Chương 8: Phải chăng là lúc để trang bức?
Nhìn chung, việc đi mua đồ với một người phụ nữ xinh đẹp như Thiên Hồ không phải là tệ. Không bị hiểu nhầm gì cả, bởi vì bản thân nàng ta cũng là Phong Nhiên, vẫn có một vài nét giống hắn, thành thử ra cả hai cứ bị nhầm là một cặp chị em sinh đôi hơn.
“Son môi? Duyệt.”
“Kem dưỡng ẩm? Duyệt.”
“Sữa rửa mặt? Đã có.”
Hồi lâu sau, khi đi đến cuối con phố, Thiên Hồ mới quay lại nhìn lấy Phong Nhiên. Nàng ta khẽ xòe quạt ra, tủm tỉm nhìn lấy hắn:
“Chỉ cần chừng này là đủ rồi.”
Phong Nhiên:...
“Chỉ” cái quái gì cơ chứ? Thiên Hồ chỉ cứ chăm chăm mua những sản phẩm thượng hàng đắt tiền. Để rồi cuối cùng thì số tiền tiết kiệm cho mấy tháng sắp tới của Phong Nhiên cũng bay nhanh hơn một cơn gió.
Hắn giật nhẹ khóe miệng, rất muốn chửi ầm lên. Hết Khoa Kỹ Đại Sư chỉ yêu cầu đĩa game độc quyền, giờ lại có Thiên Hồ chỉ muốn xài hàng hiệu. Không biết là sau khi xuyên việt, các vị “Phong Nhiên” ở đây đã ăn phải cái gì mà nhu cầu tăng vọt như vậy.
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Thiên Hồ chỉ cười khúc khích và bước đi về phía trước:
“Không phải ăn gì, nhưng nếu dùng tiền của người khác thì cần gì phải tiết kiệm cơ chứ?”
Móa, ả ta đọc được suy nghĩ của mình à?
Một lần nữa, Thiên Hồ lại bình thản đáp:
“Cùng là Phong Nhiên với nhau, không khó để đoán được suy nghĩ của tiểu ca đâu.”
Nhưng nhìn khuôn mặt như sắp bật khóc vì đã chi tiêu một khoản quá lớn của Phong Nhiên. Thiên Hồ chỉ nhún vai, nàng ta nhìn lên trên bầu trời và sau đó búng tay hỏi lấy hắn:
“Được rồi được rồi, nói cho ta nghe, làm sao để thức tỉnh dị năng ở thế giới này?”
“Có ba cách, hoặc là thức tỉnh một cách tự nhiên, hoặc là thông qua rèn luyện để phá vỡ giới hạn của bản thân.”
Phong Nhiên nghe vậy, hắn bèn đáp lại. Nhưng giữa chừng, Thiên Hồ đã lắc đầu và tặc lưỡi:
“Hai cách đó thì không được rồi. Nhưng để ta đoán, cách thứ ba là sử dụng các loại dược phẩm kích thích đúng không?”
“Nghe cách ngài nói như thể là đang sử dụng chất cấm vậy?”
Bộp! Thiên Hồ vỗ tay một cái như để tạo bầu không khí nghiêm túc. Sau đó nàng nghiêm mặt lại:
“Được thôi, Phong Nhiên tiểu ca. Ngươi có biết nơi nào có dị thú không? Là loại mạnh và hiếm có ấy.”
Tuy không có tiềm năng trong việc trở thành Người Thức Tỉnh, thế nhưng Phong Nhiên vẫn ghi nhớ hết những địa điểm mà dị thú thường xuyên xuất hiện. Hắn khẽ xoa cằm, và rồi nói ra ba địa điểm:
“ĐI về phía đông ba trăm cây số sẽ tới núi Hải Sơn, nơi đó có một con Hắc Xà đạt đến cấp 7. Còn nếu cứ tiếp tục đi thẳng, ta sẽ gặp một đầu Hỏa Sư vừa lên cấp 6. Còn nếu đi hướng ngược lại, ắt sẽ có tỉ lệ gặp được Phệ Kim Đại Trùng cấp 7. Nhưng…”
“Ok.”
