Chương 315:
Trái lại với suy đoán của những người quen. Cho tới ngày lên tàu, Thomas vẫn biệt vô âm tín. Không bất kỳ thông tin, không bất kỳ liên lạc. Thomas dường như tan biến khỏi thế giới.
Với nhóm Harry thì đây thực sự là một điều bất thường vì trong suốt 3 năm học cậu ta chưa bao giờ vắng mặt trên chuyến tàu tốc hành.
Kể từ lần cuối gặp mặt đến giờ, hơn 2 tuần đã qua và không có cách gì liên lạc từ Thomas. Những người bạn của cậu bắt đầu lo lắng.
Không riêng gì nhóm Harry, rất nhiều người quen cũng đang tìm kiếm thông tin về Thomas. Sự biến mất của cậu ta sau khi gây ra động tĩnh khổng lồ ở cúp quidditch khiến cho rất nhiều người lo lắng, nhất là các thế lực đã vội vã công khai xếp hàng. Điều duy nhất khiến đám người này không b·ạo l·oạn là các tông đồ của Thomas vẫn vô cùng bình thản. Chính sự bình thản này của họ khiến cho tất cả các phe phái khác không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sức mạnh của các tông đồ đã được chứng minh và trước khi tìm ra điểm yếu của họ, không một ai muốn thách thức một đám cuồng tín đồ bất tử.
…
Trên tàu tốc hành, trong khoang tàu riêng.
Không khí trong khoang tàu có phần nặng nề. Cả 3 người Ron, Harry và Hermione đều trầm mặc sau khi cố gắng liên lạc với Thomas. Dĩ nhiên là không có bất kỳ hồi đáp.
Ban đầu chỉ là sự hiếu kỳ khi không tìm thấy bạn thân và muốn tìm hiểu thêm một vài thông tin. Nhưng rồi khi mội phương thức liên lạc đều không có tác dụng, sự lo lắng ập đến.
Ron thì thào:
“Rốt cuộc thì cậu biến đi đâu chứ?”
Harry lắc đầu, vẫn giữ im lặng.
Sự m·ất t·ích của Thomas mang đến khủng hoảng lớn hơn bất cứ ai đã tưởng. Trong suốt những năm học qua, Thomas đã trở thành trụ cột cho cả đám trong rất nhiều tình huống hiểm nghèo. Với đám bạn, dường như chỉ cần có mặt Thomas, mọi vấn đề đều có thể có phương thức giải quyết. Nhưng đến khi Thomas trở thành vấn đề, đám bạn lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ngay khi Ron tính nói gì đó, Hermione chặn ngang.
“Suỵt!”
Cô ấn một ngón tay lên môi và chỉ về phía buồng tàu kế cận. Harry và Ron cùng lắng nghe, và rồi họ nghe thấy cái giọng quen thuộc của Malfoy vọng ra qua cánh cửa để hở:
“Tao phải nhắc lại bao nhiêu lần tụi mày mới chịu hiểu nhỉ? Ngài ấy không có vấn đề gì cả. Trái lại, quyền năng của ngài đang không ngừng tăng lên.”
“Nhưng rất nhiều ngày rồi không ai thấy hắn ta xuất hiện. Nhiều người đang nói…” – Giọng Crabbe hoặc Goyle xuất hiện, cả đám chả nhớ rõ lắm giọng của 2 thằng vệ sĩ này.
“Chú ý lời nói của mày! Tao đã nói là hãy nhắc tới ngài bằng tất cả sự kính trọng!” – Draco rít lên nhè nhẹ, nói tiếp – “Không ai có thể tìm thấy ngài ấy dĩ nhiên là do ngài không muốn bị quấy rầy! Đám tầm thường làm sao có thể theo dõi ngài nếu ngài không cho phép. Nhưng với những người được chọn như tao, thì nó không thành vấn đề.”
“Thật?” – Giọng khác lại vang lên, có thể nghe rõ sự nghi ngại trong đó.
“Hừ!” – Draco rên lên nhè nhẹ, sự thượng đẳng từ nó dường như đang tràn ra khỏi căn phòng – “Dĩ nhiên! Để tao cho chúng mày xem… ừm… đóng chặt cửa lại. Tao phải nhắc tụi bây bao nhiêu lần về việc bảo mật hả?”
“Cạch!” – Tiếng cửa đóng vang lên. Mọi âm thanh từ phòng của Malfoy biến mất.
