Một buổi sáng mùa đông đầy nắng.
Một chiếc xe đạp cũ chạy nhanh trên khu phố Do Thái đầy đơn điệu.
Những người đàn ông mặc trang phục truyền thống có màu đen và trắng, đầu để lọn tóc xoắn mai dài [note54923] đặc trưng kiểu do thái. Phụ nữ thì mặc áo khoác đen với mái đầu để kiểu tóc đuôi ngựa.
Trên sân thượng một quán cà phê, xuất hiện một nhóm những người phụ nữ lớn tuổi có vẻ là hàng xóm của nhau đang ăn một chiếc bánh kem phô mai phong cách Do Thái màu trắng như tuyết. Một chiếc xe đạp cũ màu đen chạy nhanh như đang bay vút ngang qua, (Lúc đầu họ rất ngạc nhiên, nhưng giờ đây họ đã thấy quen thuộc cảnh tượng đó rồi) họ thư thả dõi theo như đang gửi lời chào đến nó.
Người đang lái chiếc xe đạp là một anh thanh niên phương đông.
Anh mím môi lại một cách trông rất nghiêm túc,
mái tóc đen tuyền của anh thì đang phất phơ trong gió.
Người phụ nữ nhỏ nhắn đang ngồi trên xe phía sau anh trông rất xinh đẹp, cô giống như một con búp bê bằng sứ được chế tác một cách tinh xảo và cầu kỳ.
Mái tóc bạc bay phập phồng trong cơn gió bắc, nó tựa như đang đóng băng cả một khu vực do bởi nữ hoàng mùa đông. Nữ hoàng mùa đông có đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo, ánh nhìn lạnh lùng và trong sâu thẳm thì lạnh giá như băng. Một chiếc áo khoác lông xù bên ngoài một chiếc váy nhung đen đỏ được trang trí bằng những diềm xếp nếp bằng vải ren, và chúng còn đang bay phấp phới trong gió trông giống hệt như giấc mơ vào lúc bình minh.
Tại một quầy hàng đồ ăn trước cầu Brooklyn, anh mua một cây kem có hai viên vị khác nhau là nho đỏ và dâu tây mùa đông.
Trong khi Victorique liếm cây kem với khuôn mặt vẫn vô cảm phía sau lưng Kazuya thì anh đang đạp xe qua cầu.
Đạp xe. Đạp xe
...Vẫn đạp xe.
Anh vẫn đang đạp xe.
Thời tiết rất đẹp và mặt trời còn đang chiếu những tia nắng trông rực rỡ. Cơn gió thì se lạnh và bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Sau khi băng qua cầu thì sẽ thấy nhiều tòa nhà hiện đại hơn. Họ đi qua khu kinh doanh, qua Khu Phố Tàu đầy màu sắc và Little Italy, rồi tiến về trung tâm hòn đảo thành phố Manhattan.
Trên những bức tường bê tông cốt thép có trang trí phong cách nghệ thuật đẹp ngất người và tuyệt diệu, một khu dân cư cao cấp với những tòa nhà được trang trí viền răng cưa nhỏ kim loại (giống thức cột Lonic). Thấy như vậy là họ đang đến gần Greenwich Village.
Họ đi ngang qua một chiếc Cadillac [note54924] đen tuyền trông giống như một chiếc xe bọc thép.
Một biểu tượng đang cắm trên đó là lá cờ màu đỏ và xanh lá cây bắt chước giống cờ Ý. Đó là dấu hiệu sự hiện diện của mafia Ý đang thống trị cuộc sống về đêm ở New York. Kẻ tai to mặt lớn... có lẽ là Garbo Boss, vua đêm của Thế giới mới hình như đang ở bên trong. Phía trước và phía sau còn có những chiếc xế hộp đen dành cho tay sai của hắn…
Quẹo qua góc đường, lần này là một người đàn ông cao ráo, đẹp trai đang trong độ tuổi trưởng thành. Nhưng, vì lý do nào đó, như là không thể dừng lại một khi anh ta đã xỏ đôi giày đỏ của mình vào chân, anh ta bước đi với đôi chân dang rộng, nhảy lên nhảy xuống, đi loanh quanh và nhảy múa một cách cực kỳ kỳ quái.