Nói ra một từ tiếng Anh, sau đó Thiên Hồ mỉm cười và xòe quạt ra. Đôi mắt có phần giống của Phong Nhiên, nhưng đầy vẻ ma mị hơn nhìn lấy hắn:
“Ta sẽ đi dạo một lúc vậy. Phong Nhiên tiểu ca đi chơi vui vẻ.”
Ơ kìa, cho dù ngài là đại lão, nhưng có cần phải tự do rong chơi ở thế giới của tôi như vậy không? Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng và nghĩ thầm, nhưng hắn biết mình không tài nào cản được mà Thiên Hồ. Chỉ đành gãi đầu, sau đó hắn tìm đến một cái ghế đá mà ngồi xuống, tay khẽ tựa cằm.
Phong Nhiên không bao giờ tự nhận bản thân mình là thông minh, nhưng cũng chẳng quá mức ngốc nghếch. Giờ đây, hắn đang suy nghĩ về sự tồn tại của nhóm chat.
Nói thật, hắn vẫn đang nghĩ rằng thực chất nhóm chat đang phục vụ cho yêu cầu gì đó của Khoa Kỹ Đại Sư. Nhưng nghĩ nát óc, Phong Nhiên vẫn không thể suy đoán ra mục đích của đối phương.
Thực sự thì nếu so Phong Nhiên với bất kỳ Phong Nhiên nào khác trong group chat. Hắn đều cảm thấy mình thua xa bọn họ.
Bởi vì đám người kia đều đã xuyên việt, bọn họ có trải nghiệm sống dày dặn hơn so với Phong Nhiên rất nhiều.
Chỉ riêng cuộc gặp mặt với Thiên Hồ Hiền Giả thôi, hắn đã hoàn toàn không có cách nào hiểu rõ đối phương rồi. Thậm chí, ngay từ ban đầu Phong Nhiên đã biết mình hoàn toàn không có cửa để đưa ra bất kỳ giao kèo nào với ả ta.
Thậm chí, đến bây giờ bọn họ đưa tay ra giúp đỡ Phong Nhiên cũng chỉ là do… Sự rảnh rỗi và tùy hứng của đối phương. Việc đấy khiến hắn nhất thời cảm thấy… Quá tuyệt?
“Sao lại không cơ nhỉ? Ngồi không cũng được giúp đỡ thì ai chẳng muốn?”
Phong Nhiên tự hỏi, sau đó hắn vén tóc lên và tựa mình vào ghế. Thở dài một hơi, hắn đang bắt đầu ngẫm nghĩ về từng người riêng lẻ trong nhóm chat. Về tính cách và xuất thân của bọn họ.
Đầu tiên, người tạo ra nhóm chat - Khoa Kỹ Đại Sư. Đối phương có một phong cách nói chuyện khá hiện đại, kèm theo sự thô lỗ đến ngạc nhiên. Thời đại của kẻ này sống cũng có sự phát triển đáng sợ về khoa học và công nghệ.
Nhìn chung, là một người dễ để nói chuyện, nhưng khó xem thấu được tâm tư của đối phương. Khoa Kỹ Đại Sư có vẻ thích thú với các trò chơi điện tử, nên việc chi tiêu cũng không lớn lắm nhằm hốt hàng của hắn ta.
Tiếp theo, chính là Thất Giới Tiên Quân. Thông qua cái tên và cách nói chuyện, có lẽ tên Phong Nhiên này đã xuyên việt vào một thế giới tu tiên. Hơn nữa cảnh giới còn không thấp, nhưng cách nói chuyện thì ôi thôi rồi. Chẳng khác gì mấy tên bị lậm văn convert cả.
Các vật phẩm thuộc phạm trù tu tiên sẽ đóng một vai trò đáng kể trong việc giúp đỡ Phong Nhiên về mảng tinh thần. Thậm chí là mở ra một lối đi mới cho hắn, nhưng có lẽ trong thời gian ngắn, Thất Giới Tiên Quân sẽ không có sự đòi hỏi gì thêm ở thế giới của Phong Nhiên.
