Chương 11: Siêu cấp chiến giáp
Giờ đây, hắn đang ngồi thẳng người và khoanh tay trước cửa sổ. Tay cầm lấy một ngòi bút chì, chậm rãi phác thảo những việc cần làm trong tương lai. Vừa nghĩ, hắn vừa cắn bút:
“Nhờ Thiên Nhật, việc thức tỉnh dị năng không còn khó khăn nữa. Cho nên trong một tuần tiếp theo mình phải bắt đầu quá trình thức tỉnh thôi.’
Nhưng mà, liệu như thế sẽ giúp đỡ hắn được vào học viện dành cho Người Thức Tỉnh hay không?
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng Phong Nhiên nhanh chóng gạt nó sang một bên. Mặc kệ có được nhập học hay không, hắn vẫn phải tiến hành quá trình thức tỉnh.
Dù sao thì trong thế giới này, rất khó để người bình thường có thể sống ổn định. Trở thành Người Thức Tỉnh là một điều mà không ai có thể từ chối được.
Vấn đề tiếp theo… Chính là nhóm chat.
Phong Nhiên ngẩng đầu, dường như giao diện trước mắt hắn cũng chỉ có bản thân thấy được.
Nhóm chat đã bước vào giai đoạn im lặng. Có vẻ như bây giờ ai cũng bận việc của riêng mình: Thiên Hồ thì đi lung tung trong thế giới của hắn, Khoa Kỹ Đại Sư đang bận bịu với đống game mà Phong Nhiên gửi cho, Thất Giới Tiên Quân thì trầm mê với truyện tiên hiệp, còn Đi Bộ Trong Đêm hẳn đang thưởng thức những tác phẩm văn học do Phong Nhiên lựa chọn.
“Chà, có vẻ đêm nay sẽ yên bình lắm.”
Phong Nhiên thở phào, sau đó hắn nằm lên giường, bắt đầu mở điện thoại ra và tra cứu tin tức của ngày hôm nay.
Chợt, hắn bật người dậy và ngạc nhiên nhìn chăm chú vào điện thoại:
“Thiên Nam Công Hội sẽ tiến hành chinh phạt vùng đất do Phệ Kim Đại Trùng trấn giữ? Thậm chí Thiên Nhật còn là người dẫn đầu ư?”
Thảo nào hôm nay Thiên Nhật gặp hắn, thì ra là người anh em này cũng có công việc ở gần đây. Nhưng mà muốn chém g·iết Phệ Kim Đại Trùng ư? Dường như đây là một chuyện rất nguy hiểm…
Nếu Phong Nhiên nhớ không nhầm, con quái vật này được các nhà khoa học tính toán, họ đưa ra số liệu chiều cao của nó gần bằng một ngọn núi lớn. E rằng nếu không có Người Thức Tỉnh, Phệ Kim Đại Trùng chỉ cần đi dạo cũng đủ phá hủy thành phố Hải Nội.
May mắn thay, nó liên tục chìm vào ngủ đông suốt hàng năm trời, thành thử ra thiệt hại mà Phệ Kim Đại Trung gây ra đã được tối thiểu hóa. Tuy nhiên, nếu có một ngày thứ đó nổi dậy…
Nghĩ đến đây, Phong Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ầm!
Tuy nhiên, một tiếng động khổng lồ vang lên, mặt đất chợt rung lắc dữ dội. Tiếng cửa kính lạch cạch vang lên, những đồ vật nhỏ trong phòng cũng bắt đầu xây xát và rơi tứ tung ra khắp sàn nhà.
Ngay lập tức, kênh thời sự mà Phong Nhiên đang theo dõi cũng đã bắt đầu phát ra tin tức khẩn cấp:
“Tin báo khẩn cấp! Phệ Kim Đại Trùng đã thức tỉnh, gây nên đ·ộng đ·ất cấp 4 lên các thành phố ở khu vực lân cận. Hiện các công hội trực thuộc đã bắt đầu tiến hành chinh phạt khẩn cấp Phệ Kim Đại Trùng!”
Phong Nhiên:...
“Dự kiến đ·ộng đ·ất sẽ kéo dài đến hai giờ sáng ngày 19/7/2026. Hiện đội trị an của thành phố Hải Nội đã bắt đầu tiến hành ngăn chặn các r·ối l·oạn do người dân gây ra…”
Phong Nhiên:...
Rồi nó xảy ra thật luôn? Cái con mẹ gì vậy?
Hắn chỉ vừa lo lắng về Phệ Kim Đại Trùng thức tỉnh, nó tức khắc thức tỉnh? Đùa nhau à, chẳng lẽ ông trời ghét Phong Nhiên tới mức mà sẵn sàng cắm cờ đỏ (Red Flag) cho mọi lời nói của hắn?