Một chiếc mũ chóp màu đen và một cây gậy đi bộ sang trọng màu đỏ đậm.
Một bộ râu dài và đôi mắt sắc bén.
Một điệu nhảy bí ẩn, không biết tên nó là gì ------- ?
Đúng như dự đoán, Kazuya rất ngạc nhiên và tránh xa.
Anh quay lại nhẹ nhàng nhìn về phía sau.
''Sáng nay anh cũng đã đi ngang qua một người kỳ quặc! ...Này, Victorique?"
Dừng xe đạp ở một góc Greenwich Village, một khu dân cư cao cấp.
Khi Kazuya lẩm bẩm: "Không biết việc khẩn cấp của Ruri là gì ta." Thì vì lý do nào đó, Victorique khịt nhẹ mũi một cái như là hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Còn vẻ mặt của cô thì dường như muốn nói rằng cô ấy biết hết tất cả mọi chuyện.
Sau đó, hai người cùng bước lên những bậc đá của một tòa nhà tráng lệ, nơi có bức tượng sư tử bằng đá chào đón hai người.
Một cánh cửa lớn, trên đó cũng có một con sư tử nhưng bé hơn và được làm bằng đồng, nó đang ngậm một chiếc vòng đồng lớn dùng để gõ cửa.
Thế rồi, với đôi chân nhỏ xíu đang mang đôi giày cao gót của mình, Victorique cố hết sức duỗi người ra để gõ cửa. Còn Kazuya thì thích thú đứng nhìn bên cạnh.
Cốc, cốc! Cốc, cốc!
Và... Một người phụ nữ to lớn với bờ vai rộng xuất hiện, rất cao đủ để khiến bạn liên tưởng tới một người khổng lồ. Người phụ nữ có đôi mắt dẹt màu mật ong, chiếc mũi thì cao, nhọn. Cô còn có đôi môi dày và mái tóc màu nâu bơ nữa. Người phụ nữ có vẻ ngoài trang nghiêm như một nữ thần cổ đại xuất hiện trong thần thoại, nhưng trang phục của cô thì lại trông rất đơn giản, gồm một chiếc váy và tạp dề màu xanh nước biển ngày nay hay dùng.
"Chào buổi sáng, Rebecca."
Khi Kazuya chào hỏi và đặt tay lên mũ, Người phụ nữ nghiêm túc gật đầu.
Cô là con gái của một người họ hàng đã nhận Nicholas Sack sau khi anh mất cả cha lẫn mẹ lúc còn nhỏ. Nhờ mối liên hệ này mà cô vừa được thuê làm giúp việc cho gia đình Mushakoji.
Một người vợ trẻ từ phía sau, Ruri Mushakoji, liền cất tiếng nói gọi tới phía kazuya.
“Kazuya-san? Cuối cùng thì em đã đưa Victorique đến! Chị có một chiếc váy yêu thích mới nè, giờ hãy để chị thử ngay nó nào, không thể không làm được đâu."
"Hể? Đó có phải là trường hợp khẩn cấp không...?" Kazuya chớp chớp đôi mắt.
Ruri vừa nói to vừa chạy một cách vội vã như thể đang lăn dài dọc theo trên những hành lang lớn trông tráng lệ. Trong khi đó còn có những tia nắng chói lóa trông rực rỡ từ sân sau đang chiếu vào và chúng thì còn như đang trượt trên những hành lang lộng lẫy.
"Tại vì Ryokusho cứ cảm thấy lo lắng mãi á, thằng bé thắc mắc sao Victorique chưa đến mãi thôi, à chắc thằng bé muốn nhìn em ấy trong bộ váy mới đấy. Này Ryokusho? Ồ, ái chà, con đang xấu hổ hả? Ôi! Con tính chạy trốn đâu nào? Mồ, con làm gì vậy!"
