Gosick New Continent

《Chương 1》Hello! New York (Phần 2)






Ở mỗi tầng của căn nhà này đều có trần khá là thấp, các vách tường bên trong được bọc lại bằng một lớp vải mềm mại khiến cho căn nhà trông luôn có sự ấm áp. Sàn nhà được lát các viên gạch màu đen và trắng nằm xen kẽ nhau. Ngoài hành lang không có đèn và không khí thì hơi u ám. Khi cánh cửa phía sau lưng anh bắt đầu được đóng lại, một tiếng kêu két, két, két vang lên. Khi tiếng ken két khó chịu ấy kết thúc thì đó là lúc bóng tối chiếm trọn lấy hành lang, xung quanh anh tối đen lại như mực.

Dù vậy, tuy không gian tối đen như mực nhưng với những bước chân dường như đã quá đỗi quen thuộc, anh di chuyển nhanh nhẹn như một con mèo mà không va vào tường hay các tay vịn hoặc vấp ngã trên những bậc thang. Cứ như thế chạy một mạch thật nhanh trên chiếc cầu thang hẹp.

Đây là một căn nhà nhỏ, mỗi tầng chỉ được phân thành hai căn hộ gia đình. Một căn hộ được thiết kế có tầm nhìn ra phía đường chính, trong khi căn hộ còn lại được bố trí để tận hưởng không gian xanh của khu vườn nhỏ phía sau.

Một căn hộ ở tầng bốn và là tầng cao nhất có hướng nhìn ra phía đường chính. Cánh cửa chính của căn hộ được bọc một lớp vải màu hồng và trông nó có vẻ nó đã bị sờn cũ, màu vải thì bị phai nhạt do thời gian. Anh mở cánh cửa một cách cẩn thận và khéo léo trong khi tay vẫn đang xách đồ của mình.

"Victori...que..? Á-aaaa!!!"

Chưa kịp nói hết câu, anh bị vấp bởi một vật gì đó nhỏ và cứng. Cú ngã ấy đau đớn khiến anh không mấy gì làm dễ chịu.

Những chiếc bánh cupcake [note54911] nhỏ nhiều màu sắc bay tứ tung như một vụ nổ về phía trần nhà. Màu hồng, cam, đỏ và xanh lá hòa quyện với những hoa văn hình hoa trên tường khiến nó nổi bật giữa một căn phòng u ám, thiếu ánh sáng tự nhiên.

"Hả?"

Nhìn xuống dưới chân Kazuya chỗ mà anh vừa vấp ngã, anh tự hỏi rằng sao ai đó đặt chúng bừa bộn vậy.

Những cuốn sách dày và nặng được xếp chồng lên nhau, các chồng sách thì được xếp gần nhau tạo thành hình một vòng cung. Nhìn kĩ thì chúng như được sắp xếp như những đường tròn đồng tâm và có lẽ dưới góc nhìn của một người lớn thì nó giống với tổ kiến bằng giấy khổng lồ.

Kazuya bật dậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh nhẹ nhàng lau sạch và phủi bụi trên người, sau đó nhặt nhanh những chiếc bánh cupcake nhỏ còn đang vương vãi khắp trên sàn.

Ngay sau cánh cửa được bọc vải hồng đang mở ra là một phòng bếp.

Hình như, còn có hai căn phòng ở phía sau phòng bếp nữa.

Có hai cánh cửa màu đỏ và màu đen gần liền kề nhau. Một dòng âm thanh nhiễu loạn đang được phát ra dường như là từ chiếc radio nào đấy, âm vang ồn ào có thể nghe thấy được ở một trong hai cánh cửa đỏ và đen cuối phòng bếp.

Có một chiếc rương đơn giản nằm trong phòng bếp, còn có một chiếc bàn dài và hai chiếc ghế nữa và... Ờ thì tất cả đồ đạc chính thì chỉ có vậy thôi. Đấy là toàn bộ căn hộ của một khu chung cư điển hình dành cho những gia đình nhập cư nghèo từ cựu thế giới.

Căn bếp có hai chiếc ghế, một cái ghế vuông có vẻ là dành cho Kazuya. Sau lưng ghế có một chiếc kẹp quần áo đang được treo ở đấy và một chiếc quần đi làm của anh đang được kẹp lủng lẳng. Chiếc ghế còn lại thì đặt hơi xa xa ghế của kazuya, nó có phần ngồi và phần tựa lưng hình tam giác. Họa tiết ghế thì như là... Chỉ dành cho một nữ hoàng nào đó đang cai trị trên một quốc gia nhỏ bé ở châu phi vì ghế hơi cũ và phong cách trông thật nóng nực, dù đẹp nhưng trông như có cơn gió nóng đang thổi qua vậy. Chiếc ghế có một không hai như vậy khiến anh luôn tự hỏi rằng kiểu người kì lạ nào sẽ trông đẹp khi ngồi lên cái ghế như vậy chứ.

