Một trận nháo kịch, không người thương vong.
Ngoại trừ em họ dễ thấy của tôi.
Giáo sư Hạ đuổi theo tiểu tử kia đá vào mông cậu nhóc mấy cái, xoay người lại cùng Lý Tự Hàng nói lời xin lỗi.
Lý Tự Hàng vừa vẫy tay vừa lắp bắp giải thích mình không có hành vi đạo đức sai trái nào, đến lúc ra cửa trán đều bốc lên một tầng mồ hôi.
Cuối cùng, nhìn giáo sư Hạ cùng người đàn ông mặc vest thắt cà vạt bước đi yên bình đến bãi đậu xe, tôi đột nhiên cảm thấy trận hỗn loạn này cũng coi như là trời đất xui khiến,an bài thật tốt……
Sau khi về đến nhà, Triều Thịnh cởi áo khoác xuống rồi đeo tạp dề bố tôi thường mặc vào, sau đó cùng giáo sư Hạ vào bếp.
Ngày hôm đó, cảnh hai người cùng nhau nấu ăn đã in sâu vào tâm trí tôi, sống động mà rõ ràng.. Cho đến nhiều năm sau khi tôi nhớ lại, mùi thơm của súp gà vẫn đọng lại trên chóp mũi, còn có tiếng cá chua ngọt trong nồi xèo xèo vẫn văng vẳng bên tai tôi…
Người quan trọng nhất trong đời tôi cũng là hai người yêu tôi nhất. Cùng ở một chỗ nấu những món ăn ngon cho tôi.
—Từ “hạnh phúc” lúc này trở nên cụ thể hơn bao giờ hết.
Bữa ăn này mất nhiều thời gian hơn để làm so với trước đây.
Hai người chắc hẳn đã nói với nhau rất nhiều chuyện, về phần trò chuyện cái gì, tôi vẫn luôn hoàn toàn không biết gì cả.Mỗi lần hỏi, hai người đàn ông đều pha trò không chịu nói cho tôi biết.
Nhưng điều chắc chắn là Triều Thịnh đã “Qua cửa”.
Lúc ăn cơm, giáo sư Hạ, người ngày thường hiếm khi uống rượu, đã lấy ra một chai rượu, chủ động mời người đàn ông này cùng uống hai ly.
Chai rượu đó được ông ngoại tặng từ rất lâu, giáo sư Hạ đã rất trân quý, giữ nó ít nhất đã mười năm.
Sau ba lần rượu, không khí trên bàn ăn trở nên sôi nổi hơn, mọi người nói chuyện nhiều hơn: nhị thúc nhị thẩm khen Triều Thịnh tuổi trẻ tài cao, em họ tôi lôi kéo người đàn ông không ngừng hỏi bí quyết kiếm tiền, cách thức buôn bán như thế nào, có lời khuyên kinh doanh nào hay không; Cô cô lặng lẽ cùng mẹ tôi kề tai nói nhỏ rằng chỉ huy Kiều chắc chắn sẽ có một đứa cháu gái hoặc cháu trai xinh đẹp trong tương lai.
–Người hài lòng nhất với bạn trai tôi có lẽ là tiểu cô tôi. Dù sao thì ngoài tôi ra, cô ấy là người yêu cái đẹp thứ hai trong nhà…
Một bữa cơm ăn đến khi mặt trăng treo lên cao.
Biết chúng tôi ngày mai sẽ phải xuất phát sớm, tất cả mọi người cũng không có cách nào để giữ người lại, để cho người đàn ông về nhà sớm nghỉ ngơi.
Anh ấy uống rượu, tôi chủ động đảm nhiệm việc lái xe.
Trong xe, người đàn ông nới lỏng cổ áo, cởi bỏ cúc áo, uể oải tựa người vào ghế, xương mày và mí mắt đỏ bừng vì rượu, khóe miệng nhếch lên – bộ dáng này vừa lười biếng, vừa thỏa mãn, lại có chút tự mãn. Rất giống bộ dáng vừa trải qua một thời khắc đặc biệt nào đó.
Tim tôi đập gấp đôi khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của anh.
“Qua cửa, vui vẻ như vậy sao?” Tôi hỏi anh.
Người đàn ông liếc nhìn tôi một chút, hừ cười: “Em không vui sao?”