Ruri, vợ của Mushakoji, hiện cô đang làm việc cho Tổ chức Cảnh sát Quốc tế. Còn về Ryokusho bé nhỏ thì cậu đang lấp ló phía sau Ruri.
Mái tóc đen tuyền của Ruri được buộc đơn giản bằng một chiếc ruy băng, còn trên người cô thì đang mặc một bộ haori [note54925] và hakama [note54926] có màu xanh lam và tím. Có vẻ như cô ấy đang may vá vì trong tay trái vẫn đang nắm chặt một cây kéo và bên tay phải thì đang cầm một sợi chỉ dài.
Về phần Ryokusho thì cậu chỉ đang là một đứa trẻ ở độ tuổi còn chưa học xong mẫu giáo. Cậu trang trí mái tóc đen bóng của mình bằng một dải ruy băng vải nỉ, mặc một bộ kimono màu xanh lam với thắt lưng (obi) [note54927] họa tiết chấm bi. Tuy còn rất trẻ cụ thể là rất bé, cậu đã sở hữu một vẻ đẹp trông rất tinh xảo như một con búp bê Ichimatsu [note54928] cầu kỳ. Thoạt nhìn, trông cậu giống như một phiên bản thu nhỏ của Ruri, nhưng ánh sáng lấp lánh sự chân thành đang ẩn giấu trong đôi mắt đen tuyền của cậu cùng với đôi môi mím chặt thì lại có nét giống với chú Kazuya của cậu ấy.
Kazuya phấn khởi.
"Yô! bé ơi! Nay trông em có vẻ khá đẹp đấy!"
Anh đưa tay ra cố gắng xoa đầu cậu. Nhưng không hiểu vì sao, Ryokusho lại bị giật mình và trốn sau lưng Ruri khiến tay anh vung vẩy trơ chọi giữa không trung.
"Ơ, sao vậy? Ryokusho-kun...?"
"Không! Kazuya-san lại thế nữa rồi!"
Ruri liếc nhìn chằm chằm em trai mình như thể đang phát ngán chuyện này lắm rồi.
Sau khi Ryokusho nhìn Kazuya đang gãi đầu nghĩ: "Thật kỳ lạ, mình lại bị ghét nữa rồi.'' Thì cậu ngước nhìn về phía Victorique, người đang có ngoại hình hoàn toàn trái ngược so với cậu ấy. Victorique có mái tóc bạc và đang mặc một chiếc váy màu đen đỏ khiến ánh nhìn của cậu bé về cô chứa đầy sự khao khát và thèm muốn đến mức cảm thấy đau buồn.
Lúc sau, Ruri bước đi trước dẫn đường cho mọi người, cô vừa đi vừa nói với Victorique: "Đó là tác phẩm mà chị rất tự hào. Victorique hãy thử nó ngay nhé." Trong khi đó, Ryokusho có chút bối rối, cậu bước chân từng chút một đi theo sau mẹ mình. Còn về Kazuya thì chỉ đang lặng lẽ bước đi theo sau bọn họ.
Trong một căn phòng khách rộng rãi, Victorique bước đi dần đến nó. Cô mặc chiếc váy dài phong cách kiểu flapper [note54929] mới may của Ruri với nhiều lớp vải ren màu đỏ và trắng, đeo một đôi găng tay ren có phong cách màu phù hợp và đội mũ ca-pô có lông công đính kèm. Sau đó, Ruri điều chỉnh kích thước bộ váy và bắt đầu tạm thời sửa lại chỗ này chỗ kia. Bên cạnh thì Ryokusho thò nửa người ra sau ghế sofa và đang thích thú thưởng thức nhai món gà rán trong tay mình.
Ruri mỉm cười và nói:
"Nè, Ryokusho rất là thích Victorique-san đấy, nên thằng bé bắt đầu cố gắng bắt chước em và ăn mặc thật dễ thương lắm đó... ôi trời! Con lại ngại đấy à? Con kỳ lạ thật đấy nha!"
