Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Group Chat Chỉ Có Một Mình Ta

Chương 9: Đừng có tin tưởng vào bạn bè qua mạng




Chương 9: Đừng có tin tưởng vào bạn bè qua mạng

“Cà phê sữa đây.”

Giọng nói ôn hòa vang lên, Thiên Nhật đưa cốc cà phê mình mới mua cho Phong Nhiên. Sau đó, đối phương cũng ngồi xuống cạnh hắn, Phong Nhiên chỉ nhận lấy cốc cà phê và uống một hớp.

Thế là bầu không khí trở nên yên tĩnh, Thiên Nhật cũng có vẻ lưỡng lự điều gì đó, cậu ta chỉ nhấp một ngụm cà phê và lại hỏi:

“Tôi nghe được tin cậu trượt đại học.”

Phong Nhiên:...

Tin tức của hắn lan truyền trong không khí nhanh như vậy ư? Thế quái nào mà đến bây giờ, không chỉ đám trong nhóm chat, mà cả Thiên Nhật cũng biết được vụ này cơ chứ?

Nhưng không còn cách nào khác, Phong Nhiên chỉ thở dài và sau đó cũng uống lấy một ngụm cà phê sữa:

“Ừ, điểm Dị Năng là 0, điểm tinh thần cũng 0 nốt. Không trượt mới là lạ.”

“... Cậu khó tìm được trường đại học nào vừa ý lắm.”

Chợt, Thiên Nhật nhỏ giọng nói, cậu ta chỉ miết nhẹ lấy vành của cốc cà phê. Thoáng nghĩ vu vơ và chợt thở dài:

“Chuyện năm đó đã được ghi vào sơ yếu lý lịch của cậu rồi, đúng không?”

Phong Nhiên không đáp, hắn cũng chả muốn nhớ lại điều gì cả. Chỉ im lặng nhấp lấy từng ngụm cà phê và cảm nhận hương vị ngọt lành mà nó mang lên. Thiên Nhật biết vậy, cho nên chỉ lắc đầu, đoạn cậu ta giơ tay lên không trung.

Không gian đột ngột nứt ra, sau đó một chiếc rương bằng kim loại chui ra từ đó. Rồi nhanh chóng, mọi thứ khôi phục lại vẻ bình thường.

Phong Nhiên thấy cảnh đó, hắn bật cười và đưa tay ra mà vỗ lấy vai của Thiên Nhật:

“Dị năng tiện lợi quá nhỉ?”

“Ha ha, không thể phủ nhận cái đó được.” Thiên Nhật cũng cười, đoạn đưa chiếc rương bằng kim loại cho Phong Nhiên. Nó nặng nề một cách lạ kỳ, khiến cho hắn phải dùng hết sức cả hai tay để giữ lấy.

Phong Nhiên chợt cảm thấy khó hiểu mà nhìn lấy Thiên Nhật:

“Cái này là sao?”

“Thực phẩm dinh dưỡng và dược phẩm kích thích tiềm năng. Tất cả chỗ này cho cậu đấy.”



Thiên Nhật vo nát lon cà phê trong tay lại, sau đó ném vào sọt rác ở bên cạnh. Cậu ta mỉm cười và nhún vai:

“Không phải cậu vẫn chưa thức tỉnh sao?”

“Có cần phải làm đến thế này không chứ? Cái tên này…” Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng, nhưng rồi hắn cũng không khách sáo mà nhận lấy cái rương. Sau đó, còn không quên hỏi thăm về vị thanh mai trúc mã của mình:

“Vậy còn Linh Phương thì sao? Dạo này cô ấy sao rồi?”

“Trở thành học trò của bậc thầy hồi phục giỏi nhất thủ đô. Cậu đoán xem?”

Thiên Nhật khẽ giật nhẹ khóe miệng, cậu ta vò lấy mái tóc của mình và rồi ánh mắt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Không khó để nhận ra mối quan hệ giữa cả hai không tốt lắm. Phong Nhiên chỉ cười nhạt, cái cô ả đó rất ngu ngốc trong nhiều chuyện, đặc biệt là mặt cảm xúc. Áng chừng đối phương vẫn chưa biết đường mà liên lạc một trong hai người sớm đâu.

Ba người bạn thân thiết từ thuở cấp ba, một thì thức tỉnh năng lực Thánh Ngôn, một người lại thức tỉnh dị năng song hệ. Trong khi đó Phong Nhiên vẫn là người bình thường như cũ, nhưng điều ấy chẳng phiền lòng hắn là bao.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy cảm kích hơn về sự trở về đột ngột của Thiên Nhật nữa cơ. Không ngờ cái tên này lại sẵn sàng đem đến dược phẩm kích thích tiềm năng - thứ mà có công dụng rất lớn với Phong Nhiên lúc này.

