Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết?

Chương 39: 48 tiếng




Hiện trường lúc này hỗn loạn hơn bao giờ hết, khu chung cư với đường đi nhỏ bé đã chật kín người mặc dù đương trời mưa. Nhưng có lẽ trong mỗi người ai cũng bị thu hút bởi sự tò mò của bản thân. Người người nhà nhà khi nghe có án mạng liền cầm ô đứng dưới cái lạnh mà hóng hớt. Tiếng bàn tán hòa vào dòng người xô bồ cùng âm thanh khóc than của mưa tạo nên một khung cảnh bi ai. Có người thầm nghĩ thật tội cho chàng trai trẻ ấy, chết quá sớm mà chưa khám phá hết những gì hy hữu trên thế giới này. Lại có kẻ ngẫm rằng số mệnh đã định sẵn, đâu thể tránh khỏi cái số của mình được. Chung quy lại là vừa đáng thương, vừa đáng trách, chả biết đã báo hiếu được cho ba mẹ chưa mà đắp mồ sớm vậy. Cảnh sát cố gắng giăng dây bao vây khu vực tai nạn để tránh người ta làm xáo trộn hiện trường. Thế nhưng đâu chỉ mỗi người dân nhiều chuyện, mấy cánh nhà báo cũng đến đòi chụp ảnh, quay video để đưa tin này lên hot search.

Một lát sau, cơn mưa ngày càng nặng hạt, mọi người cũng dần giải tán vì không chịu được sức nặng của những hạt li ti kia. Bấy giờ tổ đội cảnh sát mới tới nơi, với thời tiết như thế này rất khó để bắt xe, hơn nữa mà nếu có xe đi ngang họ chẳng dám vẫy tay vì bản thân đang vác theo một cái xác chết. Tổ trưởng ban của họ vừa thấy người đến liền bịt mũi lại, làn da nhăn nheo càng khó coi hơn khi ông ta cau mày. Đã bắt đứng đợi rồi còn chả biết điều, đã thế khi tới địa điểm cũng không đàng hoàng.

“Trên người mấy cô cậu có mùi gì vậy chứ? Đang trêu ngươi tôi đấy à”

Mấy người còn lại cũng không ngoại lệ, trên người cả đám có mùi gì khó ngửi lắm. Giống thịt mà bị thối rửa vậy đấy, nhưng có một người đã tinh ý nhận ra. Cái hôi thối không phải nằm ở họ mà là ở người kia…

“Ôi trời, Trọng Hiếu! Sao người cậu ta hôi vậy?”

“Aiss…chả lẽ đi làm mà không tắm à?”

“Lại còn ngủ nữa chứ, mất mặt hình tượng cảnh sát quá”

Mặc kệ những lời chê bai, Bảo hướng mắt về phía Lộ Lộ ra hiệu cô đưa Hiếu đi đâu đó đỡ, nhớ đừng cho ai thấy hay ngửi là được. Cô ủ rũ lê đôi chân mòn mỏi của mình rạo bước, các gã kia thì không quan tâm, dù gì chỉ là một đứa con gái, mất đi có sao đâu. Tiểu Trương nặng nề bước đi mà lòng thấp thỏm không yên, cuộc gọi vừa nãy thật sự là anh không muốn tin. Nhưng vừa đi đến, bao nhiêu hi vọng như đổ sông đổ bể, anh ngã khụy xuống mặt đường vẫn còn đương ẩm ướt. Nhìn về khoảng thời gian đã đi qua càng đau, tưởng rằng ta sẽ mãi mãi bên nhau nào thấu. Nhân duyên quá vô thường, hôm nay kết thúc tất cả đã không còn nữa. Tâm trạng của Tiểu Trương bây giờ cũng giống như khung hình vừa nãy, nhìn dòng người chen ngang, mưa chạnh lòng mà chẳng dám nói. Anh khóc nấc lên, nghẹn ngào mà không nói được câu gì, đưa tay lên trán vo thành nắm đấm liên tục đập vào đầu mình. Những giọt lệ đã chả thể xuyên qua vũng nước, đủ hiểu vị mặn của nó cỡ nào mà không hòa tan được vào mưa. Khóc một lúc lâu, tổ trưởng ban lên tiếng.

