Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 69: Hồi âm lệch múi giờ




Vì không qua được kiểm tra định kỳ nên Trình Hướng Lê tạm thời trở thành "người thất nghiệp". Theo quy định của hãng, trước khi thi lại, hắn phải hoàn thành 16 giờ huấn luyện bổ sung và tự mình hẹn thời gian với trung tâm mô phỏng.

Như vậy, thời gian bị trì hoãn không chỉ là một tuần.

Mặc dù Phương Kiện hứa sẽ giúp hắn giải thích với lãnh đạo, nhưng sau khi dừng làm việc, Trình Hướng Lê vẫn hơi lo lắng.

Điều an ủi duy nhất là cuối cùng hắn cũng có thời gian đón Tống Dụ Minh tan làm cũng như ăn tối với anh.

Cuối tháng Hai, nhiệt độ đã dần ấm lên. Đôi khi ăn tối xong, cả hai sẽ đi dạo dọc sông Long Giang rồi mới về nhà.

Tống Dụ Minh thỉnh thoảng sẽ kể cho hắn nghe về những chuyện hồi nhỏ. Chẳng hạn như lần đầu tiên đi máy bay, khi đó anh chỉ mới ba tuổi, để về nước thăm người thân, gia đình anh phải quá cảnh ở ba sân bay mất một tuần mới về tới nhà.

Còn khi học cấp ba, anh tham gia một cuộc thi mô hình hàng không, anh tham khảo bản vẽ của A380 để tự thiết kế mô hình, nối mạch điện, làm thành một chiếc máy bay bốn động cơ, mô hình đã bay thành công trong năm phút và hạ cánh an toàn.

Trình Hướng Lê nghe những câu chuyện này thì thấy rất thú vị, hắn cảm thấy việc bị đình chỉ bay cũng không tồi lắm, coi như là thời gian để nghỉ ngơi sau những cú sốc liên tiếp ập đến.

Đợi gần hai tuần, Trình Hướng Lê cuối cùng cũng hoàn thành huấn luyện bổ sung, hắn đã hẹn được thời gian thi lại và lấy lại được tư cách bay của mình.

Ngày thi xong, hắn lập tức nhắn tin cho Phương Kiện. Gần đây Phương Kiện bận rộn với việc mở đường bay thẳng từ Thượng Hải đến Cairo, Ai Cập, nên mãi đến tối ông mới trả lời tin nhắn.

Ý chính là khuyên Trình Hướng Lê hãy cố gắng làm việc tốt, vững vàng hoàn thành từng chuyến bay. Đến khi gần tới thời điểm tranh cử, ông sẽ đi nói với lãnh đạo để họ không cố ý làm khó về sự cố lần này.

Cuối cùng sau từng ấy ngày, Trình Hướng Lê cũng có thể trở lại buồng lái, hắn hăng hái sắp xếp đồ đạc.

Vì chuyến bay ngày hôm sau bắt đầu khá sớm nên Trình Hướng Lê định dọn dẹp xong rồi đi nghỉ sớm. Đang dọn dẹp nửa chừng thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Tống Dụ Minh ló đầu vào hỏi hắn có cần là đồng phục không, tiện thể anh cũng có vài bộ cần ủi.

Trình Hướng Lê nhìn bộ vest xanh đậm trong tay anh rồi hỏi: "Ngày mai ở bệnh viện có hoạt động gì à?"

Tống Dụ Minh dựa vào cửa, có vẻ tâm trạng anh rất tốt: "Lãnh đạo thành phố đến kiểm tra tiến độ xây dựng trung tâm chấn thương, viện trưởng nói tôi cũng nên đi nghe một chút."

Trình Hướng Lê nghe xong lại hơi lo lắng: "Lại phải đi ăn cơm cùng chuyên gia sao?"

"Yên tâm, lần này không có đâu. Sáng nghe báo cáo xong chiều là về bệnh viện rồi." Tống Dụ Minh cười nói: "Cho dù họ thật sự muốn tôi đi uống rượu nữa thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu."

Trình Hướng Lê không nhịn được cười: "Dám từ chối lãnh đạo như vậy, đúng là tính cách của em mà."

Tống Dụ Minh bước vào phòng lấy quần áo của hắn, anh phàn nàn: "Dù sao tôi cũng không uống được, có đi cũng chẳng có ích gì."