Kazuya ôm nhẹ nhàng đống bánh cupcake nhỏ màu đỏ, hồng và cam trong tay. Anh thở phào nhẹ nhõm vì may là chúng không bị hư, lúc nhặt anh còn luôn nói "may quá" khi nhặt từng chiếc bánh lên.

"Này! Victorique. Em vẫn ở trong đó đấy hả?"

Nói xong, anh liền cầm vào tay nắm cửa màu đỏ dẫn đến một trong hai căn phòng ở phía sau phòng bếp.

Bất chợt, hình như từ trong căn phòng hoặc từ đâu đó anh nghe thấy tiếng chuông leng keng, leng keng. Sau đó, giọng của chị chủ nhà tóc đỏ vang lên.

“Helluu!!! Kujo-kun ơi! Hình như, ngày mai là hạn đóng tiền nhà rồi đấy nha! Chết thật, Không tin được là cậu quên đấy!”

Đang vang lên từ đâu đó bên dưới

“À…À…Đúng rồi, em chưa có quên! Chị chủ nhà-san ơi!!”

Anh trả lời trong khi đang co rúm cổ lại.

“Nhớ đấy, mai cậu mà không trả. Tôi sẽ đá bay cậu ra ngoài cho biết trời lạnh là thế nào đấy, rõ chưa?” [note54912]

“Ha..h…a…à vâng chị ơi!”

Tiếng chuông leng keng cuối cùng cũng đã ngừng reo.

Kazuya rũ vai xuống như thể đang mệt mỏi sau đó nắm lấy tay nắm cửa màu đỏ lần nữa.

Cánh cửa được mở ra một cách từ từ và chậm rãi.

Ngay lập tức, những âm thanh được phát ra từ radio ập đến, nghe chúng như thể đang vang vọng từ sâu dưới lòng đất vậy.

Trên kệ được xếp đầy một loạt những chiếc radio được làm bằng gỗ đa dạng màu sắc như xanh, đen, trắng kết hợp với nhiều kiểu dáng khác nhau như hình vuông, hình bầu dục,… nằm thẳng hàng trên nhiều bậc kệ. Chúng đồng thời đang phát sóng bằng các ngôn ngữ từ khắp nơi trên thế giới.

Từ trên chiếc ghế xoay, một mái tóc bạc dài nhẹ nhàng rủ xuống sàn nhà như một dải Ngân Hà chảy xuyên qua giữa màn trời đêm. Dải Ngân Hà ấy còn như một dải trắng bạc mờ ảo mềm mại vắt ngang giữa bầu trời rộng lớn của căn phòng. Những túi Pot-pourri [note54913] thơm nhẹ với gam màu đỏ, tím và hồng đậm được đặt rải rác khắp căn phòng. Dưới ánh sáng dịu nhẹ như là màu của bạc, những túi pot-pourri như thể đang nhảy múa, đan xen với những giọng nói nhẹ nhàng từ radio khiến cho khung cảnh trông cũng khá là lãng mạn.

Kazuya quay mắt về nơi mái tóc bạc dài đang tỏa sáng, đó chính là vị chủ nhân của một thiên hà tỏa sáng rực rỡ trong cơn mê man đêm tối.

Cô giống như một con búp bê bằng sứ tinh xảo, nhỏ nhắn, mảnh mai và duyên dáng. Khuôn mặt cô thậm chí còn tinh xảo hơn, đường nét đẹp đẽ đến lạ kỳ. Cô điềm tĩnh giống như là một thứ sinh vật cổ xưa, thần thái như một vị tu sĩ đã sống cả trăm tuổi. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo chất chứa đầy sự bí ẩn kết hợp với chiếc mũi nhỏ nhắn có phần xinh xắn và đôi môi đỏ mọng như những quả anh đào.

Vẻ đẹp choáng ngợp ấy khiến cho tất cả mọi thứ trong căn phòng gần như bị lu mờ. Có lẽ vì nó quá đẹp mà khiến cô giống như một thứ tạo vật không được cho phép tồn

sẽ phải hứng chịu một thứ định mệnh bi thảm, dày đặc hiểm nguy trong cuộc sống.