“Rất vui.” Khóe mắt tôi cũng cong lên, “Hôm nay nhìn anh cùng bố em ở trong phòng bếp nấu ăn, em đột nhiên liền nghĩ đến……”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Nghĩ đến cái gì?”
“Nghĩ đến lần đầu tiên anh nấu bibimbap cho em trong bếp của quán bar.” Ý cười bên môi tôi càng sâu hơn, “Lúc đó em khá bất ngờ, một người khô khan và đẹp trai như vậy lại có thể biết nấu ăn—— Còn nấu ăn rất ngon.”
“ Em lúc đó liền nghĩ tới, nếu bố em có thể gặp được anh, nhất định sẽ khen anh hai câu, bởi vì ông ấy cũng rất thích nấu ăn …”
Bên cạnh rơi vào trầm mặc.
Anh hẳn là nhìn tôi chằm chằm nhìn mấy giây.
“Lúc đó, em đã từng nghĩ đến việc để bố em gặp anh sao?”.
Tôi sửng sốt.
Sự im lặng chuyển sang tôi.
Xe dừng trước cổng khu biệt thự của anh.
“Triều Thịnh.” Tôi không nhìn anh, hai tay vẫn đặt trên vô lăng, giọng nói rất nhỏ..
“Hửm?” Giọng anh cũng trầm, hơi khàn.
Tôi cười nhẹ:”Lúc đó anh…chắc là rất hận em phải không?”.
Hận tôi nhát gan, hận tôi phàm tục thực tế.
Hận tôi dễ dàng từ bỏ như vậy.
Bây giờ, tôi lại đem tất cả mọi thứ dễ như trở bàn tay một lần nữa mà nhặt lại.
Người nhà cùng bạn bè của tôi đều tán thưởng anh ấy tuổi trẻ tài cao, vừa đẹp trai lại giàu có.
—— Những lời này lại giống đang lặng lẽ công kích tôi.
Trong mắt anh, liệu tôi có trần tục và thực tế hơn ba năm trước không…
“ Oán hận”.
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Tôi có chút cứng ngắc quay đầu.
Anh vẫn dựa vào ghế không nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào trần xe như xuất thần.
“ Anh hận chính mình”.
“Anh hận chính mình tại sao ba năm trước lúc gặp được em không phải là dáng vẻ này”.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Hầu kết đột ngột chìm xuống.
“Hận anh tại sao không thể nhanh hơn một chút, có lẽ, chúng ta sẽ không phải đợi ba năm……”
“Thật xin lỗi……”
Âm thanh tôi rơi xuống cùng lúc với những giọt nước mắt.
Tôi không biết mình tại sao muốn nói xin lỗi.
Cũng không biết muốn nói xin lỗi với ai
Có lẽ là với anh ấy.
Hoặc có thể, đó là tôi thiếu dũng cảm của ba năm trước…
Người bên cạnh vội vàng di chuyển
Hơi thở nam tính quen thuộc phả vào,lồng ngực anh bị cồn đốt cháy, khiến chúng nóng hơn, cũng càng ôm tôi chặt hơn.
“Đừng nói xin lỗi.” Anh thì thầm vào tai tôi, “Em nói với anh điều này, so với đánh anh còn khó chịu hơn”.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không mang theo dục niệm rơi xuống trán tôi.
“Hạ Kiều, anh chưa bao giờ trách em.”
“Nếu không có em, có lẽ bây giờ anh vẫn đang quanh quẩn dưới lòng đất.”
Tôi từ từ nhắm mắt trong vòng tay của người đàn ông.
Sự cay đắng và bất an trong lòng tôi dần dần bị đẩy lùi bởi sự an ủi của anh.
Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều đã trải qua những hối tiếc và đau đớn trong suốt ba năm đó.
Cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Bởi vì đã tìm thấy một bản thân tốt hơn.
Tôi nghĩ đây mới gọi là gặp đúng người.
Hiện tại, đúng người đã trở lại.
Đây là một hạnh phúc bất ngờ, một cái kết may mắn nhất…
“Ừm…” Tôi khụt khịt mũi, vòng tay càng ôm chặt lấy anh, “Nếu không có anh, bây giờ em vẫn còn đang ngây ngốc vật lộn với những cơn ác mộng”.
