo cơm ăn áo mặc, học hành.
Không cần thiết phải giống như anh, người thậm chí không thể trả được học phí.
Rất tốt.
Anh là một người đã từng chật vật trong bùn lầy, nếu có thể sống được như vậy thì anh nên thấy hài lòng.
Cho đến khi anh gặp lại cô.
Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới đời này còn có thể gặp lại cô.
Đã từng vô số lần ngước nhìn vầng trăng ở rìa cao nguyên, lại từng chút từng chút hết lần này đến lần khác phác họa mặt trăng trong lòng.
Làm sao nó có thể xuất hiện trong đèn đỏ và rượu xanh?
Nhưng cô ấy thực sự đã xuất hiện. Anh tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Có những người chỉ gặp một lần nhưng dáng vẻ của họ lại khắc sâu vào tâm trí.
Cô ấy trông vẫn giống như trước đây.
Vừa xinh đẹp lại đáng yêu.
Lại không còn vui vẻ như trước.
Làm sao anh biết cô không vui?
Sắc mặt cô bình tĩnh như nước, không giống như trước kia nói khóc liền khóc.
Cô ấy thậm chí còn đang cười.
Nhưng trong mắt cô không còn chút ánh sáng nào nữa.
Nó không còn sáng như ánh trăng nữa.
Nó không còn giống như trong ký ức và giấc mơ của anh nữa.
Nhưng lần này cô nhìn về phía anh.
Đôi mắt mà anh hằng khao khát ấy thực sự đang nhìn về phía anh.
Cô nhìn anh, nhưng không thể nhìn thấy anh.
Cô không còn nhớ anh.
Càng không giống như trước kia, có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật cùng vết sẹo của anh.
—Cô chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của anh.
Cô chỉ muốn biến vẻ ngoài của mình thành một sân chơi để tận hưởng niềm vui ngắn ngủi và thoải mái.
Tại sao lại không thể?
Anh là một người đàn ông, một người đàn ông sớm có sự phóng đãng cùng dục niệm.
Đây là sân nhà của anh.
Chỉ là không ngờ đến mới vừa bước vào trận liền chùng chân.
Cô thực sự đã đưa anh đến nhà hàng của gia đình anh – nơi họ gặp nhau lần đầu.
Là cố ý sao?
Là trùng hợp sao?
Nhìn thấy vẻ bối rối chân thành trên khuôn mặt cô, anh không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoại trừ sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đó là bữa ăn dài nhất anh từng ăn.
Cô hoàn toàn không hề hay biết, thậm chí còn muốn kéo dài thời gian.
Khi cô đưa tay thử trêu chọc anh, định lật cổ áo anh lên, anh lập tức giấu đi bộ quần áo cũ kỹ thấp kém của mình.
—— Giống như thuở thiếu thời giấu đi ống tay áo bẩn của mình.
Một khắc này, anh biết không được.
Thật sự không thể được.
Ở trước mặt cô ấy, anh vẫn mãi là thiếu niên nhạy cảm và tự ti trước kia.
Không có cách nào biến thành dáng vẻ của một người tự do dễ dãi dạo chơi chốn hồng trần được…
Đêm đó, mẹ anh gọi anh đến tiệm cơm, vội vàng khoa tay ra hiệu hỏi anh: “ Cô gái buổi chiều đến ăn cơm cùng con là ai?”.
“ Bạn bè”. Anh đáp
Người phụ nữ gầy nhưng rất khôn khéo. Bà vẫy tay đánh vào cánh tay anh.
“Nói bậy!”
“Con chưa bao giờ đưa cô gái nào đến cửa hàng. Còn giả vờ như không biết mẹ.”
Anh dùng ngôn ngữ tay cố giải thích rằng anh không hề đưa cô đến cửa hàng, cũng không cố ý không muốn nhận mẹ…
Nhưng mẹ anh liên tục lắc đầu.
“Thật sự không phải lúc thừa nhận.”
“Con biết cô ấy bao lâu rồi? Con biết bao nhiêu về cô ấy?”
“Cô ấy không phải là người ở đây, con có biết không? Bạn tốt của cô ấy đã tốt nghiệp ở đây, trước đây, họ thường xuyên đến cửa hàng.”
“ Người bạn kia của cô ấy mẹ cũng quen, nghe người ta nói, trong nhà cô ấy điều kiện rất tốt, không phải cái loại tốt chỉ có tiền kia ——bố cô ấy là lão sư, dạy ở trường học so với trường học bên cạnh còn tốt hơn, mẹ cô ấy là một quan chức nhà nước có địa vị.Con có biết không? Những điều này con cũng biết sao?”
