Dạo này Tống Dụ Minh thật sự rất bận rộn, ngoài việc khám bệnh không ngừng ra thì anh còn một số nhiệm vụ nghiên cứu khác.
Sau khi trung tâm chấn thương được thành lập, bệnh viện cần phải xây dựng đội cứu trợ y tế hàng không, kế hoạch là chọn vài người từ mỗi khoa rồi thực hiện chế độ luân phiên.
Tống Dụ Minh không muốn bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa, mục tiêu của anh không chỉ là gia nhập đội ngũ này mà anh muốn trở thành trưởng nhóm, rồi từng bước tiến lên làm chủ nhiệm văn phòng.
Muốn làm lãnh đạo thì cần phải có năng lực tương xứng. Gần đây Tống Dụ Minh luôn suy nghĩ về lợi thế cạnh tranh của anh trong hệ thống y tế trong nước, mỗi ngày về nhà anh đều tự nhốt mình trong phòng đọc tài liệu, đọc bệnh án.
Nghe lời Trình Hướng Lê, anh tạm gác lại công việc, ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt.
Ngày hôm sau, anh đi tìm trưởng khoa để thảo luận về việc xin nghỉ phép.
Có lẽ là vì hai tháng trước vừa ban hành quy định mới và không muốn tự vả vào mặt mình nên Triệu Sở Lương lại nhanh chóng phê chuẩn giấy nghỉ phép của anh một cách thần kỳ, ông ta nói rằng nếu không có sự cố nghiêm trọng cần tập trung nhân lực để điều trị thì có thể cho anh nghỉ hai ngày.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành công việc của mình, không làm chậm trễ việc điều trị cho bệnh nhân.
Ra khỏi văn phòng, Tống Dụ Minh tìm đến bác sĩ trưởng khu nội trú để hỏi về lịch phẫu thuật trong tuần này cũng như thông báo thời gian nghỉ của mình.
Chưa đầy nửa ngày, tin Tống Dụ Minh xin nghỉ đã lan khắp khoa. Hàng Văn Huyên còn tưởng rằng anh và Trình Hướng Lê đã đơm hoa kết trái nên đặc biệt chọn một ngày tốt để đi kết hôn.
Tống Dụ Minh không biết từ khi nào mà Hàng Văn Huyên lại có hiểu lầm này về anh. Nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, Tống Dụ Minh cũng không nỡ làm cô tụt hứng, chỉ nói là anh thật sự đi cùng với Trình Hướng Lê.
Hàng Văn Huyên chợt hiểu ra: Thì ra bọn họ đã bỏ qua bước kết hôn mà trực tiếp bắt đầu hưởng tuần trăng mật rồi.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Hôm nay là ngày nghỉ của Trình Hướng Lê, sau khi ngủ dậy, hắn nhận được tin nhắn Phương Kiện rủ đi chơi cầu lông.
Trong môi trường làm việc hiện đại, việc có một kỹ năng đặc biệt rất quan trọng. Như chơi cầu lông, bóng rổ, nếu chơi giỏi, gặp được một lãnh đạo có sở thích tương đồng thì con đường sự nghiệp có thể coi như đã thành công một nửa.
Ông ngoại của Trình Hướng Lê rất thích chơi cầu lông, sau khi nghỉ hưu, mỗi tuần ông đều dạy Trình Hướng Lê chơi.
Nhưng khi đó Trình Hướng Lê vẫn còn nhỏ, sức lực và kỹ thuật đều không bằng ông, mỗi lần chơi đều không tránh khỏi việc bị mắng.
Gặp được Phương Kiện, những năm bị mắng đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Đôi khi Trình Hướng Lê nghĩ, trưởng bộ phận Phương thích hắn như vậy, chắc cũng nhờ quá trình chơi cầu lông góp phần không nhỏ.
Hai người hẹn nhau lúc ba giờ chiều, địa điểm vẫn là sân chơi quen thuộc. Vừa gặp nhau, Phương Kiện như gặp lại bạn cũ, ông kể về những cuộc họp trong mấy tháng qua và việc ông đã gặp bao nhiêu lãnh đạo để lo việc mở đường bay mới này.
Bây giờ đường bay này cuối cùng đã thành hình, đối với sự phát triển của hãng hay thậm chí là giao thương giữa hai nước đều có tác động lớn. Thực hiện được một việc lớn như vậy trong sự nghiệp của mình, lời phàn nàn của Phương Kiện chất chứ đầy niềm tự hào.
Trình Hướng Lê nghe ông nói vậy thì trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến một người khác cũng đang kiên trì với sự nghiệp mà mình yêu thích.
Đang suy nghĩ, Phương Kiện dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, ông bất ngờ hỏi: "Trình Hướng Lê, thầy cảm thấy hình như em quên mất một chuyện rồi."