“ Tiếp tục làm công việc mà bản thân không thích, sống một cuộc sống máy móc lặp đi lặp lại dưới sự sắp đặt và che chở của bố mẹ…”
“Ngày đó mẹ em nói với em rằng, bà ấy từng thấy trên mạng có một câu nói rằng, tuổi thanh xuân của một số người bắt đầu từ năm ba mươi tuổi. Khi đó, cô ấy sẽ đột nhiên nổi loạn, cũng thực sự bắt đầu trưởng thành.” Tôi dựa vào vai người đàn ông khẽ mỉm cười, “Em cảm thấy, lời này chính là đang nói em”.
“Sau khi bước ra ngoài, em mới bắt đầu hiểu em, mới bắt đầu hiểu được bố mẹ em…”
Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm lấy sau đầu tôi, nhẹ vuốt ve hai lần.
“Bố mẹ và gia đình em đều là những người rất tốt.”
“Aiii, vừa qua cửa, bây giờ liền bắt đầu thay bố mẹ em nói chuyện?” Tôi cùng anh cười đùa nói.
Người đàn ông cười nhẹ: “Không phải trước đây em đã hỏi anh, lần đầu tiên đến lớp của ông ấy, anh và ông ấy đã nói chuyện gì sao?”
“Ừm.” Tôi từ trong ngực anh ngồi dậy, “Hai người nói cái gì vậy?”
“ Cũng không có gì. Chỉ muốn tìm hiểu tính tình của lão gia tử một chút”. Anh mở to mắt nhìn tôi một lúc, “ Thuận tiện đem chuyện trong nhà anh nói qua với ông ấy một chút”.
Tôi nhẹ chặc lưỡi một tiếng, giơ tay đập mạnh lên lồng ngực anh một cái: “Chúng ta khi đó cũng còn chưa gặp lại nhau đâu, anh ngược lại đánh chủ lên bố em trước rồi. ”
Anh nắm tay của tôi trong lòng bàn tay khẽ xoa xoa.
“ Anh muốn nói cho ông ấy biết những điều ông ấy khó có thể chấp nhận trước, để sau này nếu thật sự chúng ta có thể ở bên nhau, người trong nhà em cũng sẽ không trở thành áp lực đối với em”.
Tôi chậm rãi chớp mắt, nhất thời không nói chuyện.
Có những khe rãnh có thể bị thời gian, hoặc là do con người lấp đầy.
Có những khe rãnh dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ được lấp đầy, cuối cùng sẽ trở thành những vết sẹo trong tim không bao giờ bong tróc.
Giống như, anh vĩnh viễn cũng không thể lựa chọn bố mình là ai….
Tôi chớp mắt mấy cái, xoay lại lặng lẽ vòng tay qua cổ người đàn ông.
“ Sau đó thì sao? Bố em nói như thế nào?”.
“Không có gì.” Anh ấy dừng lại rồi đột nhiên nhẹ giọng mỉm cười, “Chủ nhật lúc đó không phải anh phải đến Đông Bắc sao, lúc đó anh muốn xin nghỉ với bố em”.
“ Lúc ngồi máy bay trở về, anh đem bài tập gửi qua mail cho ông ấy. Hôm nay ông ấy gọi anh đến văn phòng, cũng là muốn nói với anh việc này”.
“ Anh thật sự rất được nha”. Tôi khẽ cười, hai tay đặt trên mặt anh khẽ xoa nắn,” Có thể để giáo sư Hạ mở một buổi học nhỏ, có thể thấy ông ấy rất coi trọng người học trò là anh”.
Khóe miệng người đàn ông cong lên: “Coi trọng…… Không bằng nói, xem như là khích lệ.”
“ Hôm nay lúc nấu cơm, ông ấy nói với anh, vận khí anh không tốt, nếu lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình anh tốt hơn một chút, nếu anh có được một người bố…đáng tin cậy hơn một chút, có lẽ không cần đợi đến tuổi này mới vào đại học”.
“Nhưng bây giờ cũng không muộn.”
Anh nhìn tôi mỉm cười, có điều gì đó trong mắt anh mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi dường như đã nhìn thấy anh ấy từ nhiều năm trước ——Thiếu niên khi còn trẻ bị tổn thương, lảo đảo vấp ngã mà trưởng thành.
Anh ấy nhìn tôi thật sâu, đôi mắt đen rực cháy: “Trước đây chưa từng có ai nói với anh như vậy”.
“Không có người tin tưởng…… Anh có thể học tốt.”
Anh chậm rãi nhắm mắt.