Trình Hướng Lê vẫn còn một chút tài liệu chưa dọn dẹp xong, hắn bảo lát nữa sẽ tự qua.

Nhưng chưa đầy một phút sau, ngoài phòng đã vang lên tiếng gọi của Tống Dụ Minh: "Trình Hướng Lê, mau lại đây!"

Trình Hướng Lê nghe anh gọi gấp như vậy thì tưởng có chuyện gì, hắn vội vàng bỏ dở công việc chạy ra. Vừa bước vào phòng thì thấy Tống Dụ Minh đang khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào con mèo bò sữa đen trắng đang làm loạn trên bàn là.

"Mau bế Vịt đi đi, nó cứ nhảy nhót trong phòng mãi, tôi không làm được gì cả."

Hôm nay không biết Vịt bị gì mà cứ bám theo Tống Dụ Minh mãi. Ban đầu nó đi vòng quanh phòng, sau đó nhảy lên bàn giơ chân trước nghịch ngợm trước mặt anh, như muốn chơi boxing với chủ nhân.

Trình Hướng Lê nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi cười lớn: "Bác sĩ Tống, cách dạy dỗ của em quá nhân từ rồi đấy nên nhóc mèo này mới dám làm loạn trước mặt em như thế."

Mặt Tống Dụ Minh tối sầm lại: "Đừng đứng đó cười nữa, mau bế nó ra ngoài đi đừng để nó chui vào lại."

Nói xong anh chỉ vào bàn ủi: "Nếu bị bỏng thì không biết nhóc mèo này sẽ phải chịu khổ bao nhiêu đâu."

"Biết rồi, tôi sẽ bế nó ra ngay." Trình Hướng Lê đi lấy một thanh thức ăn khô giơ trước mặt Vịt. Nhóc mèo thấy đồ ăn lập tức mất cảnh giác, nó ngoạm vài miếng rồi bị Trình Hướng Lê bế lên nhét vào lòng.

Sau khi để nhóc mèo vào ổ, Trình Hướng Lê quay lại phòng giặt rồi tiện tay đóng cửa lại.

Tống Dụ Minh mặc bộ đồ ngủ thoải mái đứng trước bàn. Bàn ủi đang bốc hơi nóng, anh từ từ ủi cổ áo sơ mi trắng.

Trình Hướng Lê nhìn anh, hắn cảm thấy nên nói gì đó, nhưng lại không muốn làm phiền sự tập trung của anh, hắn nhìn Tống Dụ Minh ủi từ cổ áo đến mép áo rồi treo lại lên móc đưa cho hắn.

Sáng hôm sau, chưa đến năm giờ là Trình Hướng Lê đã dậy sớm chuẩn bị cho chuyến bay.

Mặc trên người bộ đồ do Tống Dụ Minh tự tay ủi phẳng, Trình Hướng Lê thắt cà vạt, cài bảng tên, đứng trước gương ngắm nghía.

Ăn mặc chỉnh tề xong, hắn xách vali đi đến cửa cúi đầu thay giày, Trình Hướng Lê thấy trên cửa dán một tờ giấy, trên đó viết hai hàng chữ tiếng Trung nắn nót.

"Trình Hướng Lê, cất cánh an toàn"

Phía sau chữ "an toàn" còn vẽ thêm một quả táo nhỏ.

Tờ giấy nhắn lần này không giống những lần trước, lần này được viết rất cẩn thận, hẳn là đã chuẩn bị từ đêm qua.

Trình Hướng Lê gỡ tờ giấy xuống, hắn lấy từ ngăn bên vali ra một cây bút, viết thêm một câu vào phía sau.

Khi Tống Dụ Minh tỉnh dậy thì Trình Hướng Lê đã đi làm. Anh đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng chợt thấy tờ giấy nhắn đêm qua trên cửa bây giờ lại nằm trên bàn ăn, phía sau có thêm hai hàng chữ cứng cáp.

"Tống Dụ Minh, phẫu thuật thuận lợi."

Vì phần lớn thời gian làm việc của hai người bị lệch nhau nên Trình Hướng Lê vẫn giống như trước, có khi mấy ngày liền hắn không hề gặp Tống Dụ Minh.