"Chuyện gì vậy ạ?" Trình Hướng Lê ngẩng đầu đánh trả lại quả cầu.
Phương Kiện chạy lên lưới, ông nhẹ nhàng đẩy cầu: "Không phải em nói mùa xuân năm nay sẽ đưa bác sĩ Tống đến gặp thầy sao?"
"Việc này..." Nghe đến tên Tống Dụ Minh, động tác của Trình Hướng Lê chậm lại nửa nhịp, cầu nhẹ nhàng bay qua lưới rồi rơi xuống đất.
Trình Hướng Lê bước lên cúi người dùng vợt gạt quả cầu lên trên rồi ngượng ngùng nói: "Thầy Phương, trí nhớ của thầy tốt thật đấy."
"Tất nhiên rồi, thầy cũng muốn xem xem là bác sĩ nhà ai mà có thể làm em rung động đến vậy."
Trình Hướng Lê cúi đầu cười, hắn xoay người vung vợt đánh cầu, tiếng đánh vang dội xé tan không khí.
Phương Kiện giơ tay đập cầu trả lại. Một hiệp kết thúc, Trình Hướng Lê bước ra khỏi sân, hắn cầm khăn lau mồ hôi rồi uống một ngụm nước: "Thưa thầy, không giấu gì thầy, chuyến bay đầu tiên vào tuần sau em đã chuẩn bị vé cho bác sĩ Tống rồi."
"Ý em là cuối cùng cũng chịu cho thầy gặp mặt?" Phương Kiện cầm ly trà bước lại gần hắn.
"Nếu bệnh viện của em ấy cho phép xin nghỉ thì chắc chắn em ấy sẽ đi."
"Thật mong đợi quá đi." Phương Kiện mở nắp ly trà, ông đưa lên miệng thổi vài cái rồi mới nhấp một ngụm nhỏ.
Có lẽ vì quá bận rộn với công việc ở hãng, lại không nghỉ ngơi đủ, nên đến giữa hiệp hai, Trình Hướng Lê cảm thấy hình như Phương Kiện đã kiệt sức.
Chơi cầu với lãnh đạo, thắng thua là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là làm lãnh đạo vui vẻ. Mặc dù hai người đã rất thân nhưng khi thấy tình trạng của Phương Kiện không tốt, Trình Hướng Lê cũng giảm bớt lực tấn công.
Không ngờ vào hiệp sau, Phương Kiện đã phát hiện ra ý từ của hắn, ông không hài lòng "hừ" một tiếng: "Trình Hướng Lê, em đang nhường thầy à?"
"Làm gì có?" Trình Hướng Lê lấy lui làm tiến, hắn bỏ vợt xuống, đấm đấm lưng để đánh lạc hướng: "Suốt mùa đông không vận động nên bây giờ lưng em không ổn lắm. Hay là chúng ta nghỉ một chút nhé?"
"Em mới từng này tuổi mà lưng đã không ổn rồi?" Phương Kiện trêu chọc hắn.
"Qua tháng sau là đến sinh nhật là ba mươi tư rồi, thật sự không còn trẻ nữa đâu ạ." Trình Hướng Lê nghiêm túc trả lời.
Phương Kiện không để ý đến lời nói đùa của hắn, ông ngồi xuống nghỉ ngơi: "Em chỉ là không còn trẻ nữa thôi, còn thầy mới thật sự là mỗi năm già một tuổi đây. Con người bước qua tuổi năm mươi thì cơ thể thay đổi rất nhanh. Hiện giờ mỗi ngày làm việc xong, đôi khi thầy cảm thấy đầu óc choáng váng, tinh thần cũng không còn như trước nữa."
Nghe ông nhắc đến vấn đề sức khỏe, Trình Hướng Lê không khỏi lo lắng: "Có chỗ nào không thoải mái ạ?"
"Cũng không có gì, dù sao tháng sau cũng phải đi khám sức khỏe, đến lúc đó xem sao." Phương Kiện rất bình thản: "Khi trẻ phải lao đao lận đận biết bao nhiêu mới đạt được thành tích lúc xế chiều, vì vậy thầy mới mong em bớt phải đi đường vòng lại, đừng như thầy, lớn tuổi rồi, cơ thể không theo kịp hoài bão, chỉ có thể tự mình gặm nhấm từng chút một."
Bận rộn mấy tháng liền, Phương Kiện lao tâm khổ sức đến giờ cũng phải thốt lên vài câu cảm thán, nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý, Trình Hướng Lê nghe ông thở dài thì lại nhớ đến chuyện tình cảm của ông suốt mười mấy năm qua.
"Thầy Phương, thầy đừng nói vậy. Thầy mới năm mươi tuổi, vẫn có thể bay thêm 10 năm nữa."
"Thầy biết." Phương Kiện cười cười: "Nhưng tương lai của hãng vẫn là thuộc về những người trẻ tuổi như các em."