“Được rồi, tôi biết là cậu cũng rất đau lòng, nhưng hiện giờ nước mắt chẳng giải quyết được gì. Công việc của nhóm cậu quá nhiều nên bây giờ sẽ bàn giao lại cho bên công tố hết”

Anh nghe xong như sét đánh ngang tai, nước mắt đang chảy dọc sống mũi cũng tự động thu lại. Bản thân thừa biết ý kiến của tổ trưởng nói rất có lý, thế nhưng trong đó có cả vụ án của Tinh Nhuệ và em trai, sao có thể nói giao là giao như một món hàng được? Hơn nữa vừa mới mất thêm hai người đồng đội, bọn họ một chút cũng không nghĩ đến những người đã cống hiến cho mình mấy năm qua sao?

“Tôi không muốn, dù bây giờ đội trưởng đã không còn, tôi cũng chẳng giao cho ai hết!”

“Cậu thì làm được gì?! Nếu không đưa cho người khác vậy các vụ án đó sẽ khép lại, không điều tra gì nữa hết!”

Tiểu Trương nghe đến đây, không biết phản bác ra sao, Bảo đứng kế bên lúc này mới lên tiếng. Đôi môi nứt nẻ cố gắng nói chuyện bằng chiếc giọng đặc khàn thốt ra từng chữ một cách khó nhọc.

“Tổ trưởng, hay là như thế này…chúng tôi chấp nhận dừng việc điều tra, nhưng có thể không giao lại cho người khác được không?”

Anh thừa biết khi Bảo nói lời này ra là đang cầu xin sự suy ngẫm từ ông ta. Thế nhưng tổ trưởng lại là một con cáo già, ông chẳng bao giờ giữ lời cả, đó giờ sống chỉ biết dựa vào việc nịnh bợ cấp trên, an nhàn hưởng trà với chiếc mỏ khéo ăn nói. Không biết sau lưng ông ta đã có bao nhiêu người nói xấu rồi mà vẫn chỉ tay năm ngón sai khiến. Cứ cái đà này ắt hẳn một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng. Đương thầm nghĩ, bỗng tổ trưởng cất giọng khiến ai cũng ngỡ ngàng.

“Được, lúc đó có cầu xin cũng không được đâu, lát nữa sẽ có xe đến chở cái xác đi, giải tán”

Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, họ rời đi rồi…Tiểu Trương mệt nhọc mà đứng lên túm cổ áo tiền bối. Anh gằng giọng quát lớn, trong con ngươi không có gì ngoài sự thù hận, hệt như một con thú có thể cắn người bất cứ lúc nào nếu đối phương động thủ.

“Sao lại đóng vụ án? Đó là em tôi…là em tôi đó! Cảnh sát mấy người…lúc nào cũng tỏ vẻ đồng cảm với người nhà của nạn nhân chứ sau lưng thì bê tha công việc!!”

Khóe mắt của người trước mặt đã rưng rưng, Tiểu Trương được nước lấn tới, anh mạnh tay vung nắm đấm vào mặt. Cứ tưởng Bảo sẽ nhịn vì nghĩ anh còn nhỏ nhưng không…anh lại đánh còn mạnh hơn cú vừa nãy của Tiểu Trương. Hai người cứ thế vừa nói ra tổn thương trong lòng vừa đấm nhau ì xèo dưới trời mưa.

“Anh là đồ hèn nhát, lúc nào cũng vui vẻ với người khác nhưng khi bạn bè gặp nạn thì chẳng làm được gì ngoài việc đứng như trời trồng!!”

“Tao không hèn nhát, tao sợ mình không làm được, sợ người ta thất vọng, sợ cảm giác thất bại! Còn mày thì sao? Mày lúc nào cũng ôm trọn cả đống công việc về mình hết, nhưng mày có làm được không? Mày không làm được đã đành, lại còn chả muốn chia sẻ cho ai. Tao biết mày muốn tự tay dành lấy công bằng cho em ấy, nhưng cái gì cũng có chừng mực thôi. Với khả năng của tụi mình bây giờ còn không bắt nổi một tên sát thủ hạng F nữa kìa!!”

