Cô nhìn thấy được.
Từ trong quá khứ, nơi tự nhiên hỗn loạn, tràn ngập linh khí và âm lực, nơi này có yêu quỷ ma tinh quái, thậm chí là thần, đều có thể tự do qua lại, cũng là nơi duy nhất liên hệ với nhân giới.
Đây là nơi sai lầm hỗn loạn, bởi vậy sinh ra không gian này, trong đây điều gì cũng có thể, cái gì cũng tồn tại, cũng có thể sẽ biến mất.
Có một cô gái, cô yêu một người, nghĩ có thể cùng đối phương bạch đầu giai lão, cuộc sống trôi qua không buồn lo, chung sống hoà bình với yêu ma quỷ quái trên ngọn núi Hắc Sơn này, nhưng có một ngày, sau khi xuất hiện một cô gái khác, tất cả đều thay đổi.
Nghi kỵ, nghi ngờ, ghen tuông, phẫn nộ, phát điên, cãi vã, một vài việc nhỏ có thể nhấc lên sóng to gió lớn, bịa đặt hiểu lầm xảy ra từng giây, đến cuối cùng không còn phân biệt được đúng sai nữa—sau đó, một thần chú ác độc mở ra, cô gái bị đẩy vào chiếc gương đứng trong phòng.
Chiếc gương bầu dục, đơn giản mà thanh nhã.
Ký ức thống khổ bị phủ bụi, thân là người lại bị phong ấn, ở Hắc Sơn mà chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô gái không cam tâm đã khiến cô biến thành một vật chất không có ngũ quan, Gương yêu.
Đây như hình ảnh trong mộng, khi cô mở mắt ra, lệ vẫn còn đầy mi.
Là mộng, hay là quá khứ? Ngay cả chính cô cũng không biết.
******
Cả một ngày Anh Lạc đều không yên lòng.
Bạch Giới Hằng nhìn vào đáy mắt. Cô không khỏi có chút đăm chiêu, hơn nữa sắc mặt không tốt, mang theo u buồn, anh do dự có nên hỏi hay không, nhưng công việc của anh rất nhiều, không có cách bận tâm đến cô đang giam mình trong phòng khách.
Anh Lạc chán nản ngồi trên ghế, nhốt mình vào trong phòng. Hôm nay cô đi theo đến công ty, là vì dự án của công ty Giới Hằng kéo dài, anh phải tự mình ra trận, lại vì cảnh sát thỉnh thoảng lại đến ầm ĩ, lão La đến ngày ngày, vợ James vài ngày lại đến làm loạn.
Cả công ty là không khí ngột ngạt, Giới Hằng không thể nhịn được nữa. Trực tiếp đến công ty đuổi tất cả đi.
Vốn Tiểu Ân cũng muốn đến giúp, có người hung dữ cũng là chuyện tốt, kết quả lại gặp mưa cả đêm, ra ngoài dự liệu của Bạch Giới Hằng, Tiểu Ân đành phải đi lo bên kia trước.
Cô hẳn là cũng có thể giúp chút việc, trên thực tế, cô còn có thể mang một đống quỷ quái đến nơi đó, nhưng bây giờ cô chẳng còn tâm tư nào.
Vì cô phải về trong gương một chuyến.
Trở lại trong gương sẽ làm cô thoải mái rất nhiều, áp lực thân mình ngay tức thì giảm bớt, cô có thể bay lượn ở trong gương, có thể khua múa, mới biết được thì ra làm con người là khổ sở như thế.
Cô chưa bao giờ rời gương lâu như vậy, vì trong cuộc sống cũng không có nơi đáng giá để cô lưu luyến, nhưng bây giờ lại khác… Cô muốn ở lại, đợi bên cạnh Giới Hằng, sinh khí đồ ăn không là vấn đề. Nhưng phải thường xuyên về gương một chuyến.
Mỗi một trăm ngày, phải về gương bốn mươi tám giờ, mới có thể bỏ độc tố nhân giới: áp lực, ưu phiền, bận rộn, nghi kỵ...... mỗi một loại cảm xúc đều là đủ để tổn thương yêu.
Đây là chuyện làm cô kinh ngạc, cô chưa bao giờ rời khỏi gương lâu như thế, ngay cả đoạn thời gian biến thành con gái của đầu bếp kia, cũng chỉ có ba tháng, cho nên chưa bao giờ biết Gương yêu và gương sống dựa vào nhau, càng không biết ở nhân giới càng lâu thì yêu càng bị tổn hại.
Sau đó cô lại phát hiện mình chẳng biết chút gì, trở lại trong gương phát hiện mảnh vỡ, mới biết được thì ra trong gương có phong ấn, trong khoảnh khắc lại bị mở ra, cho nên cảm nhận khi cô và Giới Hằng triền miên cũng không sai, đúng là cô đã cảm nhận được tiếng động trong gương.