Ngay khi tất cả người lớn trong phòng đều nhìn về phía Ryokusho, thì cậu xấu hổ thu mình lại và trốn sau ghế sofa. Nên giờ cậu chỉ thỉnh thoảng mới chồm lên với tay tới món gà rán trên bàn để ăn nhẹ thôi.
Sau đó, Rebecca lặng lẽ bước vào phòng khách.
"Có điện thoại cho Kujo-san. Đó là từ anh Nick nhà tôi."
Nói xong, cô lại rời đi một cách lặng lẽ.
Kazuya đứng dậy trả lời điện thoại, giọng của Nick vang lên từ đầu dây bên kia.
"Này! Tổng biên tập muốn ta quay lại ngay bây giờ!"
"À, ừm!"
"Họ đột nhiên có một công việc phải phỏng vấn thực tế và muốn để chúng ta làm việc đó. Cho nên, đến nhanh lên!"
Điện thoại cúp máy trước khi anh kịp trả lời. Kazuya giờ chỉ biết gật đầu với anh ấy qua chiếc ống nghe.
Cuối cùng thì có vẻ như cô ấy cũng đã thử xong chiếc váy trong phòng khách. Kazuya tiến tới mắng Victorique, người đang muốn lười biếng và bắt cô đứng dậy. Sau đó, hai người họ rời khỏi nhà Mushakoji.
Rời khỏi Greenwich Village và lần này đi về phía đông. Trên chiếc xe đạp hai chỗ, hai người đi đến East Village, một khu trung tâm thành phố phía đông.
New York, là một nơi tập trung của các chủng tộc và văn hóa. Nơi có những người doanh nhân có dáng vẻ bận rộn đi qua bên cạnh một nhóm người thanh niên đang chơi bóng rổ. Trên phố có một người phụ nữ to lớn, da ngăm đen mặc trang phục dân tộc trông kỳ lạ. Chiếc ô tô mui trần bảy màu do cô gái flapper cầm lái đang băng băng qua đường chính. Một đứa trẻ người trung quốc tay đang xách giỏ kẹo, cậu vừa rao hàng vừa hát khi đang đi trên đường.
Dần dần, vẻ sang trọng và trang nghiêm của khu dân cư cao cấp không còn xuất hiện nhiều nữa. Thay vào đó là các tòa nhà, cửa hàng bắt đầu trở nên lộn xộn hơn. Có lẽ vì đang là giờ ăn trưa chăng? Nên mùi không khí ở đây có rất nhiều hương của các loại đồ ăn đang hòa quyện và trộn lẫn vào nhau.
Ở một góc trung tâm thành phố East Village.
Có một góc đầy cây xanh tươi tốt. Đối diện với một nhà thờ Đông Âu rùng rợn.
---《Miracle Garden》---
Tên được viết trên một tấm bảng sắt. Đây là một mảnh đất nhỏ trông giống như một công viên hoặc khu vườn của ai đó.
Kazuya đi vào khuôn viên trên chiếc xe đạp của mình, anh đạp vòng quanh trên con đường hình tròn giống như mê cung một cách thành thạo như thể là anh đã rất quen thuộc con đường này vậy. Victorique thì đang ngồi phía sau xe đạp và dựa vào lưng anh, cô mở to đôi mắt xanh ngọc lục bảo của mình, ánh nhìn thì thong thả như muốn làm biếng để cho kazuya làm hết mọi việc.
Đi vòng tròn, vòng tròn.
Vòng tròn…
Con đường nó dài và sâu hơn bất kỳ ai có thể nghĩ khi vào trong. Hai người trên chiếc xe đạp vẫn tiếp tục đến vào ở sâu trong một khu rừng nhỏ chứa đầy sự bí ẩn. Mãi sau chiếc xe mới dừng lại.
Một tòa nhà với mái vòm có hình dáng khá là kỳ lạ.