Bộ váy nhung đen tuyền tưởng chừng như trời đêm sâu thẳm, viền ren màu đỏ đậm kiểu pháp cùng với những diềm đỏ trên ngực đang đung đưa như gợn sóng lấp lánh trong đêm. Nhiều bông hồng đỏ rực nở rộ tạo điểm nhấn vô cùng sang trọng ở viền váy. Chiếc mũ cài đầu trên mái tóc bạc của cô cũng được trang trí bởi những bông hoa nhiều màu rực rỡ. Đôi chân cô thì thon thả và thanh tú đến mức khiến mức khiến trái tim của bất kì ai đều phải nhức nhối khi nhìn vào. Đôi chân ấy còn được bọc trong đôi tất lụa mềm mại, đeo một đôi giày màu đen có trang trí đôi bông hoa oải hương cũng chẳng kém sắc gì khi trong bóng tối.

Những cuốn sách cô ấy cầm trông dày cộp và nặng trịch, nếu cầm mà vung thử thì có khi sẽ gãy tay mất. Không chỉ vậy, mấy cuốn đấy mà đặt lên đùi thì chắc đó là một sự tra tấn khó ai có thể chịu được. Những chiếc radio đang phát sóng bằng tiếng anh, tiếng pháp, tiếng đức, tiếng trung đồng thời còn có cả chương trình nhạc jazz nữa. Ôi! thứ con người nào có thể chịu được đống âm thanh hỗn tạp đấy, nghe thật là đau đầu. Quái hơn, cô vừa đang nghe lại còn vừa đang đọc những cuốn sách xếp thành hình quạt quanh cô, mắt cô lướt qua những cuốn sách ấy với một tốc độ như là không đọc vậy. Đúng là một sinh vật đầy bí ẩn với vẻ đẹp quỷ dị, trông giống một thiếu nữ nhưng đồng thời cũng có cảm giác giống với một bà già.

--- Victorique de Blois.

Hương thơm ngọt ngào đang lan tỏa trong không khí, có vẻ như đó là từ những túi Pot-pourri màu đỏ, hồng và tím nằm rải rác trong phòng. Chắc tại chỉ mới được vài tháng kể từ khi bọn họ vượt qua được Thái Bình Dương [note54914] và trốn đến một góc của NewYork, nên Victorique nhìn trông thì vẫn vậy. Nhưng so với khi trước thì thứ vẻ đẹp ấy có vẻ còn được đánh bóng hơn theo thời gian, thậm chí cô còn có nét đẹp không còn là của con người nữa. Nó chính là một nhan sắc choáng ngợp khiến ta như đang lạc vào cõi thần tiên.

Mái tóc cô suôn mượt, trải dài sau lưng như thác đổ.

Những cuốn sách và âm thanh radio xung quanh như thể đang hòa mình vào thác nước ấy, xuôi dòng với từng sợi tóc ánh bạc đang đung đưa. Tất cả khiến cho mái tóc cô giống như một sinh vật sống thực sự.

Không biết chừng nó chính và một tạo vật nhân tạo, một sinh vật tựa giống như người. Chắc hẳn phải đến từ tương lai nào đấy và mang trong mình một sứ mệnh hắc ám.

Cô còn chẳng thèm nhìn anh, cất ra với giọng nói trầm và khàn khàn giống với của một bà già.

"Gì hả? Kujo."

Cô trả lời như kiểu đang than vãn với một tâm trạng khó chịu.

Kazuya mỉm cười nhẹ.

"Thì, là anh đây Victorique."

"... ... ... ừ!"

"Em thật sự thích nghe radio đấy nhỉ. Mà... em nghe được tất cả ở đây đấy hả?"

"... ... ừ"

Cô sụt sịt mũi và trả lời một cách khá là hờn dỗi.

Đôi mắt xanh của cô thì trông đờ đẫn, giống với khi vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ ngọt ngào lúc bình minh.

“Anh này, sáng nay lại đi điều tra cuộc chiến của mấy băng đảng Mafia đấy hả? Ồ vậy anh và cả tên cộng sự Nick đấy chắc phải bận lắm nhỉ? Làm sao con người có thể làm việc chăm chỉ như vậy để giải quyết những vấn đề vật chất tầm thường như tiền thuê nhà, thực phẩm và điện? Ahhahhawwa......."