Phong ấn kia, là quá khứ xa xôi, là phong ấn về ký ức thuộc về cô.
Cô đã quên mình là ai, cũng không nhớ khi nào thì thành yêu, tu luyện bao lâu, duyên cớ gì làm cô trở thành Gương yêu, thậm chí ngay cả nguồn gốc của mặt kính hình bầu dục này cũng không biết.
Kết quả phong ấn kia đã che giấu quá khứ, vì dần dần vỡ ra, cho nên mới xuất hiện hình ảnh vụn nát trong đầu cô, cô nhặt từng mảnh nhỏ lên, lại không thể ghép lại. Tất cả vừa mơ hồ lại rõ ràng, thứ duy nhất cô có thể xác định là mình là Anh Lạc.
Cô hẳn nên nhớ được gì đó, cô nhớ trong mộng từng bi thương đến phát điên, nhưng khi tỉnh lại không nhớ rõ.
Điều cô phiền não bây giờ là mỗi một trăm ngày bốn tám giờ, cô nên biến mất thế nào? Nói thế nào với Giới Hằng?
Còn có phong ấn đau xót kia, nếu như trong ký ức vỡ vụn kia, người bị đẩy vào trong gương là cô...... Vậy cô từng là con người, là có người hại cô!
Hại cô biến thành yêu quái, hại cô bị phong ấn trong gương, hại cô sống trăn trở khắp nơi, thậm chí hại cô không thể toàn tâm toàn ý theo đuổi hạnh phúc của bản thân!
“Anh Lạc!” thư ký Hứa ló đầu vào tìm hiểu, trên thực tế cô có gõ cửa, nhưng Anh Lạc quá chuyên tâm vào thế giới trong đầu mình. ”Hello, Anh Lạc?”
Anh Lạc dán mặt lên bàn, đầu óc cô rất loạn, đây đều là nguyên nhân làm thân thể cô thêm mệt mỏi, khi làm Gương yêu cũng không có nhiều chuyện phiền não như thế.
Sát!
Tiếng bọt khí quen thuộc truyền đến, Anh Lạc lập tức hoàn hồn, cô nhảy khỏi bàn đứng dậy. Vừa rồi mà tiếng mở côca.
Quay đầu nhìn lại cửa, thư ký Hứa đang mỉm cười mở một lon côca ra.
“Anh—Lạc!” Cô vui mừng nhảy dựng lên, đi đến cửa, “Đừng để Giới Hằng thấy?” Tuần này đã đủ hạn mức rồi.
“Không, tôi giấu trong tủ hồ sơ.” thư ký Hứa vội vàng đưa côca cho cô. Mức độ Anh Lạc thích uống côca này vô cùng kinh người, toàn công ty đều biết. “Em có khỏe không? Sao không ở chung với chủ tịch?”
“Anh ấy đang bận, em cũng có chuyện phải làm.” Cô cong miệng. Trong đầu cô có rất nhiều việc.
“Lo lắng cho chủ tịch sao? Yên tâm đi, cảnh sát đã loại chủ tịch khỏi diện tình nghi, La tiểu thư và James đều thuộc loại mất tích.” thư ký Hứa mở hồ sơ trong tay ra, “Chủ tịch muốn tôi nhờ em xác nhận...... một ít tiến trình.”
Anh Lạc ngây ra một lúc, “Tiến trình?”
“Ừ, tôi xem rồi...... lớp học máy tính, học lái xe, còn có nấu nướng.” trong tay thư ký Hứa là tờ giấy A4 sắp xếp lịch dày đặc, “Tôi muốn biết em thích xếp lịch tập trung, hay là rải rác ra?”
Hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Anh Lạc vội vàng cầm lấy tờ lịch kia lại xem… Oa, lớp lái xe, lớp máy tính và lớp nấu ăn, mỗi lớp đều học vào thời gian ban ngày.
“Đây là Giới Hằng muốn em học?!” Sao cô lại không nghe nói?
“Ừ, trên thực tế còn có lớp tiếng Anh và chương trình học liên quan, nhưng chủ tịch nói muốn em học từ từ.” thư ký Hứa lại thật hâm mộ, “Thoạt nhìn chủ tịch rất để tâm đến em đấy, đây là muốn bồi dưỡng cho em.”
Hả? Thật không?
Sao lại cảm thấy là để cô lái xe đi lại ở Hắc Sơn, hoặc là hi vọng mọi người có thể ăn đồ ăn an toàn, còn có thể tự sử dụng máy tính… Đợi chút, ý này chẳng lẽ là muốn cô tự lập?!
“Anh ấy có nói gì với chị không? Ví dụ như nói với em thế nào......” Anh Lạc khẩn trương cầm tay cô hỏi.
“Hơ...... chỉ hi vọng em nhiều học một chút chăng?” thư ký Hứa bị cô hù dọa, “Anh Lạc, muốn tôi nói à, tôi cảm thấy chủ tịch muốn để em đến công ty làm đấy!”