Khi mở ra một lần nữa, lại trở về dáng vẻ của một người đàn ông chững chạc trưởng thành.
“Bố mẹ em thực sự là những người rất tốt.”
Cảm giác như bị một cốc nước chanh đổ vào lòng, vừa chua vừa chát. Tôi chậm rãi nghiêng người về phía trước, ôm lấy người đàn ông, áp mặt mình vào ngực anh, một hồi lâu không nói gì.
” Trước kia mỗi ngày đều nhìn thấy bố em đi làm, lúc đó em và bố luôn cãi nhau,ông ấy nói em không hiểu chuyện, em chê ông ấy phiền.” Giọng tôi bỗng trầm xuống, có chút rầu rĩ, “ Bây giờ, em thường xuyên chạy ra ngoài, ông ấy cũng rất ít khi nói em”.
“Nhắc tới cũng kỳ quái, có đôi khi, em còn thật sự muốn ông ấy nhắc nhở em vài câu……”
Bên cạnh tôi vang lên tiếng sột soạt, người đàn ông vòng tay qua người ôm lấy tôi, tay còn lại vươn ra hướng về phía ghế sau.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi anh ấy.
“ Lấy áo khoác của anh ra”.
Tôi nghiêng người lấy chiếc áo khoác vest từ ghế sau.
Người đàn ông cho tay vào túi rồi lấy ra một thứ to bằng lòng bàn tay. Một cuốn sổ có bìa màu đen. “Đây là cái gì vậy?”
Những ngón tay mảnh khảnh của anh lần theo lớp da tối màu trên cuốn sổ.
“ Trước khi ra cửa bố em đưa cho anh”.
Lòng hiếu kỳ bị kích thích —— Đây chắc cũng là mục đích của người đàn ông này.
Tôi câu mắt liếc nhìn anh: “Em có thể xem không?”
Người đàn ông nhếch môi đưa cuốn sách cho tôi.
Mở trang bìa ra, một phông chữ bằng bút lông quen thuộc và sắc nét đập vào mắt tôi —— Là chữ của bố tôi.
Tôi nói đùa: “Cái gì thế này? Giáo sư Hạ sẽ không giúp anh ghi chép cá nhân đâu, phải không?”
Sau khi nhìn rõ những gì viết trong sổ, nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng lại.
Cái này đúng là một ghi chép cá nhân.
—— Một bản thực đơn viết tay.
Tờ thứ nhất chỗ tiêu đề viết bốn chữ: Hạt dẻ hầm gà.
Là một món ăn mà buổi tối chúng tôi ăn trên bàn cơm.
Đó cũng là một trong những món canh mà tôi thích nhất.
Lật sâu hơn những trang tiếp theo,toàn bộ đều là thực đơn.
Toàn bộ đều là những món ăn mà tôi thích.
Tôi mở miệng: “Đây là…”
“Nghe nói em muốn dẫn bạn trai về nhà, bố em tối hôm qua thức đêm để viết.” Người đàn ông nhẹ giọng nói với tôi, “Hôm nay gặp anh biết làm cơm, ông ấy đặc biệt vui vẻ.”
” Mấy năm nay em đều ở bên ngoài, bố em luôn lo lắng em ăn không ngon. Mỗi lần em xuất hiện trên video, ông ấy đều cảm thấy em gầy đi. Mỗi lần gọi điện thoại cho em hỏi em một câu muốn ăn cái gì, ông ấy cũng đều để ở trong lòng.”
“ Hạ Kiều.Em có một gia đình rất hạnh phúc”.Giọng anh vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng tôi lại nghe ra được một chút hâm mộ rõ ràng,” Bố mẹ em rất yêu em, cũng đau lòng cho em”.
Tôi cúi đầu, không nhúc nhích, ánh mắt tôi tập trung vào dòng chữ nhỏ trên cuốn sổ: Hạ Kiều thích mì đậm đà, nên nấu ít hơn một phút.
Đôi mắt chớp chớp,trong mắt tràn đầy cảm giác nóng rát và đau nhức.
Dòng chữ nhỏ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ……
Bên tai rơi xuống một tiếng nói trầm thấp cười khẽ: “Sao lại vừa xem vừa khóc rồi?”
Một bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, ngón tay anh lau đi vết nước quanh mắt tôi.
“ Trước đây em không hề rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh. Sao bây giờ lại thích khóc như vậy. Hửm?”