Chắc hẳn Kazuya có chút khó chịu sau khi nghe những lời lẽ ấy, anh đi tắt những chiếc radio xung quanh và đồng thời bắt đầu cằn nhằn.

"Này nhé, Victorique! Anh không thể tin rằng em lại kiêu ngạo và thắc mắc trước một điều bình thường như thế đấy. Mà chẳng phải giờ này em phải ở Văn phòng Thám tử Gray Wolf sao? Em đã trốn việc, phải không? Giờ đã gần trưa nhưng anh lại có linh cảm nên mới về đây, nhưng không ngờ em lại lười biếng đế... Mà khoan đã, Victorique?”

Kazuya đứng lại và trông có vẻ đang bối rối.

"Sao em biết được bọn anh đi điều tra mấy băng đảng Mafia?"

"Hmmm, cái đó thì dễ thôi."

Cuối cùng Victorique mới chịu nhìn anh một cánh đoàng hoàng nhưng khuôn mặt thì vẫn vô cảm trong khi nói.

Và, ồ! Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô ưỡn lên như đang ám chỉ rằng cô rất tự hào về bản thân mình.

Sau đó, cô đưa lên miệng một chiếc tẩu vàng được chế tác khá tinh xảo có hình dạng giống với con thằn lằn. Và sau khi hút mấy hơi dài, cô mới nói tiếp.

"Dòng suối trí tuệ đã cho em biết."

"À, phải rồi... Nhưng em nói lí do cho anh được không? Anh biết em từ rất lâu rồi đấy, bớt ra vẻ đi xem nào."

Victorique có vẻ chẳng phản ứng gì trước lời nói của anh, lạnh lùng nói tiếp.

"Kujo! Anh sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến Little Italy trừ khi có công việc. Bởi vì anh là một người bình thường, rất nghiêm túc và nhàm chán, một quả bí ngô – kun [note54915] tẻ nhạt. Nơi tràn ngập những người vui tính, hài hước như thế thì làm gì hợp với anh, nó chả khác gì nước với dầu. Anh còn mua về một đống bánh cupcake kiểu ý nữa. Cái đó chỉ được bán ở khu phố đấy thôi, vậy quá rõ là anh đi vào buổi sáng đến đấy để mua rồi. Hơn nữa, trông anh thật ngốc khi để chiếc quần vải nỉ yêu thích của mình dính đầy vết máu trên đầu gối kia kìa. Anh chẳng còn để ý khi quỳ xuống lúc điều tra nữa, đồ đần."


"..."

"Nào, còn không mau lau sạch đi, tý nữa nó dính lại là anh khỏi lau giờ. Hỏng cái này là anh chỉ còn một cái quần nỉ nữa thôi đấy."

Kazuya bắt đầu có phần hoảng sợ, lời nói của người phụ nữ xinh đẹp nhưng có phần đáng sợ đã khiến anh mau chóng làm theo.

Khuôn mặt Victorique vẫn vô cảm tựa lạnh lùng như băng. Nhưng khi anh bắt đầu bóc mấy túi gói bánh ra thì cô lại nhìn chằm chằm vào mấy chiếc bánh. Để rồi khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, cô xấu hổ và rụt rè nhìn đi chỗ khác.

Kazuya khẽ nghiêng đầu rồi mỉm cười.

"... À, có vẻ em thích chúng nhỉ? Phải không Victorique! Như em thấy đấy, đây là mấy món quà anh mua ở Little Italy. Có bánh vị dâu tây này, hương cam Florida này, mocha này, vani, kem chanh nữa này. À, những hạt màu vàng xanh này là của quả hồ trăn. Họ cho thêm vào và vì đấy là hạt của loại quả mới [note54916] đấy."

"Ờ ờ, anh nói nhiều quá đấy. Được rồi, mau mang đến đây đưa em đi."

"Nè, Victorique! Bộ em không có lựa chọn thi thoảng đứng dậy, đi vào gần đây, cầm bánh lên ăn hả?? .... rồi rồi, rõ ràng là không rồi. Em đúng là nữ hoàng bé nhỏ kiêu ngạo đấy."





Mặc dù Kazuya phàn nàn. Nhưng trái ngược với lời nói có phần gay gắt của mình, anh vẫn vui vẻ mang đến cho cô và để chúng lên một chiếc bàn hình thoi màu đỏ có chân cabriole. [note54917] Victorique xoay người lại trên ghế và giật lấy một trong những chiếc bánh cupcake trên bàn với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, cứ như thể cô ấy là một con mèo ăn vụng.

