Chương 314:
Sau khi chắc chắn Fleur đã ngủ say, Thomas nhẹ nhàng hết mức đưa cô về giường nghỉ. Bản thân cậu ta còn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Ví dụ như kiểm tra và thích ứng với sức mạnh mới tăng vọt.
Thomas xoay người đứng dậy rời đi nhưng lập tức khựng lại. Bàn tay của Fleur đang nắm chặt vạt áo của cậu.
Chỉ 1 thoáng do dự, Thomas gỡ bàn tay đang nắm chặt của Fleur, đặt nó lên giường.
Ngay khi Thomas xoay người đi, Fleur run lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, một cảm giác ấm áp quen thuộc bao phủ lấy Fleur. Giọng của Thomas nhẹ nhàng vang lên bên tai:
“Ngủ thôi!”
Trong lòng Thomas, Fleur nở 1 nụ cười vui vẻ. Cô dụi người, cố gắng rúc vào lồng ngực người yêu. Fleur có thể chắc chắn đêm nay mình sẽ có những giấc mộng đẹp.
Về phía Thomas, khóe miệng của cậu cũng bất giác nở 1 nụ cười nhẹ nhõm. Sau cùng thì với Thomas, người thân bên cạnh vẫn quan trọng hơn theo đuổi sức mạnh.
…
Sáng sớm hôm sau, Thomas cùng Fleur rời đi từ mờ sáng. Cả hai đều có nhiều việc cần phải giải quyết và không thể tốn thêm thời gian chơi đùa ở đây. Đặc biệt là với Thomas.
Mất 3 ngày để đưa Fleur trở lại Pháp cũng như kiểm tra sức mạnh, Thomas trở lại trang viên của mình và bắt đầu nghiên cứu của bản thân.
Sâu dưới lòng đất của trang viên nhà Walker giờ đây là một khối kiến trúc ngầm khổng lồ. Và tầng sâu nhất của nó là 1 căn phòng trống trải, được gia cố tất cả các mặt bằng tất cả các bùa chú tốt nhất mà Thomas có thể làm được. Nơi đây được xây lên với mục đích thử nghiệm những thí nghiệm và Thomas cho là vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, Thomas đang đứng giữa căn phòng trống, trước mặt của cậu ta là một cánh cổng đá khổng lồ khắc đầy các ký tự kỳ quái được tổ hợp thành 1 bức họa đại thụ khổng lồ. Nếu như có người quen nhìn thấy Thomas lúc này sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì nếu có gì để miêu tả Thomas này này thì đó sẽ là cụm từ “trang bị tới tận răng”. Một bộ đồ được chế tạo từ da rồng và lông phượng hoàng phủ từ cổ tới chân, áo chùng khoác ngoài được chế tạo mô phỏng hoàn nguyên đến 80% chiếc áo tàng hình của Harry – nếu tính thêm đống bùa chú và công nghệ giả kim được Thomas tích hợp vào thì tính đa dụng và khả năng phòng thủ của nó vượt xa bản gốc. Ngoài bộ đồ, Thomas còn đặc biệt chuẩn bị thêm một chiếc mặt nạ, kiếm bên hông. Không dừng ở đó, cậu ta còn đeo một chiếc đai lưng chiến thuật với một loạt túi vải mà trong đó chứa đầy các loại nhu yếu phẩm.
Rốt cuộc thì Thomas đang muốn làm gì mà phải chuẩn bị kỹ càng đến vậy? Mức độ chuẩn bị này cho dù là Voldemort cũng sẽ không có vinh dự được hưởng, nhất là khi Thomas hoàn thiện hệ thống “Thánh ấn” của cậu ta và các tông đồ.
Việc này phải kể lại từ khi Thomas học tập phép “Độn thổ”. Cậu ta rất thích phương thức di chuyển nhanh gọn này nhưng lại không ưa cảm giác khi sử dụng nó, dù cho khi sử dụng “Độn thổ” nhiều thì sẽ quen dần; chưa kể tới những hạn chế của nó khi có bùa “Chống độn thổ”. Chính vì vậy Thomas bắt đầu đi tìm hiểu bản chất với mong muốn cải tiến và tìm ra 1 phương pháp di chuyển ưu việt hơn.
