Hạ Nắng

Chương 28: Nắng mùa hạ sương mùa mưa




Sắp đến ngày Valentine-lễ tình nhân rồi mà mấy hôm nay thời tiết xung quanh khu Chi sống âm u quá. Cứ mưa liên hồi mỗi ngày miết không ngừng. Khiến việc tự học thêm mỗi chiều tối trên trường buộc phải tạm dừng một thời gian vì đi đêm trong tối rất dễ bị va chạm giao thông

Trời càng tối thì mưa càng nhiều hơn nữa. Bình thường thì Chi rất thích trời mưa nhè nhẹ để ngủ cho mát. Nhưng mưa này toàn là những cơn nặng hạt đổ ào ào từ trên trời xuống như thác nước khiến nó muốn điếc cả tai mỗi khi nhắm mắt vào

Dù bây giờ bên ngoài đang mưa nhè nhẹ nhưng đi lâu thì cũng như mới tắm ra. Không hiểu sao, Phong đã chủ động bảo nghỉ học một bữa nhưng cái Chi quyết không chịu nó dãy lên đòi đi đến nhà Phong cho bằng được. Có thích ở cạnh Chi thích dạy Chi học thì nó thích thật, nhưng Hoàng Phong vẫn còn tình người, nó không thể để cô dầm mưa đến nhà nó với bộ dạng như mèo ướt sủng trông sẽ mắc cười lắm

Hết cách rồi, Phong cũng dần bó tay với độ cứng đầu ương bướng đệ nhất của nó luôn. Vẫn không thể cho Chi dầm mưa được như vậy rất dễ bị ốm, đổi một buổi được học với nó bằng cả tuần Chi nằm trên giường thì cũng không hay. Vừa đúng lúc hôm nay anh Huy về nhà. Nó nghĩ đến đây thì đã có cách

Đành phải nhờ anh Huy một chuyến vậy. Chi thì vẫn chưa biết nên lúc nghe Phong bảo nó gọi thì cứ ra đầu ngõ. Chi cũng chỉ nghe theo thôi chứ chưa hiểu rõ vẫn đề mà Phong đang nhắc đến

Chập tối khoảng 6 giờ hơn, vừa nhận xong cuộc điện thoại của Hoàng Phong thì Chi mới loay hoay qua lại để bỏ hết tập sách vào. Nó cũng Chi ra ngõ như Phong nói

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nó làm nó cười tươi trên mặt vừa cười vừa đáp lại

- “Hải Chi! Chào em”

- “Ồ! Em chào anh Huy ạ”

Thời Huy sợ Hải Chi đứng bên ngoài chào hỏi lâu sẽ bị ướt mưa nên cũng mời cô bé vào bên trong xe ngồi rồi hẵng nói chuyện tiếp

Nói qua nói lại thì anh Huy mới biết hoá ra dạo nay em trai Thời Phong của mình đang kèm cặp cho Hải Chi học tập. Nếu không biết chuyện này lẽ ra anh còn tưởng bọn nó đang yêu đương con nít với nhau

Chi ngồi ghế phía sau bên cạnh Hoàng Phong nó chỉ nghiêng đầu nhìn qua phía cửa sổ. Hình như đang ngắm mưa, chắc hẳn nãy giờ nó chả động tâm gì mấy với cuộc trò chuyện của cô và anh Huy

Anh Huy đi đường tắt nên đã vào trúng những con đường đất đỏ chưa được nhà nước gây dựng lại nên có phần hơi khó đi. Đến ngã ba, đột nhiên bánh xe anh trơn trượt làm tay lái phải vượt lên quá tốc độ khiến cho cảnh tượng trong xe cũng bị va chạm không ít. Hoàng Phong đang nghiêng đầu ngắm mưa bên cửa số thì đầu bị đập vào kính. Nó đau lên kêu rên một tiếng, Hải Chi thì xém nữa mất thăng bằng ngã nằm xuống ghế