Nếu tối về nhà đúng lúc Tống Dụ Minh trực đêm thì Trình Hướng Lê sẽ tiện đường ghé qua Five by 5 mua ly cà phê ủ lạnh hương cam yêu thích cho anh - dù quán cà phê chỉ cách bệnh viện chưa đến một cây số.

Nếu hắn bay chuyến đêm về muộn, trước khi đi ngủ, Tống Dụ Minh sẽ để lại một ngọn đèn ở cửa chờ hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoắt cái đã gần đến thời hạn thử việc. Trình Hướng Lê luôn nhớ tới điều này, hắn cảm thấy dù kết quả thế nào thì hắn cũng nên tặng Tống Dụ Minh một món quà đặc biệt.

Không ngờ trưởng bộ phận Phương thật sự giúp hắn giành được một cơ hội. Tháng 3 năm nay, hãng chính thức mở đường bay thẳng từ Thượng Hải đến Cairo. Đây là đường bay đầu tiên từ Trung Quốc tới Bắc Phi.

Hãng dự định tổ chức lễ khai trương và ký kết hợp đồng, đội bay của Boeing sẽ thực hiện chuyến bay đầu tiên. Phương Kiện cùng với lãnh đạo đã đề cử Trình Hướng Lê vào danh sách phi công cho chuyến bay này.

Nói ngắn gọn thì đây là một cơ hội để hắn điều khiển máy bay cho lãnh đạo.

Vì chuyến bay đặc biệt này mà hãng còn phát hành 20 vé hạng thương gia giảm giá 50%. Nghe tin, Trình Hướng Lê lập tức mua một vé cho Tống Dụ Minh.

Tối về nhà, hắn hỏi Tống Dụ Minh về lịch trình tuần tới, hắn hỏi anh có thời gian đi Cairo cùng mình không.

Tống Dụ Minh nhìn vé hạng thương gia trong tay, anh khó tin hỏi: "Đừng lừa tôi, anh tưởng tôi không biết quy định của công ty các anh à? Đây là anh tự bỏ tiền ra mua đúng không?"

"Thật sự không phải mà." Trình Hướng Lê giả bộ nghiêm túc, hắn vừa dỗ dành vừa lừa người: "Em biết chuyến bay này quan trọng thế nào không? Đây là cơ hội mà trưởng bộ phận Phương khó khăn lắm mới cho tôi được đấy. Hãng cho tôi một vé gia đình, nhưng mẹ tôi chắc chắn không đi được rồi. Em có thể đổi ca với đồng nghiệp hoặc xin nghỉ một ngày, xem như đi dạo một vòng cùng tôi. Tôi sẽ mua vé khứ hồi cho em."

Nghe Trình Hướng Lê nói một tràng, Tống Dụ Minh vốn kiên định cũng bắt đầu dao động.

Khi đi trao đổi ở Anh, anh đã lên kế hoạch sau khi đi vòng quanh châu Âu thì sẽ đến Bắc Phi, nhưng sau đó vì làm thí nghiệm và viết luận văn nên không có thời gian.

Dù lần này chỉ có một ngày, nhưng đây là chuyến bay đầu tiên do Trình Hướng Lê phụ trách trên tuyến đường mới, lại có vé miễn phí nữa.

Cơ hội tốt như vậy không tranh thủ thì thật đáng tiếc.

Tống Dụ Minh nhớ lại kì họp đầu năm, Triệu Sở Lương đặc biệt nhắc nhở mọi người không nên xin nghỉ phép tập trung vào dịp lễ Quốc khánh cũng như Tết Nguyên đán.

Vậy nếu anh xin nghỉ bây giờ, tránh dịp cao điểm thì có khi lãnh đạo lại đồng ý.

"Được thôi." Tống Dụ Minh suy nghĩ một chút, anh cảm thấy khả năng thành công khá cao: "Tôi sẽ nói với trưởng khoa xem có thể xin nghỉ hai ngày được không."

Lời tác giả:

Chú thích: Trong truyện, đường bay thẳng tới Cairo được đề cập với thời gian hư cấu. Thực tế, hãng hàng không phương đông mở đường bay này từ tháng 12 năm 2023, đây là đường bay thẳng đầu tiên tới Cairo của hàng không đông phương Trung Quốc.