Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 20: Cô ấy không phải bạn gái anh




Huy Anh ngẩng đầu lên định nói có hai người nữa sắp đến nhưng anh chưa được sự đồng ý của hai bọn tôi anh đã kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi. Chị Trúc Linh kéo ghế ngồi bên cạnh.

“Hai đứa gọi món gì chưa?” Chị vừa xem menu, vừa hỏi.

“Bọn em đợi bạn tới ạ.” Huy Anh lên tiếng trả lời.

“Quán này ngon lắm, hồi còn đi học chị với Anh Đạt hay qua đây ăn. Ở đây có món bánh mì bò bít tết ngon lắm, mấy đứa ăn thử chưa?”

“Dạ chưa. Anh chị hay đi ăn cùng nhau lắm ạ?” Không biết sao nhưng tôi có cảm giác chị Trúc Linh đang muốn đánh dấu “chủ quyền” nữ chính của anh Đạt trước mặt tôi.

“Ừ, hồi đi học bọn chị hay đi ăn cùng nhau.”

“Ồ.” Tôi không biết nói gì chỉ biết “ồ” lên một tiếng quay sang nhìn anh Đạt.

“Đi cùng một người khác nữa không đi riêng.” Anh không nhìn tôi nhưng vẫn trả lời giống như một lời giải thích để tôi không hiểu lầm.

Không khí trong quán có vẻ hơi ngột ngạt, tôi định đứng lên gọi điện cho hai đứa kia nhưng chưa kịp đứng, Quỳnh Nhiên với Uyển Hân đi tới, hai đứa nhìn tôi, đặt dấu chấm hỏi to đùng.

“Đây là?” Uyển Hân quay qua hỏi tôi.

“Đây là một người anh tao quen, còn đây là BẠN GÁI của anh ấy.” Quỳnh Nhiên gặp anh Đạt rồi còn Uyển Hân thì chưa nên tôi đứng lên giới thiệu hai người họ, cố tình nhấn mạnh hai chữ “Bạn gái“.

“Bọn chị có thể ngồi đây không?” Giọng nói ngọt ngào của chị Trúc Linh cất lên. Uyển Hân là đứa mê trai xinh, gái đẹp gật đầu đồng ý lia lịa.

“Càng đông, càng vui mà chị.”

Quỳnh Nhiên kéo ghế ngồi cạnh tôi, đá chân nói nhỏ:

“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng ông Đạt có bạn gái thế?”

Tôi không nói gì, đẩy Quỳnh Nhiên ra.

“Anh chị gọi món gì rồi ạ?” Uyển Hân quay qua hỏi chị Trúc Linh.

“Chị chưa, chờ hai đứa đến rồi gọi chung.”



“Uầy, để gái xinh chờ như này em thấy có lỗi quá.”

“Mấy đứa ăn gì gọi đi.” Chị đưa menu về phía Uyển Hân, Quỳnh Nhiên.

“Vậy cho em một bánh mì bò sốt vang, một bánh mì bò phô-mai, với hai trà đào.” Uyển Hân cầm cuốn menu gọi món nhưng nó chỉ gọi có hai người mà quên mất tôi và Huy Anh cũng chưa gọi.

“Cho em hai bánh mì bò bít tết, một cái không cho Patê, Anh Đạt không ăn được Patê, một trà quất mật ong, một trà xoài.” Anh Đạt ngồi yên để chị ấy gọi.

“Cho em một bánh mì bánh mì bò phô-mai, một trà matcha. Khả Tiên, cậu chọn món đi.” Huy Anh chọn xong đưa men về phía tôi.

“Cho em một bánh mì bò bít tết, không bò, không trứng, không khoai, không xúc xích, nhiều Patê, cho em thêm một nước chanh nữa.” Quỳnh Nhiên và Uyển Hân rất ngạc nhiên, bình thường đi ăn lúc nào tôi cũng sẽ gọi thịt bò, rất nhiều bò vì tôi cực kỳ thích nhưng nay tôi lại chỉ ăn Patê không ăn những thứ khác.

“Hôm nay khẩu vị mày lạ thế? Bình thường có bao giờ mày ăn Patê đâu.” Uyển Hân lên tiếng hỏi tôi.

“Nay tự dưng thích ăn.”

Trong lúc tôi bị bạn bè tra hỏi thì người con trai ngồi đối diện tôi đang nhìn tôi cười, tôi cũng không biết anh đang cười cái gì, buồn cười lắm sao? Tôi lấy chân đá anh một cái.