Tôi bĩu môi, đánh vào tay của anh một cái.
“ Còn không phải tại anh sao”.
—— Tình yêu khiến cho người ta sinh ra áo giáp.
Nó cũng làm cho máu thịt dưới áo giáp càng thêm yếu mềm.
Người đàn ông khẽ cười một cái, nâng tay một lần nữa ôm tôi vào trong ngực, cũng cầm lại quyển sổ ghi chép trong tay của tôi.
“ Anh đã đồng ý với bố em, món ăn trong này đều sẽ học làm. Sau này em muốn ăn cái gì, anh đều sẽ làm cho em”.
Anh cúi người ở trên chóp mũi đỏ bừng của tôi hôn một cái, áp trán anh vào trán tôi.
“ Sau này anh sẽ chăm sóc cho em, đau lòng vì em, có được không?”
Lông mi tôi khẽ run rẩy, đôi mắt vừa mới bình phục lại bắt đầu chua xót.
“ Được”. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông khẽ mỉm cười, sau đó cầm lấy cuốn sách trên tay anh, “Anh cũng dạy em cách nấu những món ăn trong này đi.”
“Chờ em học xong, em cũng muốn nấu cho bố mẹ em ăn.”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, thuận theo ý tôi gật đầu một cái.
“ Được”.
“ Chúng ta cùng nhau nấu cho họ ăn”.
Tôi khụt khịt mũi, cầm lấy cuốn sổ trong tay anh, lật từng trang. Phía sau vẫn còn rất nhiều khoảng trống. “Anh thích ăn gì?”
Tôi ngẩng đầu hỏi người đàn ông, chợt nhận ra mình làm bạn gái rất kém cỏi, thậm chí tôi còn không biết khẩu vị của anh.
Nhưng có vẻ như anh chưa bao giờ bày tỏ sở thích của mình trong những lĩnh vực thường ngày như đồ ăn, quần áo.
Tôi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chỗ trống trên cuốn sổ, cười nói: “Em có thể tiếp tục viết tiếp công thức nấu ăn của giáo sư Hạ: Mang những món anh thích ăn, những món ngon chúng ta nếm thử trên đường đều viết hết vào”.
Tôi vòng tay qua cổ người đàn ông,khẽ lắc nhẹ rồi dịu dàng nói với anh: “Sau này, em cũng nấu cho anh ăn, được không?”
Đôi mắt anh khẽ động chớp mắt một cái,rất nhanh lại lắc đầu.
“Trong nhà một người nấu cơm còn chưa đủ?”
“Không đủ.” Tôi nhìn anh thật sâu, từng chữ nói ra.
“Bởi vì anh cũng cần được chăm sóc và yêu thương.”
Người đàn ông sửng sốt, trên mặt hiện lên thần sắc lúc trước.
—Thiếu niên nhạy cảm và cô đơn bị thời gian che giấu rất lâu lại vụng trộm lẻn ra ngoài.
Chạy qua một con đường dài tối tăm, cuối cùng chạy đến trước mặt tôi.
Tôi dang rộng cánh tay ôm anh thật chặt.
“A Thịnh.”
” Từ giờ trở đi, nhà của em sẽ là nhà của anh, bố mẹ em cũng có thể là bố mẹ của anh.”
Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh rồi mỉm cười: “Chúng ta rồi sẽ có ngôi nhà nhỏ của riêng mình.”
“ Sau này, anh không cần cô đơn một mình nữa”.
Người đàn ông chăm chú nhìn tôi, nhìn rất lâu, như muốn đem tôi khắc sâu vào trong mắt anh.
Đột nhiên, anh mỉm cười.
“ Được”.
Cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi, vòng tay của anh có vẻ ấm áp và an toàn hơn trước.
“ Sau này, nơi nào có em, nơi đó chính là nhà của anh”.
Hơi thở ẩm ướt của người đàn ông hòa cùng cơn mưa xuân ngoài cửa sổ.
Vô biên vô hạn, không chút keo kiệt nào mà phủ đầy mọi ngóc ngách.
Bao gồm cả tôi trong xe.
Mưa xuân rơi xuống.
Anh cũng đặt những nụ hôn vào trái tim tôi.
Từ đó, yêu thương kéo dài, dã man sinh trưởng.
____________
Editor:
Hai chương cuối sẽ là góc nhìn của nam chính