Chắc nó cao nhiều nhất là ba tầng hoặc có lẽ cùng là khoảng bốn tầng. Trên tường thì được lát gạch màu xanh lá cây và xanh lam, nhưng có vẻ vì được lát đã lâu nên chúng trông rất cũ kỹ, rồi còn bị bong bóc nhiều chỗ để lộ lớp bề mặt vữa bên dưới từng lát gạch. Cấu trúc tòa nhà được thiết kế giống như một nhà thờ Hồi giáo Trung Đông. Ở trên cùng đỉnh mái có một vật trang trí kỳ lạ trông giống như một đài phun nước, có vẻ sắp thấy được một dòng nước nguội lạnh sắp phun ra từ nó bất kỳ lúc nào.
Đây là tòa nhà được nhắc đến nhiều nhất ở East Village, nơi có rất nhiều tòa nhà, ngôi nhà kỳ lạ. Nó còn là một tòa nhà được đồn đại là "Monster Apartment ".
Tên gọi chung còn gọi là "Carousel".
Tòa nhà cũ kỹ và bất tiện. Hơn nữa, nơi đây còn là nơi chứa nhiều câu chuyện ma quái rùng rợn ngay cả trước Thế chiến thứ hai. Vậy nên, mặc dù thuận tiện về mặt địa lý nhưng nó lại không được ưa chuộng một cách đáng ngạc nhiên và giá thuê thì cực kỳ rẻ.
Kazuya dừng xe đạp lại. Anh theo sau Victorique, người đang bước đi một cách chậm rãi tiến vào trong tòa nhà.
Trần nhà có khoảng trống để làm một giếng trời lớn. Những tia nắng lấp lánh chiếu xuyên qua lối vật trang trí hình đài phun nước, nó nhỏ bé lung linh như đang rơi xuống từ thiên đường.
Có một cầu thang hình xoắn ốc lớn ở giữa, hai người tiếp tục đi trên cầu thang như một con dốc thoai thoải.
Việc này trông giống như hai người đang bí mật lẻn vào bên trong một con sò xinh đẹp…
Chỗ này có cây cối nhiệt đới dày đặc và rậm rạp. Nơi đây có rất nhiều loài động vật họ chưa từng thấy trước đây khi đi lang thang tự do tòa nhà, bao gồm một con thiên nga đen lớn với chiếc mỏ màu đỏ, một con chim cánh cụt màu nâu, một con rùa khổng lồ và một con cú nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay của bất kỳ ai đấy.
"Carousel" tuy là tòa nhà văn phòng cho thuê theo từng khu vực bên trong, nhưng nhìn chung nơi đây lại còn là một cửa hàng thú cưng được quản lý bởi người chủ sở hữu của nó. Vì thế nên kết quả là chỗ này đầy rẫy những sinh vật tuyệt diệu và bí ẩn được buôn lậu từ khắp châu á, châu phi và lục địa cũ. Chúng còn sống xung quanh đây một cách tự do còn hơn cả con người.
Những cục phân động vật với nhiều kích cỡ khác nhau nằm rải rác trên sàn nhà, Victorique dường như còn chẳng để tâm đến chúng, Kazuya thì lại trông cực kỳ cẩn trọng. Anh cẩn thận tránh giẫm phải chúng khi hai người đi hướng đến phía một cầu thang xoắn ốc lát gạch xanh lá cây.
Hai người đi lên một cách từ từ.
Đi vòng tròn.
Bước đi trên những bậc cầu thang màu trông có vẻ lạnh lẽo, có cảm giác như hai người đang bơi trong một cung điện dưới biển.
Vòng tròn. Đi vòng tròn. Vòng tròn…
Và... Vẫn còn tiếp tục đi lên nữa.
