Gửi Nhà Kế Bên

Chương 12: Thừa nhận




Tuy nói là vui vẻ để anh đi nhưng thế đếch nào nó cũng chẳng thể ngủ nổi..

Cũng không hẳn là thế, nó ăn xong đánh một giấc đến tận hơn 4h mới lục đục mò dậy, cái đĩa trên bàn không thấy nên chắc bố mẹ hay anh nó lên dọn chắc, thực ra nó tính không ngủ cơ mà không hiểu sao cứ bị ngủ quên

Nó nằm nhìn lên trần nhà tối thui, nghĩ thấy sợ sợ liền lao đến bật cái đèn học rồi lại lên giường ngơ ngác nhìn.

Có khi nào … anh có người yêu thật không?

Trên đại học ở thành phố có nhiều gái xinh như vậy, đừng nói là anh, đến nó cũng thấy thích nữa là.

Với lại, lỡ lên đó anh thích ai mất thì sao? Không thể có chuyện anh thích nó được, anh cùng lắm chỉ coi nó như em gái thôi, nhà anh là con một, như thế là chuyện bình thường mà

Aiyaaaaaa

Tingg

" Sao lại dậy rồi? Nay chủ nhật mà?"

Nó ngó qua phòng anh, ồ phòng sáng đèn. Chắc anh đang chuẩn bị đồ đạc rồi :(

" Đâu. tại em dở chứng dậy sớm @@"

" Sao thế? Ngủ thêm đi"

" Em chả biết, tự dưng không ngủ được :("

" Thôi cô nương ạ, ngủ đi"

" Anh đuổi em đấy à?!"

" Đâu có "

" Thôi đùa chứ em đi ngủ đây, anh đi bảo trọng nhá"

" Không thích bảo trọng thì shao><"

" Thì kệ anh chứ:3"

" Ơ, đồ tàn nhẫn"

" Anh em bảo anh ở trên trường chảnh lắm cơ mà, sao giờ nói chuyện ngứa đòn thế"

" Chảnh đâu? Mà đúng thật"

" Chối ~"



" Anh chỉ thế với em thôi đấy, gớm cô nương ạ, tôi chảnh với cô thì có mà trời sập"

Màn hình điện thoại gõ lạch cạch phản chiếu qua cửa kính nhà nó, câu thì cảm động đấy nhưng nó ngủ tiệt đi trước khi đọc được :))

Anh đứng ở ban công phía bên kia thấy im ắng không tiếng động, lặng lẽ thu hồi tin nhắn, chỉ khẽ đặt điện thoại sát miệng chút rồi cười.

- Chờ thêm chút nữa vậy. Ngủ ngon …

Xoài nhỏ của chúng ta  

Lúc sáng nó mới mở mắt lờ đờ dậy, với điện thoại đã tận 9h, ồ mài chuối. Xuống nhà thì thấy mỗi đồ ăn sáng mẹ làm sẵn kèm tờ giấy bố mẹ đi đám cưới nhà họ hàng, ở nhà tự lo lấy, còn anh Duy đi tối qua luôn rồi còn đâu. Lúc vừa dậy nó còn phát hiện ra tiền lão kẹp vào tờ giấy để trên bàn nó, còn cả ghi chú.

" Cầm lấy mà ăn, suốt ngày giữ dáng, anh mày không muốn người ta bảo tranh ăn của em đâu"

Hicc để gì ít vậy, mỗi 2 trịu

Đùa thoii chứ sinh viên giờ cho em gái đáng thương này vậy là được rồi..

Nó lọ mọ xuống nhà tìm cái ăn dần, vừa ăn vừa xem tin nhắn lúc sáng với anh.

[ Đoàn Minh Quân đã thu hồi 1 tin nhắn]

" Anh thu hồi cái gì đấy?"

Đợi không thấy anh rep nên nó đoán chắc vẫn trên xe hay gì đó nên cũng ngoan ngoãn cất điện thoại vào ăn cho xong, chậc, ngày buồn chán như hôm nay không thể cứ ru rú ở nhà mãi được.

________

- Mày sang chơi sao như bà hoàng thế hả?_ Gia Linh chống tay nhìn nó đang nằm chễm chệ trên giường nhỏ.

- Gớm, đâu phải lần đâu tiên_ Nó ngoắc tay_ Nào, mang xoài ra đây cho trẫm.

- Tay mày để làm cảnh chắc?

Hai đứa nó mỗi đứa một điện thoại nhưng miệng vẫn tám không ngớt.

- Vậy … mày thích Minh Quân thật à?

Gia Linh tự dưng hỏi làm nó giật mình, tay vẫn không dừng giữa ván game.

- Tao không biết.

- Đệt, như này rồi còn bảo không biết.

- Tại tao chưa suy nghĩ kĩ vấn đề đó bao giờ cả_ Nó cầm miếng xoài nhét vào miệng, tiếp tục chơi_ Ó ể ỉ à ảm ắng ôi ( Có thể chỉ là cảm nắng thôi)

- Cũng đúng, tao cũng chưa thấy mày thừa nhận trực tiếp bao giờ. Không sợ bị chị nào cướp mất hả?



- Sợ chứ_ Nó tặc lưỡi_ Mày nghĩ xem tài nguyên như thế ai chả muốn khai thác.

- Tao nghĩ mày phải xác định kĩ chứ, anh ấy tốt bụng đẹp trai như thế, còn phải nghĩ à?

Nhân vật của nó bị chết, nó bỏ tạm điện thoại xuống chờ hồi sinh.

- Thì đúng là có lúc tao nhận thật, nhưng tao cứ sợ lỡ không may mình cảm nắng, không thì ảnh coi tao như em gái rồi lúc bày tỏ lại quê vãi chưởng, rồi lỡ lại không được như thế này nữa.

Gia Linh gắt nó nhưng tay vẫn chơi liên tục.

- Má nóa chứ, mày thích người ta mà còn để ý đến mấy cái đó à? Đệt thằng ad ngu dã man.

Nó lặng lặng suy nghĩ chút.

Cũng đúng

Nó nhận nó thích anh đôi lúc là thật, nhưng trong lòng còn lo sợ quá nhiều thứ nên không dũng cảm chút nào cả.

- Mày nói cũng đúng nhỉ?

Nó cầm điện thoại chơi tiếp.

- Tao mà lại. Đừng có để như tao, đến lúc cạn tình mới nhận ra.

- Mày dở hơi à? Tao đã bảo lão đùa mà.

- Nhưng đùa hay không nói như thế tao cũng buồn chứ, thử anh Quân nói thế xem mày có buồn không? Buồn thì là thích rồi đấy!

Nó nghĩ nghĩ, ờm, đúng thật, bị người mình thích nói là không thích mình nữa trong khi chưa tiến triển gì đã lập tức chặt đứt như thế …

Quá buồn.

Win game~

Nó bật dậy tạm biệt Gia Linh, vội chạy về căn nhà cũ của ông bà, lần tìm con hạc nhỏ hôm trước nó viết, lặng lẽ viết tiếp vào chỗ trống phía sau.

" ***Dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng hình như mình thích một người rồi thì phải. Là …"

Đoàn Minh Quân  

Vào cái tuổi 17 nồng nhiệt ấy, hãy dũng cảm mà đem lòng thích một người, để sau này khi nhìn lại đều sẽ cảm kích chính bản thân của lúc đó

Đã từng dũng cảm và vô tư đến vậy