Trong phút chốc, Phong Nhiên bỗng cảm thấy lo lắng, nếu Phệ Kim Đại Trùng vượt qua được hàng phòng ngự mà t·ấn c·ông vào thành phố Hải Nội thì chuyện gì sẽ xảy ra?
“C·hết tiệt, đó là lý do mà mình phải trở thành Người Thức Tỉnh.”
Phong Nhiên thở dài và cắn răng. Hắn lấy Thiết Bị Chiến Đấu Đa Năng MK021 do Khoa Kỹ Đại Sư gửi đến, không chần chừ mà lập tức kích hoạt nó lên. Dựa theo những gì mà cái tên đó hướng dẫn, hắn nhanh chóng tìm lấy một phần lõm vào trên khối lập phương và ấn vào đó.
Đối phương đã bảo trường hợp khẩn cấp mới sử dụng, Phong Nhiên thấy bây giờ quá khẩn con mẹ nó cấp rồi. Hắn cũng chẳng muốn ngồi yên chờ c·hết như vậy. Ít nhất thì cũng nên chuẩn bị tinh thần chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Ngay lập tức, dường như có một cỗ máy tính đang quét hình lấy dấu vân tay của Phong Nhiên. Sau khi xác nhận thân phận, khối lập phương tức khắc được khởi động! Nó tức khắc tự mở rộng ra thành vô số phụ kiện, bao phủ lấy hai tay của Phong Nhiên, dọc theo thân thể của hắn mà kéo dài. Chỉ trong vòng nửa giây, toàn thân của hắn đã bị che phủ bởi một bộ giáp máy móc mang màu trắng xám.
Phong Nhiên ngẩn người, sau đó hắn nắm chặt tay lại. Một màn hình màu xanh nhạt hiện lên trong tầm mắt của hắn.
Từng chuỗi thông tinh của bộ chiến giáp hiện ra trước mắt. Cho dù toàn bộ chiến giáp đã che phủ lấy đầu của mình, nhưng Phong Nhiên vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh ở bên ngoài.
Đột ngột, một âm thanh vang lên bên tai hắn.
[MK021 is in the process of collecting body data…]
[Vietnamese detect! Changing Language to Vietnamese…]
[Chuyển đổi ngôn ngữ hoàn thành!]
[Chào mừng ngài trở lại, Phong Nhiên]
Nhìn bộ giáp chắc chắn bao phủ bản thân mình khiến Phong Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Có vẻ như thứ này rất bền vững, xem như tính mạng của hắn được bảo đảm rồi.
Thế là, Phong Nhiên lặng lẽ chui xuống gầm giường.
Đúng vậy, là một thanh niên có học thức, lần đầu tiên sử dụng công nghệ cao, vậy mà Phong Nhiên quyết định… nấp xuống gầm giường để tránh đ·ộng đ·ất.
Sau đó, đ·ộng đ·ất ngừng.
Phong Nhiên:...
Không trễ, không sớm. Ngay cái khoảnh khắc Phong Nhiên chui xuống gầm giường như một con chuột nhắt, đ·ộng đ·ất quyết định ngừng lại. Cứ như thể ông trời đang cúi đầu nhìn chằm chằm hắn, chỉ chực chờ làm bẽ mặt Phong Nhiên bất cứ lúc nào.
Hắn rón rén nhìn ra ngoài, thấy mọi thứ đã chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng xe qua lại trong hỗn loạn, tiếng người nói, tiếng trẻ em kêu khóc vì bị dọa sợ. Tất cả chỉ là những dư âm còn sót lại sau đợt đ·ộng đ·ất ấy.
“Thật đấy à?”
Hắn lẩm bẩm với giọng điệu ngạc nhiên. Nhưng sau đó Phong Nhiên rón rén nhìn ra ngoài, hít một hơi thật sâu, hắn chậm rãi chui ra khỏi gầm giường. Đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau trận đ·ộng đ·ất, dĩ nhiên thành phố Hải Nội cũng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Những vụ t·ai n·ạn giao thông diễn ra do xe đột ngột mất đà tông vào nhau, đội trị an cũng đã đến, bọn họ bắt đầu xử lý hậu quả do trận đ·ộng đ·ất ấy gây ra.
Trước sức mạnh của dị thú, những con người bình thường lại nhỏ bé đến lạ kỳ.
Phong Nhiên quay người, hắn thở dài và định cởi MK021 ra, tay chạm lấy lồng ngực, sau đó lại chạm lấy khuôn mặt của mình. Lúc sau, hắn mò mẫm lấy sau lưng, và rồi…
Phong Nhiên:...
Làm sao để cởi thứ này ra nhỉ?
Trong phút chốc, hắn chợt nhận ra mình chưa từng hiểu rõ về cái thứ này. Nhanh chóng, Phong Nhiên thở dài và tiến vào group chat, nhắn tin hỏi lấy cái gã đã sáng chế ra thứ này.