Nhìn phía sau một chương trình học, toàn bộ đều liên quan đến việc kinh doanh của công ty không nói, còn có một chồng sách đang chờ cô đọc kia!
Đến công ty làm? Anh Lạc nghe vậy, hai mắt sáng lên. Đây có nghĩa là Giới Hằng có ý giữ cô bên cạnh, về công lẫn về tư.
Hey! Cô vui mừng lấy tay che mặt, hai má đỏ hồng không ngăn được nụ cười. Vì thế mà mới muốn cô học nhiều một chút. Sao lại không thành thật chứ, cô vì anh, tuyệt đối sẽ học thật tốt!
Đây là hạnh phúc kỳ tích, một ngàn năm cô mới chỉ gặp chuyện này một lần.
Hù dọa! Anh Lạc lại bỗng bị một tảng đá lớn trong đầu đè lên. Mỗi một ngàn năm… Đúng, cô quên mất đi gọi Sơn tra thụ tinh, cô làm sao có thể cùng già đi với Giới Hằng? Cô không cần dùng thân phận bạn không già ở bên cạnh anh, sớm hay muộn sẽ bị phát hiện bí mật!
Cô lắc lắc đầu, muốn để tâm tình màu phấn hồng của mình trầm xuống, vội vàng mở miệng uống côca, giảm bớt cảm xúc kích động xuống.
“Tôi còn có việc, thật có lỗi.”
Giọng nói của Bạch Giới Hằng bỗng truyền đến từ bên trái, thư ký Hứa lập tức ra hiệu cho Anh Lạc “hủy thi diệt tích”, cô cũng rất phối hợp xử lý một hơi, chuẩn xác ném vào thùng rác trong góc.
“Tôi nói với cậu, Nhã Văn không có tin tức một ngày, tôi sẽ đến đây quấn lấy cậu một ngày!” Lão La vẫn mười phần khỏe mạnh.
Bóng hình xuất hiện ở bên cạnh thư ký Hứa, Bạch Giới Hằng đẩy cửa ra, “Anh Lạc, chúng ta phải đi.”
“Ừ!” Cô mỉm cười, giọng Lão La vẫn cằn nhằn liên miên.
“Lên lịch chưa?” Anh thấp giọng hỏi thư ký Hứa.
Thư ký Hứa nhẹ lắc tay, tỏ vẻ Anh Lạc vẫn chưa quyết định.
Cô chạy đến trước mặt anh, ánh mắt đầy tình yêu, hoàn toàn không nhìn La lão đang gầm gừ, nũng nịu nói: “Anh quyết định là được rồi.”
“Tự em quyết định, về sau phải tự xử lý cuộc sống của mình.” Bạch Giới Hằng nhẹ nhàng cúi đầu xuống, “Hôm nay hay ngày mai nói với thư ký Hứa đây?”
“Ư!” Cô bĩu môi. Đúng là, nếu cô muốn bắt đầu cuộc sống cùng một con người lần nữa, thì phải tự sinh hoạt như người bình thường.
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.” Nói rồi, anh kéo Anh Lạc đi lại chỗ cửa.
La lão vẫn đứng một bên la hét như cũ, “Bạch Giới Hằng, tôi cảnh cáo cậu......”
Đuôi mắt Anh Lạc khẽ lườm ông một cái, thình lình cầm cổ tay ông. “La lão, cảnh sát đã xác định chúng tôi không liên quan rồi, vì sao ông lại cố chấp như thế? Tìm một người để trách tội đúng là rất dễ nhưng chúng tôi đúng là không biết La tiểu thư đi về phía nào.”
Bạch Giới Hằng cũng quay người lại, nhìn cô mỉm cười, sau đó La lão bỗng không đứng nổi nữa, ngã xuống một bên.
“Ai!” thư ký Hứa nhanh tay, vội vàng đỡ lấy La lão, Anh Lạc cũng tiến lên giúp đỡ, đỡ ông xuống ngồi trên ghế.
Mọi người không nhịn được ngươi một câu ta một lời, nói ông tuổi lớn rồi mà còn cố chấp như vậy, hẳn là nên giục cảnh sát, chứ không phải đến đây làm loạn a!
Bạch Giới Hằng không nói chuyện nhiều, anh mà nhiều lời là tạo cơ hội cho La lão tức giận, nhưng anh vẫn chú ý đến ánh mắt tái đi và mồ hôi lạnh của lão La, còn có đầu ngón tay đỏ hồng của Anh Lạc.
Anh duỗi tay, cô xoay người lại mỉm cười, sung sướng đi đến.
Độ ấm lại cao hơn vừa rồi.
Hai người vào thang máy, Bạch Giới Hằng cầm chặt tay cô, nhìn qua mặt cô. Hai má quả nhiên lộ ra điểm hồng nhạt, mà vài phút trước không có.
