Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Group Chat Chỉ Có Một Mình Ta

Chương 13: Cuồng chiến




Chương 13: Cuồng chiến

Cuối cùng, Phong Nhiên quyết định nắm chặt lấy Phi Kiếm và chém thẳng về phía người đàn ông. Tuy hắn chưa từng có kinh nghiệm sử dụng bất kỳ loại binh khí nào, nhưng sự cường hóa nhẹ về thể chất cơ thể của chế độ mô phỏng tu tiên cũng đủ để khiến nhát chém trở nên nguy hiểm.

Keng!

Nhưng mà ngay tức khắc, tên đại ca giơ tay ra và chặn lại nhát chém của Phong Nhiên. Ánh lửa tóe ra, Phi Kiếm tựa như chạm phải sắt thép mà nảy bật ra khiến thân thể của hắn cũng lảo đảo theo.

Phong Nhiên:...

Uây uây uây! Cái quỷ gì vậy? Gã này vừa dùng tay không chặn kiếm của mình à?

Mà nào chỉ có hắn, đến cả những đại lão đang xem trực tiếp cũng không kìm được mà cảm thán. Trước tiên là Thất Giới Tiên Quân nghi ngờ lẩm bẩm:

“Kim Chung Tráo? Hơn nữa kẻ này còn luyện đến đệ tứ quan. Đúng là có chút bản lĩnh…”

“Cmn, người bình thường cũng đã nhìn ra đó là dị năng rồi bố ơi.” Khoa Kỹ Đại Sư không kìm được mà nhổ nước bọt, nhưng sau đó hắn lập tức quay ngoắt 180 độ mà nói:

“Mà không, có thể là do anh bạn này độc thân lâu năm…”

Phong Nhiên:...

Đậu má Khoa Kỹ Đại Sư, ông mới là tên độc thân lâu năm!

Hai ông thần này thấy hắn gặp nguy mà không có ý định cứu giúp, còn rảnh hơi tám nhảm với nhau vậy hả?

Nhưng tức khắc, Thất Giới Tiên Quân nói với Phong Nhiên:

“Này, tiểu hữu làm rớt tiền kìa!”

“Hả? Tôi đâu có đem tiền?”

Phong Nhiên tức khắc cúi người nhìn xuống đất kiểm tra. Nhưng một nắm đấm sượt qua đầu của hắn, âm thanh xé gió vang lên đầy mạnh mẽ. Nếu không có lời nói của Thất Giới Tiên Quân, e rằng hắn đã ẵm trọn cú đấm rồi.

Còn không đợi Phong Nhiên trả lời, Tiên Quân đã tiếp tục nhắc nhở:

“Tưởng tượng phía trước ngươi có một cái cột, đá mạnh vào nó!”

Theo bản năng, Phong Nhiên giơ chân phải ra và đá mạnh về phía trước. Bất ngờ, chân hắn va phải chân của tên đại ca mà đánh cho đối phương mất trọng tâm ngã về phía trước. Giọng nói của Tiên Quân lại lần nữa vang lên:



“Nhảy!”

Lời nói của đối phương quá đỗi đột ngột, khiến cho Phong Nhiên cũng giật mình mà tức khắc làm theo. Hắn dậm chân thật mạnh và bật nhảy, thân thể bắn vọt lên trên không trung.

Trùng hợp là, tên đại ca vừa mất lấy trọng tâm cũng đang ngã về phía trước. Thế là cằm của hắn tức khắc bị va phải cái đầu của Phong Nhiên khi nhảy lên.

Cốp!

Âm thanh v·a c·hạm vang lên, Phong Nhiên tức khắc bị ép xuống khiến hắn hơi lảo đảo. Thế nhưng về phần tên đại ca kia, khi Phong Nhiên ngẩng đầu, đối phương đã ngã ra sàn nhà.

Phong Nhiên:...

Cái quỷ gì…

Thực ra, bản thân tình huống “trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường”. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tên đại ca tung nắm đấm, nhưng Phong Nhiên đã cúi người xuống né được.