Tiểu Trương cười khẩy, gương mặt tối sầm lại, đôi mắt đã không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố nhìn cho rõ khuôn mặt phía trước. Sợ sau này không có cơ hội thấy nữa sẽ quên, Bảo đã thức tỉnh anh, cho anh biết thế nào là tốt cho em gái mình. Đánh nhau xong thì mệt lã người, cả hai dựa lưng vào tường, thân thể bết bát không khác gì ăn xin. Ấy vậy mà lại cười đùa vui vẻ với nhau, chỉ có những lúc như thế họ mới thật sự bộc lộ bản chất, sống là chính mình…cảm giác thoải mái quá.

“Bảo, em có điều muốn nói”

“Nói đi”

Đôi đồng tử tinh anh ngày nào thay đổi rồi, giờ đây nó rũ xuống cùng bờ mi lấm lem. Trong lòng anh bây giờ rất rối bời, không dám nói nhưng sợ sau này sẽ không thể nói nữa. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chọn nói ra.

“Thật ra cái đống thuốc giải đó chính là dích ra từ máu của Hiếu đấy”

Bảo nghe xong thì giật mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ dưới chân lên đỉnh đầu, đã thế còn nổi da gà. Thấy vậy, Tiểu Trương tiếp tục nói.

“Ai nhìn vào cũng nghĩ là Lộ Lộ đã chọn sai nên Hiếu mới chết. Mọi chuyện không phải như vậy, mấy lọ thủy tinh đó không có cái nào là thuốc giải cả. Chỉ có thuốc độc và thuốc làm chậm thôi”

Anh thắc mắc, xoay đầu qua hỏi.

“Thuốc làm chậm…nghĩa là sao?”

Tiểu Trương rưng rưng nước mắt, cố gắng đáp lại vài câu tử tế trước đôi đồng tử đương mong đợi câu trả lời kia.

“Nghĩa là…lọ mà Lộ Lộ cho em uống, chính là thuốc làm chậm, nó chỉ có tác dụng làm chậm quá trình của thuốc độc ngấm vào cơ thể. Sau khi hết công dụng 48 tiếng, ngay lập tức em sẽ bị tê liệt và chết đi”

Đối phương không nghe lọt tai, anh không dám tin sẽ lại có người rời xa mình nữa, cú sốc này sao anh gánh nổi đây? Bảo rất muốn khóc, nhưng kì lạ thay lại chẳng thể rơi nước mắt. Thông thường khóc là một loại cảm xúc hiển nhiên khi chúng ta có nỗi đau nào đó và nghĩ đến nó, nước mắt sẽ tự trào ra hoặc ngược lại, gặp gỡ những điều hạnh phúc, vui đến phát khóc. Nhưng còn một loại nữa đó là khóc nhưng không có nước mắt, điều này thể hiện sự đau buồn quá mức ở một người. Tới độ họ không thể nào rơi một giọt lệ…đối với Bảo, anh đã cạn nước mắt rồi, nếu khóc thêm nữa sợ sẽ chả nhìn rõ khuôn mặt Tiểu Trương.

“Anh xin lỗi…”

Lúc này hai người như rơi vào khoảng không im lặng, không nói với nhau câu gì. Họ biết rằng trong lòng mỗi người bây giờ cần thời gian để suy nghĩ, dẫu cho tương lai chẳng đi cùng nhau nữa, liệu mọi người vẫn còn nhớ về tất cả những kỷ niệm đã qua này không? Đương đau đầu với những dòng suy nghĩ tiêu cực bủa vây, bỗng từ đâu những bông hồng đỏ rực cùng một ít lông vũ đen rơi xuống đầu hai người họ. Ngước lên nhìn, chưa kịp định hình là chuyện gì xảy ra thì cảnh tượng trước mắt đã làm cả hai điêu đứng.