Anh Lạc ngọt ngào nhìn anh. Giới Hằng làm gì lại nhìn cô chăm chú như thế!
Cửa thang máy đóng lại, anh lập tức khom người, hôn trộm một cái.
“Hi......” Cô cười đến ngượng ngùng mang theo hưng phấn. Hôn nhiều mấy cũng chẳng sao!
“Em quên lau miệng.” Bạch Giới Hằng khom người bình tĩnh nói cảm tưởng sau khi hôn trộm.
Hả? Ai? A—Anh Lạc quay đầu qua. Chết rồi, đều dính dính, tất cả đều là vết côca!
“Em chỉ uống một lon.” Cô than thở, “Tại sao không thể uống chứ? Em uống nhiều cũng không sao mà!”
“Không tốt cho dạ dày và xương.” Anh nhìn cô qua gương ở thang máy, “Hơn nữa đợi lát nữa sẽ ăn cơm không ngon.”
“Không đâu! Em không sợ đau dạ dày và đau xương, hơn nữa em không ăn những thứ kia cũng được!” Anh Lạc vội vỗ ngực cam đoan, cô không phải con người, đồ ăn này làm sao có thể làm hại cô?
Thứ duy nhất có thể làm hại cô là mặt trái của tình cảm và áp lực cuộc sống, cô chỉ cần trốn về gương bốn tám tiếng là có thể giải độc… Ngẫm lại, cô đi ra đã gần một trăm ngày, lần trước về gương chỉ có vài giờ, độc tố vẫn còn, sắp tới cô nhất định phải trở lại một tiếng.
Bạch Giới Hằng không nói. Cô cho là anh không để ý?
Mãi mãi sẽ không ăn no, không uống nước cũng không mỏi mệt, Anh Lạc khác người thường, ba tháng ở chung, sao anh lại không biết chứ.
Vì vụ án mất tích, anh cũng ủy thác cho cảnh sát điều tra vài vụ mất tích khác, cũng không có tin liên quan đến thân thế của Anh Lạc; Trên thực tế ngày Anh Lạc xuất hiện, không có xe nào đi về Hắc Sơn, điều tra cũng không tìm được dấu vết tai nạn gì trên núi.
Anh Lạc vẫn là một bí ẩn.
Nhìn gương ở cửa thang máy, anh lại nhớ đến trước khi họ gặp nhau, hình ảnh trong gương bầu dục kia.
Mãi cho đến khi xe đi khỏi bãi đỗ xe, Bạch Giới Hằng đều im lặng, Anh Lạc lại lơ đễnh, vì anh đang suy nghĩ ít lời, cô cũng không quen làm phiền anh.
“Trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?” Từ khi anh đưa cô ra ngoài, cô đã nghĩ đến việc ăn nhiều món mới, đồ ăn đã biến thành ham mê của cô.
“Đến một chỗ trước.” Anh liếc cô một cái, mái tóc xoăn mềm mại nhẹ lay động.
Ba tháng, tóc cô như không hề dài ra.
Nhìn Bạch Giới Hằng nói đến thần bí, Anh Lạc lập tức hưng phấn. Đây có nghĩa là kinh hỉ vô cùng! Cô thích nhất là kinh hỉ, trên thực tế khắp nơi đều là ngạc nhiên, cho dù ở một trăm ngày rồi, vẫn còn rất nhiều nơi cô chưa đi đến.
Cô không hỏi cũng không đoán, chỉ chờ mong kinh ngạc vui mừng rơi xuống.
Kết quả xe đi được năm phút, đi đến trước mộ tòa nhà lớn, thoạt nhìn cao vài chục tầng, so với công ty của Bạch Giới Hằng còn kinh người hơn, Anh Lạc vừa nhìn vừa wow, sau đó xe lại đi vào bãi đỗ xe dưới đất lần nữa.
Theo thường lệ trước khi vào thang máy thì phải quẹt thẻ, nơi này còn nghiêm khắc hơn, còn phải dùng chìa khóa, cùng phối hợp, thang máy mới hoạt động, khi thang máy đi đến tầng năm mươi, đèn sáng rực lên, Anh Lạc biết mình đã đi lên tầng cao nhất.
Cô cầm tay Bạch Giới Hằng càng thêm sức, anh biết cô đang khẩn trương lại vui mừng.
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, ánh vào mi mắt không phải là quầy hàng hay hành lang, mà là một chiếc bình phong.
“Hả?” Cô đứng trong thang máy, không dám bước ra.
Bạch Giới Hằng mỉm cười, giật nhẹ tay cô, kéo ra bên ngoài.
Cạnh bình phong có một tủ giày, Anh Lạc tính thay giày theo thường lệ, nhưng Bạch Giới Hằng nói tạm thời không cần, bọn họ cùng đi lên nền nhà cẩm thạch màu xám, giày gót thấy và giày da cũng gõ lên tiếng trong trẻo ở trên.