Cô đưa bánh lên chiếc miệng nhỏ xinh của mình và bắt đầu cắn nhẹ nó.

"Măm măm, măm măm, măm măm, ừmmmmm..."

Trông cô ăn rất ngon và đang thích thú tận hưởng chiếc bánh.

Kazuya liền lấy ra một chiếc khăn tay cotton từ túi áo ngực.

“Xem nào, em ăn dính hết lên má rồi nè!” Anh nói rồi lau nhẹ đôi má đang phúng phính của Victorique. Cách lau của anh cho cô giống như lau cho một đứa trẻ mặc dù cô ấy hẳn đã lớn lên từ lâu rồi. Victorica cau mày, cô phồng má ra vẻ hờn dỗi nhưng vẫn tiếp tục ăn.

Đống bánh cupcake trên bàn dần dần được cô ăn hết.

“Hiện giờ, tại vì New York đang là trung tâm của Tân thế giới, nên em đoán rằng ở đây thực sự đang có hai thế giới cùng tồn tại đấy! Kujo-kun à."

Cô nói trong khi nhai chiếc cuối cùng trong miệng. Giọng điệu của cô thì rất là tự phụ.

Về phần Kazuya, anh đang bận rộn trong bếp đun nước, pha trà, rót trà vào tách trà có họa tiết hình bông hoa đỏ và con chim màu xanh lá. Anh mang nó quay trở lại, thẳng lưng giơ ra trước mặt nữ hoàng kiêu ngạo bé nhỏ.

"Hả! Ý em là sao cơ?"

"Đó là thế giới ban ngày và thế giới ban đêm. Nói cách khác, ở đây có một nền kinh tế chủ yếu được quản lý bởi các chính trị gia và doanh nhân, và đồng thời tồn tại một nền kinh tế ngầm do các băng đảng Mafia kiểm soát."


"À, ừ... Nhìn nè, trà đã pha xong rồi em."

"Em xin... Ui da, nóng!!"

Victorique rụt tay lại, cô chớp chớp đôi mắt xanh lục vì bất ngờ trước tách trà nóng. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào nó giống với khi đối mặt kẻ thủ không đội trời chung của mình vậy.

Bỏ qua nó, cô ưỡn ngực nói tiếp:

“Mà đây cũng là thế giới của những người nhập cư từ xa xưa và thế giới của những người nhập cư mới đến sau cơn bão. Tất cả đều cùng nhập cư vậy mà họ lại xung đột với nhau. Haizzzz..., mặc dù họ đều mạo hiểm tính mạng của bản thân cũng chỉ để cố gắng giữ lại sự tồn tại của chính mình."

"À, ừ. Mà, Victorique. Mặc dù em mới bắt đầu kể nhưng câu truyện này nó có dài không vậy... hẻ..èèèeee...Không phải chứ!!!"

Victorique gật đầu một cái thật lớn như để bảo cho anh biết nó dài và lâu lắm.

"Ừm, tất nhiên rồi. Giống như sông Hoàng Hà của Trung Quốc, sông Hằng ở Ấn Độ. Nó trải dài xuyên khắp lục địa, mà dòng chảy lịch sử của nó thì cũng dài và lâu chẳng kém. Nên... thế đấy, nó rất là dàiii. Dòng sông lờ đờ mà anh đi qua hằng ngày, chảy chậm như một con rắn con ở phía bên phải của New York bé nhỏ còn chẳng là gì khi so với nó. Vì thế, nó rất dàiii…!”

Victorique ưỡn ngực, vừa nói vừa dang rộng hai cánh tay mềm mại trông có phần trẻ con trước ngực của mình. Khi nói, cô ấy mở miệng to, đôi môi của cô ấy căng mọng và màu thì giống với những quả anh đào. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô hiện lên vẻ gì đó, trông lấp lánh như mặt hồ nước cổ xưa, ánh mắt thì đầy nghiêm túc luôn hướng về phía Kazuya.

Không biết từ bao giờ, kazuya bị mê hoặc bởi ánh mắt ấy. Nhưng anh vẫn thoát được khỏi nó nhờ quay nhìn đi chỗ khác.

"Thứ lỗi, nhưng, giờ anh phải quay lại văn phòng ngay, vì để..."

"Không! Yên lặng nghe em nói hết đã. Anh, mà không nghe thì... thì..."

"Hở, anh phải nghe á! Thôi anh có... Ơ... Nào kìa, trông mặt em đáng sợ quá đấy, hả gì thế Victorique?

"Tuyệt giao!!!"