Thấy thế, tên đại ca tức khắc giơ chân lên như muốn đá hắn, nhưng Phong Nhiên cũng đột ngột đá vào đầu gối của đối phương, khiến cho tên đại ca mất trọng tâm. Để rồi, hắn nhanh chóng bị Phong Nhiên nhảy lên, dùng đầu đánh vào cằm của đối phương.

Cái cằm - một bộ phận khi bị t·ấn c·ông đủ mạnh, não sẽ va vào hộp sọ bảo vệ khiến nó bị c·hấn t·hương. Tạm thời khiến đối phương t·ê l·iệt trong một thời gian dài.

Cho nên, những lời nói của Thất Giới Tiên Quân tưởng chừng như đang q·uấy n·hiễu Phong Nhiên, hóa ra lại dẫn đường cho hươu chạy. Khiến một tên gà mờ trong chiến đấu như hắn có thể làm ra một chuỗi động tác phản đòn tên đại ca/

Mọi chuyện là thế, Phong Nhiên nhìn cảnh tượng này, hắn không chần chừ mà lao tới mà định đánh cho đối phương b·ất t·ỉnh luôn càng tốt. Chỉ thấy hắn nhảy lên cao, chân dẫm túi bụi vào mặt, thân thể của đối phương liên hồi.

Khoa Kỹ Đại Sư thấy thế, cũng không kìm được mà cau mày chê:

“Ông không có kỹ thuật đánh nhau chút nào cả.”

“Ha ha, Phong Nhiên tiểu hữu cũng chỉ là học sinh, hắn đã đánh nhau bao giờ đâu?” Thất Giới Tiên Quân cười, nhưng chính vào lúc này, Đi Bộ Trong Đêm lại bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở:

“Đối phương tỉnh.”

Mà không cần Đi Bộ Trong Đêm nhắc nhở, chỉ thấy một bàn tay nắm chặt lấy chân của Phong Nhiên. Cứng cáp giống như kìm sắt khiến hắn không thoát ra được, giọng nói đầy tức giận vang lên:

“Vốn tưởng ngươi đang trang bị công nghệ cao… nhưng mà…”



“Một đống rác!”

Tên đại ca gầm lên đầy phẫn nộ, hắn bị trêu đùa nãy giờ cũng đủ rồi. Chỉ thấy tay vung lên mà ném thân thể Phong Nhiên bay v·út đi. Thân thể hắn va vào một chiếc xe tải chở hàng.

Hàng tá rương rơi xuống trên thân thể của Phong Nhiên. May mắn là, sức phòng ngự của MK021 có thừa. Đầu xe tải bị va vào lập tức biến dạng mà tóe ra ánh lửa.

Khoa Kỹ Đại Sư không kìm được mà kêu lên, chủ yếu là lòng tự tôn của tên này bị ảnh hưởng đến nghiêm trọng:

“Đờ mờ! Thằng này nói hàng của ai là đống rác? Mẹ nó, đây là Thiết Bị Chiến Đấu Đa Năng MK021 do tao chế ra. Sức mạnh của nó sẽ tăng dần theo thời gian sử dụng đấy! Là thiết bị có thể tự tăng trưởng đấy. Lật tung thế giới của mày cũng không tìm được cái nào như vậy đâu!!!”

“Khoa Kỹ đạo hữu bình tĩnh, dù sao hắn ta cũng chỉ là người phàm. Không hiểu gì về tài năng của đạo hữu đâu.”

Thất Giới Tiên Quân nhẹ giọng lên tiếng an ủi. Nhưng đột ngột, một thông báo đồng loạt hiện lên.

[Thất Giới Tiên Quân tải lên vật phẩm Diệt Thiên Tà Kiếm thất bại, dung lượng của vật phẩm quá lớn.]

Khoa Kỹ Đại Sư:...

Đi Bộ Trong Đêm:...

Cái quỷ! Rõ ràng tên này là người máu nhất cả bọn ấy chứ! Còn định gửi thần khí cho Phong Nhiên để xiên c·hết gã đại ca luôn…

Mặc cho mọi người nói chuyện bàn tán bên tai của mình. Lúc này Phong Nhiên bắt đầu cảm thấy choáng váng, bên tai chỉ vang lên tiếng ù liên tục. Mặc cho khả năng phòng ngự của MK021 rất đáng kể, thế nhưng bây giờ não hắn vẫn có phần âm u. Bên tai vang lên tiếng bước chân nặng nề. Giờ đây, Phong Nhiên như thể đang ở dưới mặt nước, cái gì cũng mơ hồ không rõ.