Vòng ra sau bình phong, là một phòng khác rộng, sô pha xa hoa, bàn trà và đèn thủy tinh rực rỡ rủ xuống—đây đúng là một căn phòng ở!
“Oa!” Cô hoảng sợ, trở lại nhìn thang máy, lại nhìn người này, “Ra khỏi thang máy là nhà!”
“Ừ, thế nào?”
“Thật thần kỳ nhỉ! Nhỡ người khác đi lên thì sao......” Không đúng, phải có chìa khóa và thẻ mới có thể đi lên, “Có người ở nhà thế này à?”
“Đúng là nơi này.” Anh cười khẽ.
Anh Lạc đi dạo nơi lộng lẫy này như thăm dò, phòng khách này rộng như phòng lớn biệt thự ở Hắc Sơn vậy, ghế sô pha khí phái xa hoa, bàn trà gỗ thô cũng khá có giá trị, sắp xếp bồn hoa đều lịch sự tao nhã, hơn nữa đèn thủy tinh trên cây thông Noel còn lóe ra ánh sáng làm mắt người ta lóa lên.
Sô pha đặt trên thảm, Anh Lạc cởi giày bước lên, lông mềm mại thật thoải mái, Bạch Giới Hằng để cô thử ngồi sô pha, cô vui vẻ ngã cả người vào, co giãn đàn hồi, chỉ thiếu bên trên không có gối.
Lại đi vào trong, tổng cộng có bốn phòng, mỗi một phòng đều rộng mà thoải mái, đồ gia đình đầy đủ mọi thứ, quả thật chính là khu nhà cao cấp trong TV!
“Thích phòng nào nhất?” Anh làm bộ bình thản hỏi.
“Phòng màu trắng kia!” Anh Lạc đi đến đó lâu nhất, “Từ màu sắc đến bày biện trang trí em đều thích, đơn giản lại tiện lợi!”
Bạch Giới Hằng không nhịn được cười tự tin, “Phòng màu trắng là phòng của em.”
“Của em? Tốt a......” Đợi chút, gì vậy! Cô giật mình xoay người lại, “Đó là phòng của em?”
“Ừ.” Anh cười đến thần bí, cố ý không nói, đi đến cửa sổ ngoài ban công.
“Đợi chút...... Giới Hằng!” Đây là ý gì? Nếu phòng kia là của cô...... “Đây là đâu?”
“Nhà.” Anh đi lên ban công, vươn tay gọi cô, “Nhà của chúng ta.”
Của chúng ta...... Anh Lạc nhất thời không thể phản ứng, cô chỉ biết đáp ứng anh vươn tay ra, cùng đứng trên ban công, rộng đến mức có thể bày thêm ghế nằm, bàn vuông nhỏ để ăn cơm ngoài trời.
“Anh không thể ngày nào cũng mất vài giờ để lái xe đi làm, lúc trước cũng ở trong nội thành, anh nghĩ…Cuộc sống nên bước vào quỹ đạo.” Bạch Giới Hằng cúi đầu nhìn cô, “Là em làm anh có động lực một lần nữa, cho anh giấc mơ và hi vọng mới, mà anh… muốn đi tiếp cùng em.”
A a a a! Cô từng xem trong phim thần tượng rồi, cầu hôn! Đây là cầu hôn nhỉ!
Mắt Anh Lạc mở còn to hơn cả chuông đồng, ngay cả nhắm cũng không dám.
Sau một lúc lâu Bạch Giới Hằng chỉ cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, không nhịn được nở nụ cười, “Hello! Chắc em nên đáp lại chứ.”
“Đây......” Cô nên nói gì? Nói......
“Anh xếp cho em vài chương trình học rồi, em nên đuổi kịp thời đại, sau đó có thể theo anh đến công ty, anh sẽ sắp xếp một công việc theo năng lực của em.” Anh anhg giọng. “Cho nên… em nguyện ý cùng ở đây với anh chứ?”
“Em—” Ở đây?! Anh Lạc ngây ra một lúc, “Đây? Vậy, vậy Hắc Sơn làm sao bây giờ?”
Gương của cô!
“Đó chỉ là tạm thời, về sau chúng ta sẽ ở đây...... Nếu em đồng ý.”
“Em, em đương nhiên đồng ý! Em chỉ muốn ở cạnh anh!” Cô gấp đến độ gật đầu thật mạnh, “Anh không biết vì muốn ở chung với anh, dù em phải hi sinh tất cả cũng đáng!”
Cho dù không cần yêu lực, cho dù trở thành người sống có giới hạn, cô đều nguyện ý!
“Đừng nói nặng như thế!” Anh đau lòng ôm cô, hôn lên tóc cô, “Em có tâm ý như vậy anh cũng rất cảm động.”
Anh Lạc dang hai tay ra, dùng sức ôm chặt lấy anh. Cô sẽ vì Giới Hằng mà đánh cược tất cả, dù có gian nan hiểm trở, cô vẫn liều mạng phá bỏ!