"Hả..ả..? Tuyệt giao? Bộ em là con nít đấy hả? Thiệt tình... giờ em bao tuổi rồi vậy? Em bướng bỉnh nhất quả đất này đấy Victorique. Thôi, được rồi, tốt hơn là như thế này đi. Giờ anh sẽ lắng nghe, được chứ! Ngồi xuống nào em, phòng chỉ một cái ghế nên anh sẽ đứng cạnh kệ sách này nhé. Mà anh chỉ nghe một lát thôi đấy. Ơ kìa! Đừng giận anh nữa chứ..."

Kazuya đang gặp rắc rối vì sự nghiêm túc của Victorique, đúng hơn thì tại cô ấy dỗi.

Lò sưởi dưới cửa sổ tròn đang bập bùng ánh lửa. Kazuya đảo mắt nhìn những cuốn sách nhàm chán trên kệ, anh nghiêng đầu đứng dựa vào giá sách rồi nhìn cô. Dù bên ngoài trời đang se lạnh nhưng không khí trong phòng rất ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái. Má của Victorique thì cũng thế, đỏ hồng như ánh lửa bập bùng, phồng má vì vẫn đang hờn dỗi anh.

Cuối cùng, Victorique mới chịu lên tiếng. Cô bắt đầu kể truyện chi tiết với anh:

"Từ rất lâu rồi. Đó là chuyện của hàng trăm năm trước. Có một nhóm người từ lục địa cũ đã đến đây. Họ là một giáo phái có giới luật tôn giáo nghiêm ngặt, ví dụ như là Thanh giáo [note54918]."

"Ừm"

"Họ canh tác trên những vùng đất chưa được khám phá, tự xây dựng cho mình những khu định cư nhỏ có trật tự và chính trị. Rồi lập ra được một đất nước mới dành cho những người tiên phong. Đó là một vùng đất của tự do và hy vọng. Đó là cái cách mà đã đặt nền móng cho nước Mỹ hùng mạnh của chúng ta bây giờ.”

"Ừmm..."

"Nhưng sau đó, vào khoảng thời gian xảy ra cơn bão thứ hai ấy. Đã có những người mới đến từ lục địa cũ, đó là những công nhân, thương nhân,... đến đây để tìm hi vọng mới cho cuộc sống. Họ đều không có giới luật hay mệnh lệnh nghiêm ngặt nào để tuân theo. Họ chính là những Người Ireland, người Do Thái, người Nga và những người Ý như Nick. Lần lượt, họ bắt đầu xây dựng các khu phố mô phỏng văn hóa của đất nước mình quanh khắp New York. Mà thực tế, Brooklyn nơi chúng ta đang sống. Đó cũng chính là một khu phố Do Thái điển hình. Nó còn rất giống với các khu vực trung tâm thành phố của lục địa cũ.”

Kazuya gật đầu, anh nói:

"Đúng vậy. Ví dụ như Little Italy có phô mai ý và sốt cà chua, quay qua Brooklyn thì chúng ta ăn món gà hầm cần tây, à ngay cả mùi gạo cũng khác nhau tùy theo nền văn hóa nữa. Mặc dù chúng ta đang sống ở cùng một thành phố New York."

"Được rồi, anh im lặng và lắng nghe em đi!"

"À, ừm......"

"Hiện tại, con cháu của những tín đồ người thanh giáo đã có được thế lực trong trung tâm chính phủ và kiểm soát phần nào nền kinh tế tại đây. Những người nhập cư dường như khiến họ đang mất dần sự kiên nhẫn. Một phần là do những những người mới nhập cư chỉ biết uống rượu! Hát và nhảy nhót! Từng người một trong họ chỉ biết tận hưởng khoái lạc. Nói cách khác, họ là những người đáng sợ chỉ biết tận hưởng cuộc sống một cách theo bản năng. Vì vậy, một đạo luật đã nhanh chóng được đề ra. Đó là lệ..."

"À, lệnh cấm rượ..."

"---Cấm rượu ở Hoa Kỳ." [note54919]

Bị cướp mất lời, Kazuya cảm thấy hơi khó chịu.

“Ừm, ừ... Anh cũng biết điều đó.”

