Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 19: Bạn gái của Anh Đạt




Vậy là sau bao nhiêu ngày học hè cuối cùng chúng tôi cũng được dự lễ khai giảng. Thời tiết tháng 9 vẫn còn chút nóng của mùa hè. Mở đầu buổi lễ là phần biểu diễn của các anh chị lớp 11, 12, có phần hát, phần võ thuật, tiếp đến cô hiệu trưởng đứng lên phát biểu, đánh trống trường, bắt đầu buổi lễ.

Lễ khai giảng trôi qua được một nửa, mắt tôi bắt đầu lim dim, đột nhiên nghe thấy trên khán đài cô chủ nhiệm đọc tên:

“Các em học sinh, chúng ta cùng hoan nghênh đàn anh, đàn chị về dự lễ khai giảng năm học mới. Mời em Đặng Hoàng Anh Đạt và Trần Lê Trúc Linh lên phát biểu.”

Anh vừa bước lên sân khấu, các bạn nữ bên dưới đã hò hét không ngừng. Hôm nay anh xuất hiện với chiếc sơ mi trắng quần tây đen, gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, mạnh mẽ. Bên cạnh là một chị gái mặc chiếc áo dài thướt tha, tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng lại đi giày cao gót đứng với anh rất đẹp đôi. Tôi ngồi bên dưới nghe anh chị phát biểu, mặc dù là chuyên Toán nhưng anh chị viết văn cũng hay vô cùng.

“Kính thưa các thầy cô, các vị khách quý và các bạn học sinh. Em tên là Đặng Hoàng Anh Đạt

Em tên là Trần Lê Trúc Linh

Em vô cùng vinh dự khi được thay mặt cựu học sinh đứng trên đây để phát biểu.

Tiếng chuông bắt đầu năm học mới đã vang lên cách đây không lâu, các bạn học sinh bắt đầu năm học mới. Nhớ lại 3 năm học ở chuyên Lê Hồng Phong, em may mắn được làm quen với rất nhiều bạn mới, cùng nhau phấn đấu trong học tập, được các thầy cô trong trường dạy dỗ mà em đã gặt hái được rất nhiều thành công.

Năm học mới bắt đầu, chúc các bạn học sinh luôn vững tin, leo lên đỉnh núi thành công, vượt qua mọi thử thách khó khăn, bước trên hành trình thanh xuân đầy ý nghĩa, chiến đấu hết mình mang vinh quang, trở thành niềm tự hào của chuyên Lê Hồng Phong - Nam Định.

Em xin hết.”

Anh đọc tên của mình xong lùi lại phía sau để chị Trúc Linh phát biểu.

Kết thúc bài phát biểu, các bạn bên dưới vô tay to lắm, cô hiệu trưởng đi lên bục nhận hoa của anh chị, bên dưới có rất nhiều tiếng bàn tán:

“Hai anh chị cứ như bước ra từ truyện ngôn tình học đường, đẹp như tranh vẽ vậy.”

“Đúng là trai tài gái sắc.”

“Ngày trước hai anh chị này cùng nhau tham gia đội tuyển và giành rất nhiều giải, ở phòng truyền thống với bảng vàng lúc nào cũng có tên và hình ảnh của anh chị.”



“Ngưỡng mộ thật sự ấy.”

Tôi ngồi nghe mà đau hết cả đầu. Hai người bước xuống sân khấu, ánh mắt anh nhìn về phía tôi. Không biết có phải do hôm trước anh nói không đứng cạnh người con gái khác ngoài tôi hay không mà hôm nay anh đọc tên mình xong đứng cách chị gái kia rất xa.

“Mời bạn Nguyễn Khải Huy Anh đại diện cho học sinh khối 10 lên phát biểu.”

Tôi vỗ tay, bất giác nhìn về phía anh, mặt anh tối sầm lại, ánh mắt lạnh như băng, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm về phía tôi, chị gái bên cạnh đưa cho anh trai nước, tôi quay mặt đi chỗ khác. Chờ Huy Anh phát biểu xong, đợi cậu ấy đi xuống, mấy đứa con gái lớp tôi bắt đầu tự hào:

“Lớp chúng ta may mắn khi có một lớp trưởng không chỉ giỏi mà còn đẹp trai nữa.”