Nhìn bên trái và phải của một không gian sâu thẳm. Có những doanh nhân trẻ đang làm việc trên chiếc bàn đầy hồ sơ ở một góc nhỏ, người thợ đóng giày phương đông thì đang bày biện một đống da thuộc, kéo, kim và chỉ thành một mớ hỗn độn, một ông già bán khỏa thân dường như đang thiền định vì lý do nào đấy. Trong mỗi không gian nơi đây, không thể hiểu sao mọi người ở đây có thể đắm chìm trong công việc được như thế. Rừng cây nhiệt đới và các loài chim thì đang lắc lư xung quanh họ.
Cuối cùng hai người đã đến được tầng ba --- là tầng cao nhất.
Có một không gian đặc biệt bí ẩn ở đầu cầu thang xoắn ốc.
Trần nhà ở đây thấp hơn so với chỗ khác, không gian này trông như một cái hang động và có những tia nắng dịu dàng xuyên qua tán lá cây đang chiếu đến. Ở giữa tường có cửa sổ hình tam giác, từ nó có thể nhìn thấy rõ Miracle Garden và con đường chính ở phía xa. Còn thứ Treo trên trần nhà là một chiếc ghế dài màu hồng, có vẻ nó là xích đu được thiết kế theo phong cách thời Victoria [note54930]. Một chiếc bàn nhỏ có chân Cabriole được chất đầy kẹo nhiều như núi, trên đó những loại đồ ngọt như là một cây kẹo xoắn, kẹo chocolate bon bon [note54931] và còn nhiều những viên kẹo mang hình dáng động vật khác. Góc phòng thì có ba giá sách. Chiếc tủ phong cách phương Đông được chạm khắc bằng những hoa văn hình bông hoa. Còn có những túi pot-pourri màu đỏ và tím rải rác trên sàn và chúng đang tỏa ra những hương thơm ngọt ngào.
Hình như chỉ mình nơi đây có một dòng chảy thời gian khác biệt, nó cảm giác như đang nhẹ nhàng trôi nổi trong một khoảng trống giữa những lúc ngày xưa cũ.
Chiếc xích đu ghế dài được trang trí bằng các nút cúc bọc vải, ghế còn được bọc một lớp vải nhuộm màu hồng. Kazuya nhẹ nhàng đỡ Victorique ngồi xuống trên đó.
Nhẹ nhàng như thể đang đặt một kho báu quan trọng…
Đun sôi nước từ đâu đó, anh bắt đầu đi pha một ít trà. Xong xuôi, anh đi dọn dẹp mọi thứ cho ngăn nắp. Bắt đầu là với việc xếp gọn những cuốn sách nằm rải rác trên sàn vào một chỗ, phát hiện thấy và lôi ra được một thứ từ phía sau đống kẹo trên bàn, đó là chiếc điện thoại tuyệt đẹp với đồ trang trí bằng vàng trên nền trắng. Nó đã bị rút dây ra nên anh loay hoay một lúc thì cuối cùng mới kết nối với được đường dây điện thoại. Trong cái miệng như quả anh đào của Victorique khi cô đang đu đưa trên xích đu là mấy viên chocolate bon bon, cô ném vào đó một viên nữa nhưng bị trượt và rơi xuống.
"Này, Anh nói cho mà biết nè, khách hàng mà đến thì lúc đó đừng không có ở đây đâu đấy. Victorique."
"Ừm."
"Ừm, thế nghĩa là gì thế, em, đó là ai vậy, thực sự là... ah, đúng rồi, hình như anh quên mất một việc quan trọng." [note54932]
Anh quay đi một cách vội vàng, không cẩn thận mà làm đổ đống sách anh nỗ lực xếp gọn lúc trước, bắt đầu tìm kiếm một tấm bảng sắt hình vuông ở phía sau anh.
Cẩn thận lau sạch bụi trên nó, anh đặt tấm bảng sắt lên trên cái tủ, lưng tấm bảng thì để tựa vào tường.
Trên tấm bảng có một dòng chữ, nó được viết như sau:
-《 Văn phòng thám tử Gray Wolf - không có bí ẩn nào là không thể giải quyết! 》-