Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết?

Chương 38: Cuộc gọi không tên




“Chết tiệt! Alei ông lừa tụi tôi!!”

Light giận dữ đứng trước song sắt của ngục mà gào lên, hai tay cậu bị còng lại không khác gì một tù nhân phạm tội. Đôi đồng tử giãn ra mở trân trân nhìn người ở ngoài, hệt như con thú hoang dã bị bỏ đói mấy ngày. Alei đứng đó mà chỉ cười khẩy, ông ta chả có ý định sẽ thả cậu ra nên vẻ mặt khá gợi đòn. Nói những lời lẽ như con dao hai lưỡi cứa vào trái tim thiếu niên khiến Light đau đớn vô cùng, trong một khoảnh khắc đã chùn bước lại. Khuôn mặt vừa hận vừa thoáng có nét đượm buồn, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng dường như nó không thể rơi vì bản thân còn đương bận bịu đối mặt với những chuyện tồi tệ xảy ra sao dám để giọt nào làm ướt hoen mi cơ chứ?

“Light, ngươi thật ngu ngốc, cứ từ từ mà xem con bé đó bị ác quỷ nuốt chửng linh hồn đi”

Cậu nghiến răng ken két, không thể hiểu nổi vì sao ông ta hết lần này đến lần khác muốn dìm mình xuống tận cùng của sự đau đớn. Nhớ lại hồi đó ông luôn dang tay che chở Light dù có chuyện gì đi chăng nữa, xem cậu như con ruột của mình. Ấy vậy mà giờ đây hai người chẳng khác gì kẻ thù lâu năm không gặp. Cậu cố trấn an bản thân, đáp lại.

“Tại sao lại nhắm tới tôi cơ chứ, Tinh Nhuệ nữa…em ấy có tội gì?”

Alei bật cười, ông ta như điên dại mà một tay vô thức che nửa phần mắt phải của mình. Tay còn lại vô tình để lộ ra bộ móng vuốt sắt nhọn, cậu sau khi nhìn thấy thì không tin vào mắt mình liền dụi liên tục. Một lúc sau thì nó đã biến mất, tiếng cười man rợ của ông ta như xé toạc không gian của màn đêm yên tĩnh. Kỳ thực lại chả ai nghe thấy ngoài cậu cả, ông bình tĩnh, trả lời cho câu hỏi của Light.

“Con nhỏ đó từ khi nó được sinh ra, đã là một tội rồi, còn việc tại sao ta nhắm đến ngươi thì đơn giản lắm. Nhưng cái này thì ngươi phải tự tìm hiểu, giờ thì đợi đến ngày bị xét xử đi!”

Dứt câu, ông ta đắc chí rời đi để lại Light như rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng. Hiện giờ Ray đương không có tung tích, Nhuệ bị mắc kẹt trong ảo ảnh, những người thân của mình đang gặp nạn. Vậy mà bản thân lại chẳng thể làm gì vì ngục tù này có chức năng kháng lại ma pháp của thiên sứ. Chưa bao giờ cậu thấy mình vô dụng như lúc này, cuối cùng chẳng nhịn được nữa mà những giọt lệ nóng tuôn trào ra rơi xuống làm ướt mặt đất. Lòng ngực đau nhói đến độ như có ai đó dùng bàn tay to lớn đâm thủng nó.

“Alei…ông nhất định sẽ phải trả giá cho những việc mình làm…!”

Đương không biết phải làm gì thì bỗng có một bóng đen xuất hiện. Light thoạt nhìn qua là biết được ai, cậu sững sờ từ từ đứng lên, đôi mắt không tin vào những gì trước mặt. Chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay thô ráp ấy đã chạm lên má cậu.



Người đàn ông bí ẩn đó đã thả bọn họ ra, đi cùng còn thêm một thi thể. Hiếu được Bảo cõng lên vai, Tiểu Trương đã bình phục nhưng sức khỏe vẫn còn yếu nên Lộ Lộ phải dìu. Ba người như cái xác không hồn chẳng nói với nhau câu gì. Đôi mắt đục ngầu giống hệt một bức tranh chưa được tô màu. Bảo chầm chậm xoay đầu qua nhìn cô gái ấy, chứng kiến cảnh cô đã khóc hết nước mắt của mình mà không khỏi thương cảm. Ai cũng cảm thấy mệt mỏi với cơ thể, tảng đá ngày càng lớn và đè nặng trong lòng mỗi người. Dường như sinh lực đều bị rút cạn, thân tàn ma dại, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là mới bị đánh về.

“Nếu được thì anh không muốn đón nhận thêm tin dữ gì nữa đâu”

Bảo khẽ cười mà tâm tư đầy u sầu, thật sự những chuyện xảy ra mấy ngày qua như một cú sốc giáng thẳng vào đầu bọn họ. Không nghĩ là từ khi gặp Nhuệ, bản thân dường như có thêm bước ngoặc cuộc đời. Thoáng chốc có chút giận hờn, giá như ngày hôm đó anh không niềm nở với cô gái ấy. Liệu có phải bây giờ họ đã chả trải qua thứ khủng khiếp như thế này đúng chứ? Lộ Lộ đáp lại bằng điệu cười lạnh của mình, không hổ danh là gắn mác người lớn nhỉ? Người lớn…họ luôn phải mạnh mẽ trong bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa mà không được khóc, chẳng thể gục ngã cũng chả biết kêu la. Cứ thế lẳng lặng để thời gian trôi qua, vết thương ấy sẽ được giấu nhẹm đi, chỉ là ẩn giấu chứ không biến mất được.

“Hơ…ông trời mà bất công như thế, chắc mình sống không nổi tới giờ này”

Lộ Lộ vừa dứt lời thì bỗng chuông điện thoại của ai đó reo lên, hóa ra là của Bảo, anh toát lên vẻ mặt khó chịu mà lấy ra rồi bắt máy. Giọng nói oán trách và gấp gáp của đầu dây bên kia vang lên khiến tim cả ba như ngừng đập.

“Mấy người đang ở đâu mà hôm qua tới giờ không bắt máy vậy? Mau đến khu chung cư đường Thiên Châu đi, đội trưởng của các cậu gặp nạn rồi!”