“Huy Anh đúng đỉnh thật đấy.”

“Không biết Huy Anh có bạn gái chưa nhỉ?”

“Cậu không thấy Huy Anh với Khả Tiên sao? Hai cậu ấy là một đôi đó.”

Những lời bàn tán về tôi và Huy Anh ngày càng nhiều, tôi cũng không quan tâm lắm vì hồi cấp hai tôi còn mặt dày theo đuổi Huy Anh mà. Cô hiệu trưởng ở bên trên thông báo bế mạc buổi lễ. Nhiều người đứng lên thu dọn ghế mang về lớp.

“Hai người họ chỉ là bạn thôi, đúng không Khả Tiên?” Nhã Thanh từ đâu xuất hiện trước mặt tôi.

“Không phải.” Huy Anh từ đằng sau xuất hiện trước mặt tôi, kéo tôi về phía cậu ấy. Tôi ngước lên nhìn Huy Anh, ánh mắt cậu ấy rất kiên định. “Đi thôi, cô chủ nhiệm tìm chúng ta.” Huy Anh kéo tôi ra khỏi đó.

Chúng tôi đi lên phòng gặp cô chủ nhiệm lấy tài liệu sáng mai phát cho mọi người. Vừa bước ra khỏi phòng, tôi với anh chạm mặt, tôi tính đi thẳng không nói gì ai ngờ anh lên tiếng:

“Mới đó mà đã làm như không quen anh rồi à?”

Chị gái bên cạnh ngạc nhiên nhìn hai đứa tôi. Tôi quay lại cười, cúi xuống:

“Chào anh, chào chị.”

“Chào em, chị là Trần Lê Trúc Linh. Hai người quen nhau à?”



“Dạ em là Vũ Phạm Khả Tiên lớp 10 Toán 1 ạ. Anh ấy là một người anh em quen ạ.”

“Chị là bạn gái của anh ấy.” Chị ấy trả lời rất nhanh như đánh dấu chủ quyền trước mặt tôi vậy. Anh định lên tiếng nói gì đó nhưng tôi đã lên tiếng trước.

“Hai anh chị đẹp đôi lắm ạ.” Tôi vui cười với Trúc Linh.

“Bạn này là?” Chị quay sang hỏi người bên cạnh tôi.

“À bạn ấy tên Huy Anh, crush của em ạ.” Ông ăn chả bà ăn nem, tôi quay sang khoác tay Huy Anh.

“Chị thấy hai đứa đẹp đôi lắm, nhìn hai đứa nhỏ lại nhớ về chúng mình ngày xưa ghê ha Anh Đạt.”

Tôi không có hứng thú nghe câu chuyện của hai người bọn họ nên cười thêm một cái:

“Hai người nói chuyện đi, bọn em đi về trước đây ạ.”

Tôi chào tạm biệt kéo Huy Anh đi về. Đi tới nhà xe tôi bỏ tay Huy Anh ra:

“Xin lỗi cậu nha Huy Anh.”

“Có gì đâu mà phải xin lỗi, trước đây cậu vẫn luôn làm thế mà.”

“Đúng là chỉ có Huy Anh tốt nhất. Tý nữa Quỳnh Nhiên với Uyển Hân lên đây chơi cậu có muốn đi cùng tớ không?” Hôm qua bọn tôi gọi điện cho nhau hẹn đi ăn quán bánh mì chảo ngon nhức nách trên đường Nguyễn Du.

“Hôm nay tớ cũng không bận gì.”

Bọn tôi tan trường sớm còn mấy đứa kia tan muộn với lại đi lên đây cũng mất 30 phút nên tôi với Huy Anh đi ra quán ngồi đợi họ trước. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì bên ngoài cửa có một đôi trai tài, gái sắc bước vào.

“Bọn chị có thể ngồi chung được không?”