"..." Trình Hướng Lê cúi đầu nuốt nước bọt. Một lúc sau, dường như hắn đã chấp nhận sự thật này rồi hỏi: "Thầy còn muốn đánh tiếp không?"
"Đánh thêm một hiệp nữa rồi chúng ta kết trận." Phương Kiện cầm vợt và nhặt cầu lên.
Vì ở nhà có vợ nấu cơm nên sau khi kết thúc trận đấu, Phương Kiện lái xe về nhà.
Trình Hướng Lê tắm rửa ở sân chơi, hắn thay quần áo sạch sẽ rồi nhắn tin cho Tống Dụ Minh, hỏi anh mấy giờ tan làm.
Tống Dụ Minh có vẻ vẫn còn bận, hơn mười phút sau anh mới trả lời. Thấy trời còn sớm, Trình Hướng Lê định đến công viên gần đó ngồi một lúc để hít thở không khí.
Nửa tiếng sau, Tống Dụ Minh cuối cùng cũng nhắn tin tiếp, anh nói mình chuẩn bị tan làm, bảo hắn đi siêu thị mua chút đồ để về nhà nấu ăn.
Tháng trước khi Trình Hướng Lê nghỉ bay, bọn họ thường xuyên ra ngoài ăn. Nhưng ăn ngoài nhiều, nạp nhiều dầu mỡ và muối vào cơ thể thì không tốt cho sức khỏe. Cả hai cũng không có thời gian nấu ăn mỗi ngày nên thỉnh thoảng mua đồ ăn sẵn về.
Trình Hướng Lê đến siêu thị mua món vịt nướng và bò nướng mà anh thích rồi về nhà nấu vài món đơn giản.
Khi Tống Dụ Minh về nhà, đồ ăn gần như đã làm xong, vừa bước vào nhà là anh đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức, nhìn thấy mâm cơm nóng hổi trên bàn, anh bế mèo ngồi xuống bàn ăn.
"Trình Hướng Lê, hôm nay tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
Trình Hướng Lê bưng bát canh sườn đi ra, hắn không do dự đáp: "Tin tốt."
"Anh đúng là." Tống Dụ Minh lườm hắn một cái, anh chán nản nói: "Tin tốt là, trưởng khoa đã phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của tôi, tổng cộng có bốn ngày."
Mắt Trình Hướng Lê lập tức sáng lên: "Vậy tin xấu là gì?"
Vịt ngửi thấy mùi thịt thơm nên nó dùng móng vuốt cào cào mép bàn, nó đứng thẳng lên kêu meo meo không ngừng.
Tống Dụ Minh vuốt lưng nó, anh cầm một miếng thịt rồi xé nhỏ để trên bàn, anh buồn bã nói: "Tin xấu là tuần này tôi phải trực đêm hai lần."
Nghe vậy, Trình Hướng Lê hiểu rằng anh đã đổi ca với đồng nghiệp để có chuyến đi này, hắn bước đến bóp má anh: "Xin lỗi, làm em mệt như vậy. Đến Cairo là 8 giờ sáng, chúng ta còn một ngày rưỡi để đi chơi. Tối nay ăn xong tôi sẽ tìm hiểu thông tin, đảm bảo lên kế hoạch đi chơi tốt nhất, không làm uổng phí công sức em trực đêm."
Tống Dụ Minh bị hắn chọc cười khúc khích: "Tôi thấy giờ bay là nửa đêm, anh định sắp xếp thế nào?"
"Buổi chiều tôi sẽ ngủ một chút, sau đó đến đón em tan làm rồi đi ăn tối, lúc đó mang theo hành lý đến sân bay luôn."
Tống Dụ Minh gật đầu: "Vậy quyết định vậy đi, đi cùng một Captain đến sân bay, lại ngồi máy bay của người đó, đúng là trải nghiệm hiếm có. Nhưng chuyến bay quan trọng như vậy chắc tổ bay đều là cơ trưởng nhỉ, tôi có nên đưa sổ Log không?"
Sổ Log là nhật ký bay, cơ trưởng có thể điền một số dữ liệu chỉ phi công mới biết, như trọng lượng khi cất cánh, đây là chứng từ giao tiếp giữa những người yêu máy bay và buồng lái.
Để Tống Dụ Minh xin nghỉ giữa lúc bận rộn để dành thời gian ngồi máy bay của mình, có lẽ vài năm mới có một lần nên Trình Hướng Lê tất nhiên không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
"Nếu em thấy không tiện thì tôi có thể ghi lại các thông số này rồi điền cho em sau khi xuống máy bay."
Tác giả có lời muốn nói:
Lại là một chương chuyển tiếp, cũng là một sự chuẩn bị rất quan trọng. Hy vọng mọi người không chê mình dài dòng.