Thứ ba, Thiên Hồ Hiền Giả là một tên Phong Nhiên xuyên việt vào nữ yêu hồ. Người này chính là kẻ khiến Phong Nhiên khó lòng nắm bắt thông tin về thế giới của nàng, cũng như hắn có thể đòi hỏi được gì từ đối phương.
“... Vậy là tạm thời bỏ qua nàng Phong Nhiên này vậy.”
Nhanh chóng, Phong Nhiên quyết định bỏ qua Thiên Hồ Hiền Giả. Chủ yếu hơn là nhu cầu về các loại kem dưỡng da và son phấn của đối phương quá xa xỉ, tài chính của hắn sẽ không đáp ứng được nhất.
Người cuối cùng, Đi Bộ Trong Đêm lại là kẻ khiến Phong Nhiên cảm thấy mờ mịt nhất.
Trừ việc kẻ này là một tiểu thuyết gia ra. Phong Nhiên hoàn toàn không biết gì về hắn ta cả, thậm chí cách nói chuyện của đối phương cũng vô cùng ngắn gọn, xúc tích. Hầu như chẳng để lộ ra quá nhiều thông tin về bản thân và thế giới của mình.
Kẻ này có tính đề phòng rất cao, thế nhưng nhu cầu của hắn ta lại thấp nhất trong cả đám người: Một vài tác phẩm văn học kinh điển của thế giới. Tuy nhiên, việc thu lời cũng là một ẩn số.
“Có lẽ lúc nào đó mình nên thử nói chuyện với đối phương.”
Phong Nhiên lẩm bẩm, hắn cũng không hề thấy xấu hổ khi đang phân tích và lợi dụng các phiên bản của mình.
Đùa gì chứ? Đối phương cần mấy thứ lặt vặt ở đây để tiêu khiển, hắn cần sự hỗ trợ của họ để có thể mạnh hơn. Hai bên đều vừa ý nhau, hà cớ gì phải từ chối để gây ra mâu thuẫn cơ chứ?
Thậm chí… Nếu có vị nào không vừa lòng với hắn, tức khắc chui ra khỏi màn hình mà bóp nát Phong Nhiên thì sao? Như Thiên Hồ sử dụng phân thân chẳng hạn.
Phong Nhiên xoa cằm, hắn còn định đứng dậy. Nhưng chợt, âm thanh nam tính vang lên bên tai hắn:
“Phong Nhiên?”
Đó là một người thanh niên cao ráo, mái tóc vàng óng được buộc đuôi ngựa. Khuôn mặt anh tuấn đến mức ngạc nhiên, hắn mang trên mình một bộ đồ sơ mi, quần tây đơn giản. Nhưng thế cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người.
Phong Nhiên ngớ người, sau đó hắn ta nở một nụ cười nhạt và hỏi lại:
“Thiên Nhật?”
Đúng vậy, là Thiên Nhật, thiên tài có hai dị năng Lôi Đình và Không Gian. Người chỉ dành một năm đã đánh mặt toàn thể thiên tài trên khắp cả nước. Người đã từng là bạn học cấp 3 của Phong Nhiên.
Sau khi thức tỉnh dị năng, hắn tức khắc được một công hội lớn thu nhận. Cùng với Thiên Nhật, còn có cả thanh mai trúc mã của Phong Nhiên. Đúng vậy, cô ấy cũng là một người thức tỉnh tự nhiên.
Thế là năm lớp 11, cả hai đã chuyển đến thủ đô của cả nước, nơi hoạt động hiện thời của Thiên Nam Công Hội. Cuối cùng, bọn họ đã được miễn thi tốt nghiệp và được trở thành thành viên chính thức.
Thiên Nhật cười nhạt, khuôn mặt thanh tú đến lạ kỳ ấy hướng về phía Phong Nhiên. Cuối cùng, hắn ta chỉ nói:
“Phong Nhiên, cậu vẫn chưa thức tỉnh dị năng nhỉ?”