Anh Huy đã rời đi được một lúc. Giờ đây chỗ này chỉ còn Hải Chi và Hoàng Phong. Hai đứa loay loay mãi làm cái gì đấy nhỉ? Làm gì mà nãy giờ im thin thít chả nói chuyện với nhau một lời. Dù một người giảng một người nghe nhưng Chi chỉ nhìn vào bài còn Phong thì ra hiệu bởi ánh mắt nhưng mà nó vẫn hiểu ý Phong muốn nói nên cũng không thèm hỏi lại cứ như vậy qua lại qua lại được vài phút đến lúc anh Huy uống xong chai nước cũng rời đi luôn. Lúc này Thời Phong mới cất giọng nói:
- “Lưu Hải Chi!”
Chi nghe Phong nói lưu loát lại còn nghiêm túc lại còn thoát nhanh qua chưa đến một giây nó đã bị gọi cả họ và tên. Phong sao thế này đang yên đang lành. Không lẽ nó lên cơn sao. Rất ít khi Hoàng Phong nói ra cả họ và tên của Chi bởi vì thái độ nó rất nghiêm túc làm cái Chi cũng lo sợ theo bởi ánh mắt đó. Nhưng im hoài thì bí lắm nên cô cũng đáp Phong nhẹ nhàng:
- “Sao hả”
Phong hình như đang định nói gì đó nhưng lại thay đổi ý định không nói nữa mà chuyển qua vấn đề khác
- “Hiểu bài không”
Hải Chi nghe vậy tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn ra nhưng bản thân nó cũng cảm thấy không đúng lắm nhưng không biết sai ở đâu. Thôi thì tâm trí nó gạt qua một bên vậy
- “Mày giảng bài dễ hiểu mà”
Hoàng Thời Phong không nói gì nữa mà đứng dậy đi vào bếp rót một ly nước đầy rồi uống thật nhanh. Có lẽ là vì cơn mưa khi nãy, cơn mưa đã làm cho nó nhớ về tất cả những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ. Bỗng chốc đầu óc lại nhớ đến mọi diễn biến câu chuyện trong quá khứ rất rõ rệt, từng chi tiết hiện lên hiện lên như muốn nó phải khắc ghi một lần nữa. Thật đáng ghét mà!
Phong đang tất bật với đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Mọi thứ đều rối tung cả lên. Cái Chi lúc này cũng đi vào bếp thấy Phong cứ sững người ra như người vô hồn vậy, Chi kêu nó mấy tiếng mà nó cũng chả nghe thấy. Phong đột nhiên lấy tay chống vô thành bếp, cả người nó giống như vừa mất sức vậy, Chi đã nắm được tình hình nhưng nó chả biết Phong nghĩ gì trong đầu mà trở thành như vậy nữa, chắc là một chuyện không hề nhỏ. Tay Phong cầm không vững nữa cả người nó xém ngã nằm xuống đất thì cái Chi đã chạy nhào lại níu lấy vai và lưng của nó. Không thể níu cả người vì nó nặng và cao quá, Chi không có sức
Lúc này Phong với hoàn hồn lại như cũ, nó mới quay sang nhìn Chi với vẻ mặt ngạc nhiên không biết Chi làm gì vậy. Thấy Phong cứ nhìn nó chằm chằm nên Chi cũng bao biện cho mình trong tư thế hết sức “phức tạp”. Nó thả Hoàng Phong ra
- “Thấy mày suy nghĩ mất hồn xém ngã nên tao mới chạy lại. Tao không có ý gì đâu. Không hề!”
Thấy Hải Chi cứ khẳng định một mực chắc chắn như thế nên Phong cũng không đùa bỡn mà trả lời thiệt lòng:
- “Chỉ là tao hơi buồn tí thôi!”
Vẻ mặt Phong cũng tĩnh lặng đi, nét mặt hơi buồn một xíu. Chi thấy hoàn cảnh này mà tra hỏi thì cũng không hay lắm nên quay sang an ủi nhẹ nhàng từng chút
- “Thời Phong. Mày đừng buồn rầu nữa nhé. Có gì cần bày tỏ ra ngoài thì cứ nói tao. Xung quanh mày có thể chẳng ai nghe mày. Nhưng tao sẽ nghe Phong mà!”
Hoàng Phong nghe Hải Chi nói vậy thì cũng rưng rưng mắt nhưng may đã kìm lại được chứ nếu khóc trước mặt Chi thì có vẻ yếu đuối lắm. Hải Chi thấy nó như càng buồn thêm mà mình lại không giúp được gì. Nó vội tiến đến ôm Phong vào lòng trong lúc nó còn cúi mặt xuống đất. Hoàng Phong bất ngờ, nó ngạc nhiên lắm chứ nhưng mà ấm quá, hơi ấm của Chi đang dần dần lan toả sang người nó từng chút một. Đầu đã không nghĩ gì nữa, tay vòng sang ôm cô, đáp trả lại vòng tay ấm áp này
Anh Huy đã về nhà với mấy túi gà rán mua ở cửa hàng KFC lúc nãy. Thì ra anh đi mua gà rán cho hai đứa ăn vừa học, giọng nói cứ vang vảng ở phòng khách
- “Chi, Phong hai đứa đâu rồi”
Bên trong bếp cả hai nghe giọng anh cứ kêu liên hồi nên cũng dừng lại, bước từ từ ra phòng khách. Thời Huy chưa hỏi mà chúng nó đã tự khai rằng “Bọn em đi uống nước”
Cái Chi cũng lại khẽ ngồi xuống bàn, thật lòng thì nhìn bao gà rán nó thèm thuồng dữ lắm vì đó là món nó yêu thích. Hoàng Thời Huy rất dễ nắm bắt tâm lý của trẻ con nên biết ngay cái Chi đang muốn thứ gì. Đặc biệt anh rất tinh tế anh đã bảo Phong lấy cho Hải Chi ăn còn mình thì xé sẵn những gói tương cà tương ớt để cho hai đứa nhỏ chấm cùng gà và khoai
Thời Huy dường như cũng cảm nhận được em trai mình cũng không giống mọi ngày lắm. Thằng bé hôm nay mặt buồn lắm chắc là lại nhớ về chuyện cũ nữa. Anh cũng lo cho Hoàng Phong lắm nhưng không biết làm sao để an ủi nó nữa chỉ đành biết nhìn nó thôi
Thật ra thì Hải Chi cũng biết nó có nhiều tâm sự trong lòng lắm nhưng sợ nó sẽ không nói nên cứ do dự mãi. Không biết có nên hỏi Phong không nữa, lòng nó có lẽ có khúc mắc, nhưng động vào có lẽ sẽ đau hơn mà vẫn không thể tháo gỡ ra thì sao?
Hoàng Phong có khúc mắc, rất lớn…