“Em muốn đem gương kia đến đây.”
Người đàn ông cô ôm không lập tức đáp lại, chỉ vuốt mái tóc dài của cô, “Phòng đã có kính, gắn trên tủ quần áo rồi.”
“Không, em muốn gương kia!” Anh Lạc có vẻ kích động, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Em...... em rất thích.”
Bạch Giới Hằng nhìn cô, khóe miệng mười lăm độ thoạt nhìn không có ý cười, “Anh đã nhờ Duệ Ân đưa gương bán lại cho tiệm đồ cổ.”
Cái gì? Bán lại?! Cô mở lớn hai mắt, hét rầm lên, “Không—sao anh có thể bán đi!”
Trời ạ, trời ạ! Bán về hàng đồ cổ, vạy cô làm sao bây giờ?!
“Vì sao em lại thích cái gương đó như thế?” Bạch Giới Hằng kéo cô lại.
“Em...... em chỉ thích, đừng bán đi được không? Em rất muốn, em rất muốn!” Anh Lạc gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, “Em có thể mãi mãi không uống côca, nhưng em......”
“Anh Lạc.” Bạch Giới Hằng bỗng dùng sức, kéo cô đến trước mặt, ôm mặt cô, “Anh chân thành với em, tương lai còn theo anh cả đời, ngoài em ra, anh không có người thứ hai.”
Cô nên quá vui mà khóc, nhưng bây giờ cô chỉ thầm nghĩ đến bản thể của mình, Giới Hằng không biết, hàng đồ cổ kia thần bí như thế, ba mươi năm trước cô còn ở Paris, một ngày nào đó khi gỡ tấm vải đó xuống, cô lại ở Đài Loan!
Chẳng may tiệm đồ cổ lại biến mất. Vậy cô làm sao bây giờ!
“Em cũng vậy......” Cô bắt đầu gấp đến độ trào nước mắt ra, “Chúng ta bàn về cái gương trước được không?”
“Cho nên anh không hi vọng giữa chúng ta có bí mật.”
Câu tiếp theo, Bạch Giới Hằng nói khiến cô run như cầy sấy. Bí mật...... Cô ngẩn ra, chột dạ nhìn anh.
“La Nhã Văn và James mất tích, em biết đúng không?” Anh kéo tay cô, “Hai má và đầu ngón tay ửng hồng, nhiệt độ cơ thể lên cao, đều là sau khi người nào bỗng suy yếu đi.”
A? Anh Lạc kinh ngạc không thôi. Vì sao Giới Hằng lại nhắc tới chuyện này? Cô dùng sức muốn rút tay về, lại bị giữ chặt lại.
“Tối hôm đó anh bỗng lả ra, khí lực như bị rút đi, sau đó cẩn thận nhớ lại rất kỳ lạ, tình huống đó như là uống thuốc ngủ vậy; lại đến La Nhã Văn, ngày đó em nắm tay cô ấy, hai chân cô ấy nhũn ra quỳ xuống đất...... La Nhã Văn là thiên kim kiêu ngạo, không thể có hành động loại này.”
Bạch Giới Hằng bình tĩnh nói, ôm Anh Lạc vào trong lòng, “Sau đó là Lão La, ông ấy rõ ràng khỏe mạnh mười phần, sắc mặt hồng nhuận, lại sau khi bị em chạm vào, biến thành ông cụ già gần đất xa trời, mà mỗi một lần em làm thế, đều có sắc mặt hồng hào, đầu ngón tay đỏ và nhiệt độ cơ thể quá cao.”
“Anh...... đang nói gì!” Anh Lạc cố giữ vững bình tĩnh. Chưa bao giờ có người hoài nghi thân phận của cô, vì họ chỉ là con người bình thường a! “Anh nói bậy về em, người bình thường cũng có chuyện này sao?”
“Anh Lạc, anh lớn lên ở Hắc Sơn,” ánh mắt của anh sắc bén, như là thăm dò phản ứng của cô. “Hắc Sơn không bình thường, cũng là chuyện bình thường.”
Khi còn nhỏ, anh và Giới Đình đều thấy hết. Điệp tinh, nhện tinh, gió nhẹ thổi tới lão thụ tinh sẽ vui vẻ đong đưa nhánh cây, còn nhiều loại quỷ quái ghê gớm, bọn họ cũng từng nhìn thấy.
Muốn dọa bọn họ, uy hiếp bọn họ, thậm chí hại bọn họ cũng có, bọn họ coi như không thấy, có tai như điếc, mẹ nói khi thời điểm đến, bọn họ sẽ không nhìn thấy nữa.
Sự thật đúng là thế, một ngày lớn lên bọn họ không nhìn thấy nữa, Giới Đình chỉ chậm hơn anh hai tháng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết quê nhà là nơi nào.