Trong quá trình này, Thomas phát hiện ra bản thân cậu ta đã đoán sai bản chất của phép thuật này. Ban đầu, Thomas cho rằng nguyên lý của “Độn thổ” là sử dụng sự co rút không gian giữa 2 điểm cố định để di chuyển với tốc độ cao và cảm giác khó chịu trong quá trình di chuyển tích tắc đó là đến từ việc cơ thể không kịp thích nghi với tốc độ di chuyển quá cao. Nhưng khi tìm hiểu sâu hơn, Thomas phát hiện ra không phải như vậy. Phép “Độn thổ” không hề co kéo không gian. Nó thực chất là tống người thi triển vào một chiều không gian khác và tống họ ra tại điểm tới. Và đa phần các biện pháp di chuyển tức thời hiện tại trong toàn bộ thế giới phép thuật hiện tại đều có liên hệ với chiều không gian này.
Qua thời gian dài nghiên cứu, Thomas đã tìm được cách để mở ra chiều không gian bí ẩn kia. Nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc, Thomas đã cảm nhận được sự bất an và lo sợ tới từ 1 mối nguy hiểm tột độ. Cậu ta đã ngắt kết nối với nó một cách nhanh nhất có thể.
Chiều không gian mà Thomas mở ra là 1 nơi cực kỳ kỳ lạ. Theo những gì quan sát được trong quãng thời gian ngắn ngủi, Thomas có phỏng đoán rằng thời gian và không gian hoàn toàn khác biệt với không gian mà cậu ta đang tồn tại. Chính vì đó nên khi di chuyển bên trong nó và trở về với hiện tại, mọi người đều không hề có cảm giác thời gian đã trôi qua.
Lúc này vấn đề xuất hiện, đó là nếu chỉ khác biệt về không, thời gian thì đáng lẽ ra mọi người vẫn phải có thể cảm giác được thời gian khi di chuyển trong chiều không gian kỳ lạ kia. Đây là một vấn đề khiến Thomas vô cùng nghi hoặc bởi vì phép “Độn thổ” là một phép thuật cao cấp mà chỉ các phù thủy có trình độ cao mới có thể thực hiện. Và bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng tới tâm trí của những phù thủy này đều là những thứ không đơn giản. Nhưng rõ ràng là không có ai có thể cảm nhận về nó, kể cả những phù thủy ở cấp độ như Gs Dumbledore.
Nhận thức rõ vấn đề, Thomas lần thứ hai tiếp tục mở lại cánh cổng kết nối với chiều không gian kia một lần nữa. Dĩ nhiên là sau khi cậu ta đã có chuẩn bị kỹ càng hơn trước: mạnh hơn, nhiều tri thức hơn…
Lần thí nghiệm thứ 2 này cũng không đưa lại cho Thomas thêm quá nhiều thành tựu. Cậu ta không thể đi sâu vào chiều không gian kia mà chỉ có thể quan sát và nghiên cứu nó từ phía bên này. Và thời gian nghiên cứu cũng không quá dài. Lý do là bởi theo thời gian mở cổng càng kéo dài, sự bất an và lo sợ trong tâm trí của Thomas càng đậm, thậm chí là vượt xa lần đầu cậu ta đối đầu với Voldemort. Những dự cảm tâm linh này xuất hiện là một điều không hề đơn giản. Thomas cũng không dám liều lĩnh mà nhanh chóng kết thúc nghiên cứu. Lúc này đã là thời gian cuối của năm học thứ 3, Thomas đã không hề yếu.
Chính lần nghiên cứu thứ 2 này là tác nhân chính thúc đẩy Thomas đẩy nhanh quá trình phát triển hệ thống “Thánh ấn”. Cậu ta tin rằng với sức mạnh hiện tại đã đủ để bản thân an toàn xâm nhập và trở về từ chiều không gian kia. Dẫy vậy, Thomas vấn để lại tin nhắn phòng cho trường hợp tệ nhất. Nếu Thomas không thể trở về sau thời gian 1 tháng ở thế giới này, tất cả những ghi chú về nhiên cứu lần này của cậu ta sẽ được gửi tới cho Gs Dumbledore, ông là người duy nhất mà Thomas đủ tin tưởng và đủ khả năng để xử lý việc này.
Hít sâu một hơi, Thomas đưa đũa phép chỉ vào giữa cánh cổng đá. Từ điểm tiếp giáp, những ký tự trên cánh cổng bắt đầu tỏa sáng, bức họa đại thụ càng hiện lên rõ rệt.