Qua một hồi, Harry hỏi:
“Các cậu nghe thấy chứ?”
“Chắc chắn nó đang nói đến Thomas!” – Ron đáp chắc nịch – “Gần đây, nó bắt đầu nói về cậu ấy với cái giọng điệu ghê tởm đó. Ngày trước lũ Tử thần Thực tử cũng dùng giọng điệu đó để gọi Chúa tể Hắc ám và giờ thì con của chúng nói về Thomas như vậy. Thật là ghê tởm!”
Hermione không có tiếp lời mà rơi vào suy nghĩ. Khác với hai người bạn của mình, cô không ngạc nhiên khi Malfoy dùng giọng điệu đó để nói về Thomas. Thậm chí theo quan sát và điều tra của cô, gần đây có không ít người cũng đang giống như Malfoy, sùng bái Thomas một cách điên cuồng. Dù không biết nguyên nhân nhưng điều này khiến Hermione lại nhắc lại sự đề phòng. Cô là người duy nhất trong đám bạn có hiểu rõ về bản tính hỗn loạn của Thomas và có đề phòng với những hành động của cậu ta.
Lúc này, Hermione đang tự hỏi liệu có phải Thomas lại đam âm thầm trù bị cái gì đó đáng sợ hay không.
Giọng Harry vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hermione:
“Nhưng có vẻ nó biết Thomas ở đâu. Và cậu ấy vẫn ổn.”
[Đâu chỉ là ổn.] – Hermione nói thầm, cô cố gắng bẻ hướng chú ý của hai đứa bạn sang hướng khác:
“Kệ Thomas đi, mình không nghĩ ra là trên thế giới này có cái gì có thể làm khó được cậu ấy. Có khi giờ này cậy ấy đang vùi đầu vào mớ thí nghiệm nào đó rồi.”
Harry và Ron cũng dời sự chú ý của mình. Họ cũng hiểu rằng cứ ngồi đây suy nghĩ lung tung cũng chẳng thế giải quyết được vấn đề. Nhất là khi đó là vấn đề mà chính Thomas cũng không giải quyết nổi.
“Các cậu có manh mối gì về cái gì sắp diễn ra ở Hogwarts không? Mình không cho là chuyện gì nguy hiểm nhưng sao họ lại cứ úp mở nhỉ?”
“Có quỷ mới biết tại sao!” – Ron đáp lại với giọng khó chịu – “Mình chả hiểu sao mọi người cứ coi bọn mình là đám con nít ranh trong khi đa phần họ còn chẳng trải qua nhiều lần nguy hiểm như chúng ta đã từng.”
Lần này Ron thành công đâm vào trọng điểm. Đây cũng là điều khiến cả Harry và Hermione khó chịu. Mặc dù bọn nó đã vào sinh ra tử không ít lần, thậm chí còn đấm nhau trực tiếp với Voldemort nhưng người nhà vẫn coi họ là đám trẻ con cần bao bọc. Cái thái độ bảo hộ quá mức này khiến cho một người lý tính như Hermione cũng khó chịu, dù rằng cô biết họ chỉ muốn điều tốt cho cả bọn.
“Nếu vậy thì mày chỉ có thể tự trách mình sinh ra trong một gia đình đần độn mà thôi.”
Malfoy xuất hiện ở ngưỡng cửa, dùng giọng điệu lạnh lùng và lý tính mà nó cố gắng bắt chước của một ai đó để mỉa mai Ron. Hai thằng vệ sĩ Crabbe và Goyle đứng ngay sau nó. Một mùa hè thôi mà chúng nó cao lên tới gần ba chục phân. Hình thể khổng lồ của 2 thằng kết hợp với đầu óc không khôn ngoan lắm khiến cho đám Harry tự hỏi liệu chúng nó có tý dòng máu khổng lồ nào trong người hay không.
Bỏ qua dòng suy nghĩ lung tung, Harry lạnh nhạt nói:
“Tao nhớ là đâu có mời mày tham gia với tụi tao, Malfoy?”
Ron tiếp lời:
“Gia đình khôn ngoan của mày không kịp dạy mày là chõ mồm vào cuộc trò chuyện riêng của người khác là vô lễ à?”
Sắc mặt của Malfoy đột ngột trở lên khó coi. Dù cố gằng tỏ ra bình thường nhưng nó vẫn chưa thể vượt qua cú sốc khi bị loại khỏi gia tộc.