Anh Lạc hoảng hốt. Vì sao lại có chuyện này? Có con người sẽ lại chú ý đến “quái lực loạn thần”, có con người lại có thể chất vấn thân phận của cô như thế sao!
Cô giãy giụa khủng hoảng, vội vã muốn tránh khói cái ôm của Bạch Giới Hằng, anh ôm thật chặt.
“Dáng vẻ của em giống hệt Hạo Lâm, khi xuất hiện còn mặc âu phục xanh trắng kia, đó là anh mua ở Pháp cho cô ấy, khi cô ấy xảy ra tai nạn thì mặc trên người, là độc nhất vô nhị.” Anh nhắm hai mắt lại, “Dáng vẻ của em, chính là ảo ảnh anh thấy trong gương.”
“Buông ra!” Anh Lạc lảo đảo đẩy anh ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy sợ hãi bất lực, vì thân thể của cô như sụp đổ, cô còn chưa tìm được con đường tồn tại, đã bị phát hiện!
Anh Lạc lui về phía sau, cô đụng phải chậu hoa, chau mày mang theo bất lực, nước mắt đầy mi thủy chung không rơi xuống.
Cô không khóc trước mặt Giới Hằng, cho dù cảm động, dù mở lòng ra, cũng chưa từng có nước mắt rơi xuống, vì......
“Em không phải là người đúng không?” Bạch Giới Hằng tiến lên từng bước, cô đưa tay chặn anh lại, nhưng anh chỉ vén mái tóc dài của cô lên.
“Lời anh nói rất đáng sợ, em không muốn nghe......” Anh Lạc quay đầu đi. Cô không chịu nổi Giới Hằng dùng ánh mắt này nhìn cô, cô có chết cũng không thừa nhận.
“Em là tinh linh trong gương......” tiếng nhấp nhô truyền đến, cô chỉ cảm thấy như sụp đổ, “hay là Gương yêu?”
Gương yêu? Anh Lạc thở hốc vì kinh ngạc, khó hiểu nhìn Bạch Giới Hằng, sau đó, cô nhìn thấy tóc trên tay anh.
Tay phải Bạch Giới Hằng cầm lưỡi dao, thình lình đã cắt một bím tóc của cô…
Ngay cả trốn cũng không kịp, trợn tròn mắt hạnh cô lập tức thấy mình bị cắt một đoạn tóc, sau đó tận mắt thấy nơi bị cắt đi, tóc quăn lại dài ra như cũ.
Chưa được vài giây, cô khôi phục lại mái tóc dài mê người vốn có, như là mái tóc trong tay Bạch Giới Hằng, lại không phải cắt xuống từ đầu cô.
Cô là ảnh ngược trong gương, phản xạ trái tim của Giới Hằng, Liên Hạo Lâm anh yêu nhất kia, ngay từ đầu đã là hình dáng này, căn bản sẽ không thay đổi!
“Không không không—” Người thét chói tai là Anh Lạc, cô cầm lấy tóc mình. Tóc đáng chết, vì sao lại dài ra! Vì sao!
Cô phát ra tiếng kêu đáng sợ, tiếng kia thậm chỉ không phải Liên Hạo Lâm cũng không phải Anh Lạc, mà là một tiếng kêu đáng sợ trùng điệp, nước mắt cuồng loạn bắn ra, bắn lên kính thủy tinh cửa sổ… nát vụn..
Nước mắt của cô là gương, cho nên cô không thể khóc trước mặt Giới Hằng, nếu rơi xuống, anh sẽ nghe thấy tiếng vỡ tan.
“Anh Lạc! Anh Lạc!” Bạch Giới Hằng đuổi theo, kéo lấy cô đang chạy ra ngoài, “Em bình tĩnh một chút, hãy nghe anh nói—”
“Vì sao, vì sao—” Cô cuồng loạn thét chói tai, “Vì sao anh lại phát hiện! Vì sao anh lại nói!”
“Vì anh yêu em!” Anh kích động rống to, mới ngăn được tiếng khóc của cô.
Anh chỉ muốn biết, Anh Lạc thật sự mà thôi.
Bắt đầu hoài nghi là hai tuần trước, sau khi quan sát cẩn thận, anh cơ hồ xác định cô không phải người bình thường, nhớ lại trước sau lúc gặp được cô, nhớ lại cuộc sống thảm hại ở trước gương, còn có ảo ảnh sống động kia.
Anh trưởng thành ở Hắc Sơn, hàng đồ cổ kia rất đặc biệt, cho dù anh không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được, ông chủ nói gương này đợi người có duyên, cũng tránh đi không đứng trước mặt gương, rồi anh tiến vào cửa hàng cùng một đôi nam nữ ngay bên cạnh, người đàn ông nọ đã hổn hển nói: Một cái gương mà ba trăm ngàn?
Nhưng ông chủ lại chỉ bán cho anh đúng một ngàn?
Gương cùng Hắc Sơn, cho dù cô có là yêu, cô cũng không dọa được anh.