Phong Nhiên: @Khoa Kỹ Đại Sư
Khoa Kỹ Đại Sư: Hả? Ông sử dụng MK021 rồi nhỉ?
“Tên này cắm mặt vào màn hình cả ngày à? Sao trả lời nhanh đến vậy.”
Phong Nhiên dở khóc dở cười lẩm bẩm, nhưng thế cũng tốt. Hắn chỉ tiếp tục trả lời lấy cho Khoa Kỹ Đại Sư.
Phong Nhiên: Đúng vậy, nhưng giờ tôi không biết cách để sử dụng nó. Làm sao để cởi thứ này ra vậy?
Khoa Kỹ Đại Sư: Há, cũng không có gì khó đâu. Ông mở cuộc gọi nhóm và chia sẻ hình ảnh đi, tôi sẽ chỉ cho.
Thất Giới Tiên Quân: Ồ? Có cuộc gọi nhóm ư? Sao chư vị không mời bổn tiên?
Đi Bộ trong Đêm:...
Mấy người này nãy giờ ngâm nước hóng chuyện hết cả nhỉ? Đúng là một đám người rảnh rỗi. Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng, sau đó hắn cũng bắt đầu chia sẻ lấy tình cảnh hiện tại.
[Phong Nhiên đã bắt đầu cuộc gọi có chia sẻ hình ảnh.]
[Khoa Kỹ Đại Sư đã tham gia cuộc gọi.]
[Thất Giới Tiên Quân đã tham gia cuộc gọi.]
[Đi Bộ Trong Đêm đã tham gia cuộc gọi.]
Không đợi Phong Nhiên kịp nói gì, một giọng nói của người đàn ông khá trầm và quen thuộc vang lên. Với cách nói chuyện của đối phương, không khó để Phong Nhiên nhận ra đây là Thất Giới Tiên Quân:
“Ồ? Chiến Giáp? Thứ này không tồi.”
“Ừm.”
Giống như những gì Phong Nhiên tưởng tượng, giọng nói của Đi Bộ Trong Đêm giống hệt giọng của hắn. Chỉ là có hơi trầm thấp, phù hợp với khí chất tích chữ như vàng của đối phương.
Sau đó giọng của Khoa Kỹ Đại Sư vang lên. Nó khác biệt hoàn toàn so với những gì Phong Nhiên tưởng tượng, đúng hơn là đối phương đã dùng máy móc thay đổi, thành thử ra hắn không thể nhận biết được giọng thật của Khoa Kỹ Đại Sư:
“Uầy, chiến giáp của mình nay trông chất chơi quá nhỉ?”
Nhưng cái chất giọng bẩn bựa này… không thể nhầm với ai khác được.
“Nào, tôi chỉ muốn thoát ra khỏi bộ giáp này thôi đấy.” Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng và nói với Khoa Kỹ Đại Sư. Chỉ thấy đối phương chợt “hừ” một tiếng và rồi nói một cách đắc ý:
“Điều khiển thứ này cũng đơn giản thôi, ông nhìn thấy màn hình trước mắt chứ? Có giao diện ở góc bên trái màn hình đấy…”
Phong Nhiên đưa mắt nhìn, quả thật là nó. Hắn thở phào nhẹ nhõm và rồi bấm một cái.
Chíu! Một tia sáng phát ra từ bộ giáp và nuốt chửng lấy hắn. Phong Nhiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, khung cảnh xung quanh đã nhanh chóng thay đổi.
Giờ đây, xung quanh hắn chính là một căn nhà kho có vẻ to lớn và ẩm mốc. Có rất nhiều người xung đang bao vây lấy Phong Nhiên, chia thành hai nhóm và được dẫn đầu bởi hai người có vẻ kỳ quái.
Một kẻ cao ráo và thân thể cơ bắp đồ sộ, hắn đang cầm lấy một chiếc va li, trong khi kẻ còn lại đang ngồi trên chiếc xe chở hàng đầy những bao ni lông chứa chất gì đó màu trắng. Dĩ nhiên, nếu đủ thông minh thì Phong Nhiên sẽ biết thứ này chẳng phải là bột mì cái mẹ gì cả.
Và còn điều gì tuyệt vời hơn nào? Đúng vậy, đám người này có súng.
Rồi giọng nói của Khoa Kỹ Đại Sư tiếp tục vang lên:
“... Đấy là tính năng dịch chuyển của MK021, một chức năng cực kỳ hữu dụng nhưng cần rất nhiều thời gian để tích tụ năng lượng. Ông nhớ đừng có tùy tiện dùng đấy.”
Phong Nhiên:...
Thất Giới Tiên Quân:...
Đi Bộ Trong Đêm:...
Đám người làm ăn phi pháp:...