Phong đang đau nhói cái trán nhưng vẫn quay sang hỏi Chi có sao không, chắc chắn rằng Chi đã ổn thì nó mới quay mặt lên mắng nhiếc anh Huy

- “Anh chạy xe kiểu gì thế? Đầu em bị đập vào kính rồi này”

Anh Huy khá bất ngờ vì em trai của anh chưa bao giờ nóng tính như thế. Dù có lần Phong nghịch dại đã bị phỏng hết nửa bàn tay nhưng nó chỉ rưng rưng vài giọt nước mắt chứ không mắng ai chửi ai hay khóc thành tiếng. Là anh trai nên anh cũng sớm nhận biết em trai mình như vậy là vì cô bé bên cạnh nó

Anh cũng không nóng giận lại với Phong mà nhẹ nhàng đáp lại cậu

- “Rồi rồi anh sẽ chạy từ từ! Em đừng cáu gắt nữa em trai”

Hoàng Phong nghe anh nói vậy thì cũng yên tâm hơn, nó cũng nhẹ nhàng ngắm mưa tiếp khúc sau mới chủ động quay sang nói chuyện cùng Chi sau hơn 10 phút trên xe

- “Chi mày thích mưa không?”

Chi đáp lại với vẻ mặt dịu dàng làm nó muốn rung rinh trái tim

- “Không! Tao thích nắng hơn”

- “Cái nắng nhè nhẹ chứ không gắt gỏng”

- “Như nắng mùa hạ vậy, ấm áp lắm”

Phong thấy mình trái ngược với Hải Chi quá. Chắc là do từ nhỏ bản chất nó đã như thế. Nó không còn thích nắng nữa. Nắng nhẹ nắng gắt tới đâu với nó cũng thật nhàm chán

Nó thích những cơn mưa đầu mùa, thích cả những lúc trời âm u xám xịt, trời mưa nhè nhẹ làm nó cảm thấy lòng mình sảng khoái, vui vẻ hơn. Thiết nghĩ nó đã biết bầu trời xám này thường không để vui vẻ mà để buồn rầu hơn thì đúng nhưng tâm nó thích mưa từ lúc nào không hay. Chắc là do lúc nhỏ đã vậy rồi, là lúc mà ba mẹ nó cùng nhau rời bỏ nó và anh Huy. Hôm đấy trời mưa rất to!

Nó không nghĩ nữa, nó sợ càng nghĩ thì mình sẽ yếu đuối rõ rệt trước mặt Hải Chi mất, luôn phải mạnh mẽ và khép kín trước mặt mọi người nên bản chất cơ thể Phong lúc nào cũng lạnh lùng hệt như một người vô cảm. Suy nghĩ lúc lâu nó mớ nhớ Chi đang chờ câu trả lời từ mình

- “Thì ra là vậy. Còn tao thì lại thích trời sương mùa mưa. Có quái lạ quá không?”

Phong cũng đã ngậm ngùi nói ra suy nghĩ của mình, thật may Chi lại cảm thông cho nó lại còn rất nhiệt tình an ủi khiến Phong cảm động hết mức

- “Sao lại là quái lạ? Như nào mới gọi là quái lạ”

- “Thật ra nhiều người kể cả tao gọi mày là quái vật nhưng đó là do mày học rất giỏi mà đám người thường bọn tao không thể nào so bì nổi”

- “Còn về sở thích thì mỗi người có một quan điểm thích và yêu khác nhau chứ không ai giống ai! Nên việc mày thích trời mưa là quan điểm riêng của mày mà. Cũng có nhiều người giống mày vậy. Đôi khi họ còn thích cả bão táp lốc xoáy cơ”

Phong thấy như lòng mình được an ủi, được người khác trân trọng. Giờ đây có lẽ nó đang cảm nhận được Chi là người mà nó thân thiết nhất sau những năm cô đơn chỉ biết đi học và về nhà chứ không hề chơi thân với bất cứ ai mà nó có thể kể ra sở thích cuộc sống của mình như vậy

**Cậu đã là một phần cuộc sống của mình **