Đầu ngón tay lạnh băng chạm vào Anh Lạc, sự điên loạn của cô vì thế mà thoáng dừng lại.
“Em là gì, cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của anh với em.” Bạch Giới Hằng vuốt lại mái tóc rối của cô, nâng mặt cô lên nói. ”Trừ phi em muốn giết anh, trừ phi em không yêu anh, nếu không...... cho dù em là yêu, anh cũng muốn đi cùng em cả đời!”
Cho dù ngắn ngủi, cho dù anh sẽ đi trước cô, anh cũng cam tâm tình nguyện. Vì là cô đã để anh sống lại, sinh mệnh của anh mà không có cô, sẽ toàn vẹn thế nào?
Từng giọt gương lại rơi xuống thảm, không có tiếng vang, lại ngưng tụ thành mảnh vụn nhỏ, Anh Lạc hoang mang nhìn Bạch Giới Hằng, hốc mắt anh cũng có lệ, hơn nữa ánh mắt chân thành tha thiết kia khiến cô khó có thể thừa nhận.
Cho dù anh biết cô là yêu...... cũng yêu cô?
Anh Lạc run người, cô nhìn ngón tay mình, ánh sáng ngọc của chiếc nhẫn kia...... Giới...... nhẫn kia không phải nhẫn kim cương, mà là một chiếc hồng ngọc ruby hình bầu dục, chất lượng tốt nhất, ánh lửa xinh đẹp, không hề pha tạp.
Cô, nhận ra cái nhẫn này.
“Tháo nhẫn ra!” Người đàn ông lớn tiếng gào thét, cầm lấy tay cô, “Em không thể lại đeo nó! Nhất định là nó ảnh hưởng đến em!”
“Đó là của em! Chẳng lẽ anh muốn đưa cho cô ta?”
“Anh không muốn cãi nhau với em, anh mệt mỏi! Anh mệt đến chết rồi!”
“Là vì cô ta đúng không!” Cô chỉ vào cô gái bên cạnh, “Em nguyền rủa anh—”
Cô thì thào nhớ lại gì đó như lời nguyền, người đàn ông kia hoảng sợ hô to, miệng cũng hô to một loại ngôn ngữ có tính luật khác.
“Anh Lạc! Câm miệng! Câm miệng!”
Chỗ lối vào truyền đến tiếng kêu thê lương, người đàn ông nhằm vào cô, một tay đẩy cô vào gương hình bầu dục phía sau—sát!
Hận ý thiêu đốt ký ức quá khứ, thì ra phong ấn trong gương, là hận.
“Là anh?” Hai mắt Anh Lạc dại đi vô thần, linh hồn tỏa sáng của Bạch Giới Hằng trước mắt và người ngàn năm trước kia là giống nhau.
“Anh làm sao?”
Giới Hằng...... là người vô liêm sỉ năm đó đã phong ấn cô vào trong gương.
“Là anh hại em! Anh phong ấn em vào trong gương—” Anh Lạc bỗng nhiên gạt tay Bạch Giới Hằng ra, bỗng bóp cổ anh, “Là ngươi khiến ta biến thành yêu! Là ngươi làm cho ta không có hạnh phúc, là ngươi để ta cuối cùng không thể biến thành người—”
“Anh—hức!” Anh ngay cả thở cũng không được, hai mắt đen kịt, trực tiếp quỳ xuống đất.
Rất nhiều sinh khí từ thân thể Bạch Giới Hằng truyền đến Anh Lạc, cô không hề khắc chế việc hấp thụ. Cô bị giam mấy ngàn năm, để tên vô liêm sỉ và người phụ nữ kia kề vai sát cánh, cô lại hóa thành yêu, quên tất cả, bị nhốt trong gương nhìn thế giới lâu như thế!
Thậm chí thật vất vả mới có hạnh phúc, cũng vì cô không phải người mà bị hủy đi trong chốc lát—vì sao Giới Hằng lại là chuyển thế của tên kia!
Giới Hằng?! Anh Lạc bỗng cả kinh. Dần dần trong hai mắt ánh lên sắc mặt tái nhợt của người đàn ông, đầu ngón tay cảm nhận được hơi thở mong manh.
“A—” Cô buông tay ra, người đàn ông quỳ trên mặt đất ngay cả nói cũng không được, đổ về phía trước
Giới Hằng? Anh Lạc ngẩn ra nhìn Bạch Giới Hằng. Cả người cô như bị lửa thiêu, thân thể căng sinh khí, đủ để cho cô chờ đợi con mồi tiếp theo trong gương tới cửa......
Nhưng, Giới Hằng không phải con mồi mà!
Anh là! Anh là người phụ tình mấy ngàn năm trước kia!
“Vì sao...... Vì sao là anh!”
Bạch Giới Hằng cuối cùng cũng nghe thấy, là tiếng khóc của Anh Lạc.