Victorique không quan tâm, cô nói:

"Tuy nhiên, em nghĩ luật này lại có tác dụng ngược. Bởi vì con người là sinh vật có rất nhiều ham muốn, họ muốn có những gì họ muốn ngay cả khi điều đó bị cấm.... Thế nên, rượu vẫn nhanh chóng được lưu thông và tiêu thụ trên thị trường. Đúng là sau một ngày vất vả làm việc, ai khó có thể không uống một cốc rượu. Chính đấy là lý do tại sao có một tổ chức phát triển nhanh chóng dưới cái bóng của lệnh cấm, đó là..."

"Ma..."

"---Đó là Mafia."

"À, ừm..."

"Bây giờ, tại khu phố này, băng đảng Mafia Ireland bán rượu whisky, Mafia Do Thái bán bia và Mafia Ý, nhóm quyền lực nhất, sản xuất và buôn bán rượu vang. Việc buôn bán rượu lậu như vậy đã phát triển như một phần của nền kinh tế ở thế giới ngầm. Đồng thời các phương pháp phán xét tội trạng hay xử lý nhau cũng có sự thay đổi, đó là sự hòa trộn giữa pháp luật cứng rắn của thế giới ban ngày và những luật lệ đẫm máu của thế giới ban đêm... nếu cứng rắn không đủ, vậy đẫm máu sẽ theo sau. Dịch vụ báo thù và thủ xác, nó nhiều lên như một nhu cầu tất yếu."

"Ừm."

“Mặt khác, những điều mà người dân cần, đó không phải là luật lệ thuần túy hay những giáo điều lỗi thời của Thanh giáo. Thậm chí cũng chẳng phải là luật lệ tàn ác một thế giới ngầm đen tối. Chính xác, đó phải là "một cái gì đó mới." Tuy không ai biết đó là loại chính trị gì, nhưng những công dân trẻ đang sắp "phát nổ" rồi. Vì vậy, cần... và... Ahhhhh!!!"

Victorique, người đang nói với giọng trầm, đột nhiên lại vò đầu bứt tai trên mái tóc bạc lấp lánh của mình bằng cả hai tay. Cô trông đang rất đau khổ.

Đứng trước tủ sách như một hiệp sĩ mặc áo giáp, Kazuya không khỏi ngạc nhiên.

"Ch-chuyện gì xảy ra vậy? Victorique!?"

''Nói chuyện với anh, một người đàn ông nhàm chán-n, như thường lệ, sự buồn chán lại càng đến nhiều hơn-n... Ôi! thật là một bi kịch!!!”


"Này, vừa phải thôi nhé! Vậy em bắt đầu nói chuyện với chính mình đi! Nếu em luôn luôn có thái độ như vậy... thì thế thôi. Tại anh là một người nhàm chán, vì vậy anh sẽ đến tòa soạn báo, anh không làm phiền em nữa."

Ngay lập tức, Victorique mở to đôi mắt sắc xanh của mình ra, trong mắt áng màu tia sáng của một viên ngọc lục bảo.

Vì lý do nào đó, cô nghiêng người về phía trước và cố gắng đang làm một cái gì đấy.

"Kujooo! Anh không có thứ gì để giải tỏa nỗi buồn chán sao? A! nghĩ lại thì, anh chưa hề khiêu vũ bao giờ nhỉ."

"...Hở? Sao cơ? Khiêu vũ á!?"

"Ừm, ừm, em vừa nhớ ra điều gì đó khá hay ho.”

"Không thể nào. Em vừa nhớ cái gì cơ?...Em biết đấy, khi trước đây anh bị buộc phải nhảy. Ryokusho-kun đã xem, sau đó tất nhiên cậu ấy sẽ kể với mẹ mình là chị Ruri ấy. Mà lần đấy anh nhảy không được đẹp lắm, thậm chí còn nhảy sai khá nhiều và kì lạ nữa, thế là chị Ruri đang trong bộ kimono vẫn nằm lăn lộn trên thảm và cười lớn được...Ryokusho-kun cũng nhìn anh. Em ấy Chỉ, cười khúc khích, cười khúc khích, cười khúc khích. Chỉ vậy mãi thôi-i..."

"Nhảy hay hát? Anh có hai lựa chọn."

"Hic! Mà, em không có ít nhất thêm một lựa chọn khác nữa à?"

"Hmph! Vậy thì, nếu đó là một sự việc thú vị, anh có quyền lựa chọn để nói về nó, nhưng em đoán anh cũng chẳng có chuyện gì thú vị để kể, mà chuyện anh kể cũng chả có gì thú vị... nàoo! giờ anh muốn hát, hay thích nhảy hả?"

"Eh, chờ đã, chờ đã. Một sự việc thú vị...?