Anh ngây người mấy giây, rồi mỉm cười có chút cứng ngắc.
“Con không biết.” Anh ra hiệu một cách lười biếng, thản nhiên như thường lệ.
“ Nhà cô ấy như thế nào có liên quan gì đến con đâu? Con cùng cô ấy… cũng giống như với những người phụ nữ khác. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều”.
Còn chưa kịp nói xong, trên đầu liền giáng xuống một đôi đũa.
“ Con nói dối”.
“Cô ấy khác với những cô gái khác.”Người phụ nữ thông minh dùng hai ngón tay cong lên chỉ vào mắt mình,” ánh mắt của con khi nhìn cô ấy, không giống”.
“ Con thật sự thích cô ấy, đúng không?”.
Rõ ràng như vậy sao??
Đôi bàn tay đẹp trai của người đàn ông cử động nhưng anh không tiếp tục dùng ngôn ngữ ký hiệu.
“Con thực sự không muốn ở bên cô ấy.”
Lời nói so với cơ thể rất dễ dàng nói dối, anh không mặn không nhạt cười nhẹ: “ Là do mẹ suy nghĩ nhiều thôi…”
Người phụ nữ sau bàn chăm chú nhìn anh một lúc lâu, thở dài một hơi.
“Đừng bắt đầu.” Bà lần lượt nói với anh một cách kiên quyết, “Thật đấy, đừng bắt đầu, nếu không cuối cùng con sẽ là người chịu thiệt.”
” Cô ấy là một cô gái tốt. Mẹ có thể nhìn ra được. Chỉ là gia đình cô ấy——” Người phụ nữ làm một động tác “lớn”, rồi chỉ về phía cửa hàng tồi tàn của mình, “Chúng ta như thế này, mẹ còn…..”
Bà ấy chỉ chỉ vào cổ họng mình, nặng nề thở dài.
Triều Thịnh cau mày: “ Mẹ không có vấn đề gì cả”.
Người phụ nữ giơ tay lên còn muốn nói gì đó,nhưng anh lại là người ngắt lời bà ấy trước: “Được rồi, mẹ đừng lo chuyện của con.”
“ Quản con gái của mẹ đi, cô giáo nói hôm nay con bé đánh nhau ở trường mẫu giáo, ngồi trên người một cậu nhóc rồi dùng tay đánh người ta”.
Người phụ nữ gầy gò đứng dậy, kiêu ngạo lao về phía sau, đang tìm người giúp bà ấy canh lửa.
Người đàn ông chậm rãi cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi bước ra ngoài.
Chiếc xe pickup màu đen phóng nhanh trong đêm.
Đèn đường điên cuồng lùi lại, ánh đèn tạo thành ánh sáng và bóng tối ở trong đầu tạo thành một lời cảnh báo:
Đừng bắt đầu.
Đúng, bọn họ vốn dĩ không nên bắt đầu.
Bởi vì sẽ không có kết quả.
Nhưng nếu như, anh, bọn họ, đều không muốn kết quả thì sao?
Một trò chơi bắt đầu mà không hỏi kết quả, dù thắng hay thua…
Như vậy có được không?
Chiếc xe bán tải phanh gấp, lốp xe rít lên trên đường.
Ngoài xe có tiếng nước nhỏ.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn ra ngoài xe.
Chiếc xe lao qua một vũng nước nhỏ.
Mặt nước vỡ vụn lắc lư lại với nhau, hình ảnh phản chiếu trên kính xe.
Nó cũng phản chiếu lên một ánh trăng sáng.
Đôi mắt một mí chậm chạp nâng lên, người đàn ông ngẩng mặt nhìn lên bầu trời.
Đã thật lâu không nhìn như vậy.
Lâu đến mức anh gần như quên mất mặt trăng trông như thế nào khi nó cùng anh canh gác mỗi đêm.
Còn tốt.
Nó vẫn trong sáng và thuần khiết như vậy. Treo cao trên không trung.
Cô ấy cũng là ánh trăng của anh.
Như ánh trăng kia cao cao tại thượng, xa vời không thể chạm tới……
Ánh mắt rủ xuống, lại trông thấy một ánh trăng khác…
— Có thể chạm đến, trăng trong nước.
Lông mi đen hơi động đậy.
Chớp mắt nhanh thêm nhiều lần.
Người đàn ông bỗng nhiên hít một hơi thật sâu,đưa tay vào túi lấy điện thoại di động ra——
Mặt trăng của anh đã chạy đến bên anh.
Anh không có cách nào thờ ơ được…
Dù chỉ là ảo ảnh trong nước.
Anh cũng sẵn sàng nguyện ý, bắt lấy ánh trăng, dù cho có phải rơi xuống sườn núi.