Mấy ngày trước, hắn vẫn cứ đinh ninh mình là một người bình thường. Có thể sẽ không có cơ may vào học viện thức tỉnh. Sau đó ra trường, làm một nhân viên văn phòng bình thường, và rồi cứ thế mà kết thúc cả cuộc đời tầm thường vô vị như thế.

Giờ đây, hắn đang giao chiến với một Người Thức TỈnh.

Chỉ thấy ở trước mặt Phong Nhiên, từ khi nào mà thân thể của gã đại ca đã bắt đầu trở nên khổng lồ. Làn da cũng bắt đầu mọc ra một bộ lông sói dày đặc, đôi mắt hung tàn nhìn về phía hắn, bàn tay cũng hóa lớn, trở thành hai móng vuốt sắc nhọn:

“Mày sẽ c·hết ở đây, đồ ngu.”

Gã đại ca bình tĩnh nói, sau đó hắn bước tới gần Phong Nhiên mà giơ tay lên, định sẽ đập mạnh xuống. Cũng kết liễu luôn mạng sống của con chuột đang vùng vẫy này.

Trong cơn mơ hồ, Phong Nhiên nghe được một tiếng thở dài. Đúng hơn là, nó xuất phát từ Khoa Kỹ Đại Sư.

“Hài… Có lẽ mình phải ra tay…”

Đối phương đang thất vọng ư? Suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến Phong Nhiên chợt cảm thấy buồn cười.



Hắn làm chính bản thân mình thất vọng ư?

Phút chốc, Phong Nhiên chợt cảm thấy buồn cười. Hắn vốn đã thất vọng về mình khi thi trượt đại học từ lâu. Vậy mà bây giờ vẫn thế, hắn làm cho Khoa Kỹ Đại Sư - một Phong Nhiên ở thế giới khác phải thất vọng.

Nhưng mà… Lần này thì khác rồi.

[Phong Nhiên đã tải lên vật phẩm Rương Sắt Méo Mó x1]

[Phong Nhiên đã tải xuống vật phẩm Rương Sắt Méo Mó x1]

Ầm!

Móng vuốt của gã đại ca ập xuống, thế nhưng từ khi nào, một thùng sắt bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư vô, chặn lại cú đập của gã. Để rồi, nó lập tức b·ị đ·ánh thành nhiều mảnh nhỏ.

Nhưng mà, thế cũng đã đủ thời gian để Phong Nhiên có thể né lấy cú đánh của gã, hắn lách người sang một bên, lảo đảo đứng đó. Tay chạm vào chiếc rương ở bên cạnh bản thân.

Chớp mắt, chiếc rương đã biến mất.

[Phong Nhiên đã tải lên vật phẩm Rương Sắt x1]

“Mày… dị năng hệ không gian?”

Gã đại ca ngừng lại, hắn ngạc nhiên kêu lên, nhưng sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn:

“Chỉ là mấy trò vặt mà thôi…”

“Ha ha… vậy thì…”

Phong Nhiên bật cười, thân thể hắn chợt lao về phía trước đối phương, nghiến răng mà nói:

“Đến mà g·iết bố mày đi!”

Gã đại ca cũng gào lớn, móng vuốt chém về phía Phong Nhiên, thế nhưng một chiếc rương sắt khác lại xuất hiện từ trong hư vô, chặn lấy đòn chém của hắn.

[Phong Nhiên đã tải xuống vật phẩm Rương Sắt x1]

Ánh lửa tóe ra sáng khắp cả căn phòng. Gã sói nhìn rõ lấy thân thể của Phong Nhiên, nhưng không biết vì lý do gì, hắn chợt cảm thấy rùng mình.

Từ khi nào, hắn đã cảm thấy đối phương tràn ngập sát ý như vậy chứ?