“Ngậm mồm của mày lại, Weasley!”
Malfoy hít sâu 1 hơi, cố gắng dùng thái độ bình tĩnh hết mức có thể nói:
“Một lời khuyên với tư cách là đồng minh: nếu bọn mày không muốn c·hết sớm thì vất của sự bảo hộ ngớ ngẩn của gia đình mày sang một bên. Chúa tể Hắc ám có thể trở lại bất cứ lúc nào. Và đến lúc đó, nếu bọn mày, đặc biệt là mày đó Harry, không đủ mạnh thì…”
Malfoy đưa tay lên, làm động tác c·ứa c·ổ. Rồi sau đó dứt khoát xoay người mang theo 2 thằng vệ sĩ rời đi mà không cho đám Harry kịp phản ứng.
Ron đưa tay tặng cho Malfoy một ngón giữa đầy thân thiện. Cậu ta mới học được ký hiệu quốc tế này từ mấy người bạn muggle.
Harry quay sang hỏi Hermione:
“Mình có nghe nhầm không ấy nhỉ? Thằng Malfoy nó vừa mới tỏ thiện ý với bọn mình ấy hả?”
Hiển nhiên là Harry không thể nào thích nghi kịp với sự biến đổi đột ngột này của đối thủ. Malfoy, kẻ đã đối đầu với nó suốt từ những ngày đầu tiên tới Hogwarts đột nhiên thân thiện. Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất Harry cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hermione thẫn thờ gật đầu. Hiển nhiên là chính cô cũng đang sốc nặng trước thái độ thân thiện đột xuất của Draco.
Ron thả người xuống ghế, nói:
“Có gì đâu mà bất ngờ. Nó hiện giờ không đã mất đi gia tộc chống lưng, nếu vẫn còn giữ cái thái độ cũ thì đầu óc nó chắc cũng ngang với đám người khổng lồ.”
Harry và Hermione ngạc nhiên nhìn sang. Hiển nhiên là Ron lại nghe ngóng được thông tin gì đó. Về mặt này kể cả Hermione cũng phải công nhận là Ron vượt trội hơn hẳn cô. Dù sao thì trong giới phù thủy vẫn luôn tồn tại một vòng tròn nội bộ mà ở đó, dù là gia tộc thuần huyết kém cỏi nhất vẫn được tôn trọng hơn những phù thủy xuất thân muggle cả trăm ngàn lần.
Ron cầm lên một cái bánh, vừa ăn vừa giải thích cho đám bạn:
“Cách đây vài ngày, gia tộc Malfoy đã đưa ra thông cáo, Lucius Malfoy rời khỏi vị trí tộc trưởng. Cùng với đó, Draco Malfoy cùng không còn là người thừa kế tương lai của gia tộc. Hiện tại thì cả giới thuần huyết vẫn còn đang sôi sùng sục.”
Harry cắt ngang:
“Chờ một chút. Việc đó thì liên quan gì đến việc nó thay đổi thái độ.”
Hermione lúc này lên tiếng:
“Cái này thì mình có thể giải thích. Cậu có thể hiểu cơ chế trong các gia tộc lâu đời như gia tộc Malfoy nó giống như 1 công ty cổ phần nhưng không ai nắm cổ phần tuyệt đối. Tộc trưởng giống như chủ tịch hội đồng kiêm tổng giám đốc. Một tộc trưởng còn đang khỏe mạnh nhưng lại bị mất quyền lực thì tương đương với bị cách chức. Mọi quyền lực mà trước đó gia đình Lucius dùng, đều cơ bản là quyền lực của gia tộc. Hiện tại thì cùng với việc Lucius xuống đài thì cả nhà đó chỉ còn là một gia đình phù thủy bình thường giàu có mà thôi. Mất hết quyền hành, hèn chi thằng Malfoy cúi đầu nhanh vậy.”
Ron nhún vai:
“Đó mới là 1 Slytherin chân chính mà.”
Harry im lặng không lên tiếng. Cậu ta đang lẳng lặng thể nghiệm những gì hai người bạn của mình vừa nói. Với một đứa trẻ mồ côi như Harry, lớn lên trong một môi trường tệ hại như nhà Dursley, thì việc lý giải những vấn đề liên quan đến quyền lực như này có hơi quá sức.