“Uầy, anh chị lãng mạn thế còn để ảnh màn hình khoá nữa.” Tôi với anh đang nhìn nhau, Uyển Hân lên tiếng tôi nhìn vào chiếc điện thoại ở trước mặt. Hình ảnh anh Đạt và chị Trúc Linh cùng nhau thổi bánh sinh nhật hiện rõ mồm một trước mặt tôi. Hoá ra hôm sinh nhật anh bảo không về kịp là đón sinh nhật cùng với chị Trúc Linh.

“Mấy đứa thấy ảnh bọn chị đẹp không?” Chị cầm điện thoại lên khoe với mọi người.

“Rất đẹp đôi ạ.” Uyển Hân lên tiếng khen

“Ồ, vậy chị kể bọn em nghe chuyện tình lãng mạn của hai anh chị được không ạ?” Lúc này tôi quay sang nhìn chị cười, vẻ mặt rất muốn nghe câu chuyện của hai người họ.

“Hồi đó bọn chị học chuyên Toán 1, từ ngày đầu tiên chị nhìn thấy Anh Đạt chị đã thích cậu ấy rồi. Chị hay lấy lý do hỏi bài để được gần cậu ấy, hay mua đồ ăn sáng, cố gắng cùng cậu ấy tham gia rất nhiều cuộc thi, vì cậu ấy chị chọn Học viện cảnh sát là nơi gắn bó suốt 4 năm học Đại học. Chị nhớ tất cả mọi thứ về cậu ấy, cậu ấy thích ăn gì, không thích ăn gì, nhớ ngày sinh nhật, nhớ ngày kỉ niệm, chị đã thích Anh Đạt 4 năm rồi.”

“Eo sao giống Huy Anh với Khả Tiên thế nhỉ? Hai đứa xin vía anh chị thành đôi đi chứ hai đứa mày dính nhau suốt bao nhiêu năm rồi.” Uyển Hân hồn nhiên vô tư khen khiến Quỳnh Nhiên phải chạy qua bịt miệng cô ấy lại.

“Nếu thật sự hai em thích nhau hãy cứ thử xem sao, chị thấy hai em rất đẹp đôi đó.”

Đồ ăn được đưa lên cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, Huy Anh cẩn thận để chiếc chảo nóng phía trước:

“Cẩn thận nóng đấy.”



“Cảm ơn Huy Anh.”

Tôi vừa cầm dĩa lên, người đối diện từ từ lấy xuất ăn của tôi, đưa xuất ăn của anh ấy cho tôi. Bánh mì cũng được cắt thành từng miếng rồi.

“Không phải cậu không ăn được Patê sao?” Chị Trúc Linh ngạc nhiên, quay sang nhìn anh.

“Hôm nay thích ăn.” Anh lạnh lùng trả lời.

Hôm nay tôi mặc áo dài nên phải thả tóc cho xinh gái, lúc nãy thay đồ để quên cái nơ buộc tóc trong nhà vệ sinh. Một tay vén tóc, một tay ăn, anh đứng lên đi đâu đó, khoảng 2 phút sau, anh vòng ra phía sau tôi, lấy chiếc nơ màu hồng xinh xắn buộc tóc cho tôi.

“Anh làm gì vậy?”

“Buộc tóc cho em.”

“Anh bị điên à? Bạn gái anh đang ở đây đó.”

“Cô ấy không phải bạn gái anh.”

Nghe câu nói này của anh, chị Trúc Linh đang ăn phải dừng đũa nhìn về phía anh.

“Anh nói vớ vẩn gì vậy?”

“Anh nói Trúc Linh không phải bạn gái anh.”

Mặt chị Trúc Linh tối sầm lại, anh làm như này chị ấy biết giấu mặt vào đâu, anh không giữ thể diện cho con gái nhà người ta chút nào cả.

“Vậy hai người không phải người yêu ạ?” Uyển Hân ngơ ngác, chỉ từ chị Trúc Linh sang anh Đạt.

“Xin lỗi Trúc Linh, tớ chỉ xem cậu là bạn, từ nay về sau hi vọng cậu không nhận mình là bạn gái tớ nữa, cũng mong cậu hãy xoá ảnh của cậu với tớ ở trong máy cậu đi. Tớ không muốn người tớ thích hiểu lầm.”

Chị Trúc Linh tức giận đứng lên bỏ về. Tôi đuổi theo nhưng bị anh kéo lại.

“Chúng ta cần nói chuyện.”

“Em không có gì để nói với anh hết. Anh là cái đồ thất hứa.”