“Cảm ơn nhé.”

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Phong Nhiên mới nói. Nhưng Thiên Nhật chỉ đứng dậy và quay lưng về phía hắn, tay của cậu ta giơ về phía trước để thi triển ra dị năng của bản thân.

Không gian dần dần nứt ra, để lộ khung cảnh khác biệt ở phía đối diện. Và vẫn giữ lấy tư thế quay lưng về phía Phong Nhiên, Thiên Nhật thở dài mà nói:

“Đáng lẽ tôi nên là người xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện đó mới đúng…”

Trước khi Phong Nhiên kịp nói gì hơn, vết nứt không gian đã khép lại, nuốt chửng lấy thân thể của Thiên Nhật. Khung cảnh lại trở lại vẻ bình thường như cũ, chỉ để lại một chiếc rương bằng kim loại nặng nề trong tay của Phong Nhiên.

“Đúng là Người Thức Tỉnh cấp sáu có khác…” Phong Nhiên chép miệng, ánh mắt cũng lộ ra vài phần ngưỡng mộ. Cấp sáu, vậy là đủ để trở thành chủ của một công đoàn nhỏ, đồng thời có quyền khai thác những cõi không gian sinh ra Dị Thú.

Nhưng mà sự xuất hiện của Thiên Nhật quả là một điều ngạc nhiên, xem ra nhu cầu của hắn đã được đáp ứng rồi nhỉ?

Phong Nhiên nghĩ thầm, sau đó theo bản năng, hắn vào trong nhóm chat xuyên chiều không gian, kiểm tra xem những người anh em ở trong đó đã ra sao rồi.

[Khoa Kỹ Đại Sư đã tải lên một đoạn phim]

Khoa Kỹ Đại Sư: Giết The Namel·ess King không mất máu, quá đơn giản!

Thất Giới Tiên Quân: Đáng sợ, phải chăng Khoa Kỹ đạo hữu vẫn còn độc thân?

Khoa Kỹ Đại Sư: Hả? Sao ông biết?



Thất Giới Tiên Quân: Tốc độ tay nhanh như vậy, hẳn là chưa có bạn gái rồi! Ngày ngày đạo hữu dành thời gian luyện tay đúng không?

Khoa Kỹ Đại Sư:...

Phong Nhiên:...

Đi Bộ Trong Đêm:...

Thất Giới Tiên Quân: Ồ? Lần này không thấy Thiên Hồ đạo hữu đâu, phải chăng hắn ta đang bận gì đó ư?

Tin nhắn của Thất Giới Tiên Quân khiến Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng. Hắn có nên nói rằng Thiên Hồ đã xuyên thủng màn hình để đến thế giới của mình hay không đây? Hay là nói rằng Thiên Hồ thực ra là một người nữ nhân?

Không biết vì sao, linh tính mách bảo Phong Nhiên chớ nên làm vậy nếu hắn không muốn c·hết.

Quả nhiên, không ai biết về điều đó, chỉ thấy Khoa Kỹ Đại Sư hồn nhiên đáp lại:

Khoa Kỹ Đại Sư: Ai ai cũng bận việc, đâu có thể cả ngày cắm máy như ông hả Tiên Quân? Thế là không lành mạnh đâu đấy.

Thất Giới Tiên Quân: Há, chỉ là nhất tâm nhị dụng mà thôi. Vừa tu luyện vừa đọc tiên hiệp, vừa đàm đạo với các vị cũng chỉ là một bữa ăn sáng.

Phong Nhiên: @Khoa Kỹ Đại Sư, đại lão, ngài có thể giảng cho tôi về cách dùng cái thứ máy móc ấy không?

Khoa Kỹ Đại Sư: Thiết Bị Chiến Đấu Đa Năng MK021 (Versatile Multi-purpose Combat Armor MK021) không khó để học đâu. Một ngày nào rảnh tôi trực tiếp chỉ cho ông xem.

Thất Giới Tiên Quân: Mê cái cách đạo hữu này khoe khoang đấy

Thấy lời khẳng định của Khoa Kỹ Đại Sư, Phong Nhiên chỉ gật đầu và bước đi về nhà. Dĩ nhiên, không quên mang theo chiếc rương bằng kim loại đã được đồng chí Thiên Nhật đem tặng cho hắn.