Khi toàn bộ bức họa tỏa sáng, cánh cổng tan biến, một vòng xoáy không gian xuất hiện.
Cảm giác khó chịu lại xuất hiện, nhưng đúng như Thomas dự kiến nó đã nhạt hơn rất nhiều. Không còn sợ hãi và bất an, chỉ có cảm giác chán ghét. Giống như là bản năng của Thomas đang bài xích chiều không gian đối diện.
Hít sâu một hơi, dằn sự khó chịu xuống đáy lòng. Thomas đeo lên chiếc mặt nạ, kéo mũ của chiếc áo chùng che kín đầu. Thân thể của cậu ta tan biến trong trong không trung.
Không hề nhìn lại phía sau, Thomas bước qua cánh cổng.
Sau khi Thomas biến mất vài giây ngắn ngủi, cổng không gian thoái hóa về hình dạng cổng đá trước đó rồi bắt đầu tan rã. Chỉ chốc lát, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại một đống cát bụi xám xịt.
…
Trong khi Thomas bước vào một cuộc hành trình không thể đoán trước, đám bạn của cậu ta đang vui vẻ tại Hang Sóc. Cả đám đang khoe với nhau mấy bộ lễ phục mới toanh. Bà Weasley đã phóng khoáng hơn trong khoản chi tiêu cho mấy đứa con kể từ khi kinh tế gia đình được cải thiện.
Người được lợi nhất từ vụ này là Ron, cái tình cảnh dùng hàng second hand của cậu ta chấm dứt kể từ hồi cuối năm ngoái. Lúc này Ron đang khoác lên người 1 bộ lễ phục màu hạt dẻ. Dù không phải là kiểu dáng thịnh hành nhất nhưng cũng không hề tệ một chút nào. Ron vô cùng hài lòng với món đồ này. Ban đầu, khi nghe thấy mình sẽ phải dùng tới lễ phục trong năm tới, Ron không có bất kỳ hi vọng nào về món đồ mà mẹ mình sẽ mua, dẫu sao thì mấy món như lễ phục cũng rất đắt đỏ. Ron đã tính nếu có cần thiết cậu ta sẽ tới mượn Thomas bộ trang phục mới dùng hôm trước.
Ron đầy hào hứng xoay mặc bộ lễ phục xoay qua xoay lại trước mặt hai đứa bạn của mình. Harry và Hermione cười ngặt nghẽo với bộ dạng như đứa trẻ con nhận được quà quý của Ron.
Ông Weasley đẩy cửa đi vào. Nhìn đứa con trai đang loay hoay trước gương trong bộ lễ phục mới, ông hắng giọng:
“Hm… nếu con cứ loay hoay nó thì đến khi thực sự cần dùng tới con sẽ không có đồ mới để mặc đâu. Bố chắc chắn là mẹ con sẽ chi thêm cho con bộ lễ phục mới thứ 2 chỉ vì con đã làm cũ bộ đồ mới mua.”
Mặt Ron đỏ lên, vội vàng cởi bỏ bộ lễ phục, nói:
“Con chỉ thử nó 1 chút thôi. Bố có việc gì không?”
“Bố muốn hỏi là con có cách nào liên lạc với Thomas không? Bố có việc cần trao đổi với nó mà không thể liên lạc được?”
Cả Harry và Hermione đều ồ lên. Ông Weasley nhắc đến khiến hai người nhớ ra Thomas đã không hề trả lời tin nhắn của cả hai được một thời gian dài. Nhưng vì trước đây đã có tiền lệ nên cả hai không quá để ý.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Ron bởi cậu ta là người cuối cùng gặp Thomas ở chung kết Quidditch.
Ron nghẹo đầu cố gắng nhớ lại nhưng không có câu trả lời. Chợt một ý tưởng này ra trong đầu cậu:
[Có lẽ nào Thomas đang nghiên cứu cái mình nói hôm đó không nhỉ. Với thái độ hào hứng đó của cậu ấy thì dễ lắm.]
Nghĩ vậy, Ron đáp:
“Con cũng không có cách gì cả. Có lẽ cậu ấy bận nghiên cứu gì đó. Cái tình trạng này trước đây cũng xảy ra mấy lần rồi. Một khi Thomas đã lao đầu vào nghiên cứu cái gì đó cậu ấy hứng thú thì sẽ chẳng ai tìm được đâu.”