Nói không ngoa khi thứ này chính là cả gia tài. Chỉ riêng dược phẩm kích thích tiềm năng đã có giá gần ba mươi triệu đồng, nói gì đến các thực phẩm bổ sung thêm trong quá trình kích thích cơ chứ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, Phong Nhiên không kìm được mà nhắn tin vào khoe khoang trong nhóm chat:

Phong Nhiên: À, tôi sắp thức tỉnh dị năng. Chuẩn bị trở thành đại lão rồi đấy.

Thất Giới Tiên Quân: Cái gì? Ta không thể ngờ được Phong Nhiên huynh đệ vì thức tỉnh dị năng mà đi đến nước đó!



Khoa Kỹ Đại Sư: Không tốt! Tôi tưởng ông không có tiền mua dược phẩm thức tỉnh?

Đi Bộ Trong Đêm: !!!

Phong Nhiên: Cmn, các vị đại lão, mọi người đang nghĩ cái quái gì vậy?

Khoa Kỹ Đại Sư: Bán thận?

Thất Giới Tiên Quân: Bán đi trinh tiết?

Đi Bộ Trong Đêm: Bán đi linh hồn?

Mấy vị đại lão không ngừng nhắn ra những giả thuyết kỳ quái khiến Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng. Hắn đưa tay lên bóp trán của mình một hồi lâu, liên tục tự nhủ để bản thân không mất đi bình tĩnh:

“Nào, Phong Nhiên, bên kia đều là một đám Phong Nhiên đại lão. Thân là Phong Nhiên tép riu, mày phải biết lấy lòng người ta.”

Phong Nhiên: Cmn, não mấy người có vấn đề rồi à?

Cuối cùng, Phong Nhiên vẫn không nhịn được mà chửi thẳng vào trong group chat. Hắn nghiến răng trùi trụi, nhưng nhanh chóng quay trở lại với công việc của mình và đem chiếc rương bằng kim loại về lấy nhà của mình.

Vừa đến nơi, hắn tức khắc ngồi bệt xuống sàn nhà. Trán thì đã lấm tấm mồ hôi, rõ ràng, sức mạnh thể chất chưa bao giờ là điểm sáng của Phong Nhiên cả.

“Xem nào… Ồ?”

Phong Nhiên háo hức mở lấy rương ra, sau đó đập vào mắt hắn là rất nhiều thú đồ. Nhưng nổi bật nhất vẫn là một gói chất lỏng màu vàng nhạt được niêm phong kỹ lưỡng, đi kèm với ống tiêm được chế tác sao cho có thể chứa được dược phẩm mà không bị đặc tính mạnh mẽ của nó cho phá hủy.

Nhưng càng khiến Phong Nhiên ngạc nhiên hơn, chính là có rất nhiều các loại chất dinh dưỡng, đồng thời một vài cuốn sách hướng dẫn rèn luyện các loại kỹ năng cũng có trong rương.

“Xem ra tên Thiên Nhật này thực sự cho rằng mình sẽ không thi vào đại học nhỉ?”

Phong Nhiên dở khóc dở cười và nói. Nhưng hắn cũng có phần cảm kích với đối phương nữa.

Đối với một Người Thức Tỉnh đạt đến cấp 6, việc lấy những thứ này dễ như trở bàn tay. Nhưng Thiên Nhật có thể không cần làm như vậy, vậy mà đối phương vẫn còn nhớ tới hắn.

Dĩ nhiên, Người Thức Tỉnh cũng có phân chia cấp bậc. Thậm chí cấp bậc còn cực kỳ đơn giản, chỉ từ cấp 1 đến cấp 9 mà thôi. Nhưng dĩ nhiên, những con số ấy càng lên cao, càng nói lên sức mạnh và quyền lợi mà kẻ ấy có được.

Phong Nhiên đã từng chứng kiến một Người Thức Tỉnh hệ sức mạnh tay không đấm nát một ngọn núi nhỏ. Nên có trời mới biết được giới hạn sức mạnh của từng cấp bậc ra sao.

“Ồ, nơi này còn có cả chế độ ăn uống và rèn luyện này.”

Phong Nhiên lẩm bẩm, sau đó hắn lấy cuốn sổ ra và chăm chú quan sát. Có vẻ như trước một tuần sử dụng dược phẩm kích thích tiềm năng của cơ thể, hắn phải tuân theo một quy trình ăn uống và vận động nghiêm ngặt.

Thiên Nhật thực sự quá lo xa. Thậm chí điều này khiến Phong Nhiên chợt cảm nhận rõ một chân lý sâu sắc.

Quả nhiên bạn bè qua mạng… sao có thể đáng tin bằng những mối quan hệ ở ngoài đời cơ chứ?