Ah, nghĩ lại thì hôm qua anh có tham gia một phiên tòa xét xử, vụ đấy là về một nhân viên ngân hàng ở Phố Wall bị sát hại. Mà không chắc em thấy thú vị không nữa... Này, Victorique. Em có muốn nghe không?"

"Haizzz! Chả mong đợi gì lắm, nhưng thôi anh hãy nói về nó đi."

"Đ-được rồi."

Kazuya gật đầu rồi đứng thẳng dậy.

Từ bên ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn nghe thấy được những giọng nói của người dân Brooklyn đang trò chuyện đi ngang qua căn nhà ấy.

Đôi mắt xanh lục bảo của Victorique mở to trong căn phòng hơi sáng, nhưng mắt cô lại đang lạc trong màn đêm sâu thẳm, ánh mắt như mơ trong một giấc ngủ dài, mờ ảo dưới làn khói thuốc cô đang say xưa, hít lấy vài hơi nghe anh kể chuyện.

“Em biết đấy, có một người nhân viên ngân hàng chăm chỉ và cần mẫn ở Phố Wall. Tuy nhiên, anh ta đã gõ nhầm số liệu và khiến cho khách hàng bị thiệt hại rất nghiêm trọng. Có lẽ vì vậy mà khiến anh ta nghĩ quẩn, anh ấy đã tự sát bằng súng lục trong văn phòng riêng của mình."

Victorique cầm tẩu thuốc chỉ vào mặt Kazuya.

"Hmm? Anh vừa nói nhân viên ngân hàng đã bị giết trước đó rồi mà?"

''Đợi đã, còn nhiều điều hơn thế nữa... Khi cảnh sát điều tra, họ phát hiện ra rằng ngay trước khi tự sát, anh ta đã đưa một lá thư tuyệt mệnh cho nhân viên tiếp tân mà anh ta đơn phương từ lâu. Lúc đó là khoảng 11 giờ 30 trưa. Còn thi thể thì được phát hiện ngay sau giờ ăn trưa lúc đó. Sau đó, người ta kết luận rằng anh ta chắc chắn đã tự tử trong giờ nghỉ trưa. Đồng thời, họ biết thêm được một nhân viên ngân hàng làm việc ở phòng bên cạnh nhớ lại đã nghe thấy âm thanh giống như tiếng súng vào khoảng 11 giờ.”

“Hmm......Thật hỗn loạn.”

"Đúng!...Vì tại anh ấy chết khoảng lúc 11 giờ, nên đã có một cuộc tranh cãi về việc ai đã mang lá thư tuyệt mệnh đến cho nhân viên tiếp tân lúc 11h 30 trưa đó. Cô nhân viên còn nói là thấy người mang đưa cho cô luôn đeo kính và đội mũ. Thế là cảnh sát bắt đầu suy đoán đó có thể là người khác giả dạng anh ta, họ liền đi giám định chữ viết. Tuy nhiên, khi họ xem lá thư tuyệt mệnh, thì đó không phải là chữ viết tay mà là chữ đánh máy. Nên khả năng cao, họ đoán đây có thể là vụ giết người."

"Hmm."

“Nhân tiện, nhân viên ngân hàng đã qua đời lớn lên ở Greenwich Village, một khu phố có rất nhiều người giàu. Anh ấy không chỉ là con trai của một gia đình giàu có mà còn tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng nữa. Người đàn ông ở phòng bên cạnh thì là một nhân viên chăm chỉ đến từ trung tâm thành phố Bronx. Bản thân anh không có cha mẹ, anh lớn lên trong một khu nhà nơi tất cả cư dân đều là những tên trộm hoặc là những kẻ có nguy cơ trở thành xã hội đen. Anh lớn lên dưới sự chăm sóc của chị gái anh, người lúc đó làm công việc đánh máy. Nhân viên lễ tân là một người Do Thái nhập cư thế hệ thứ hai, và hình như cô ấy cũng thích người đàn ông ở phòng bên cạnh. Bởi vì người đàn ông tuổi thơ không mấy êm đẹp ấy là một người rất tốt bụng.

Vì vậy, có vẻ như đó là một mối tình tay ba."

Victorique nhìn kujo một cách đầy hoài nghi.

"...Từ đã, sao anh biết hết được nhiều chi tiết thông thường này thế vậy? Đừng bảo là anh quen biết hết họ đấy nhá?"

"Không, không..em thấy đấy, trông vậy thôi nhưng anh đang là nhà báo tập sự của một tờ báo đấy. Ngày nào anh cũng liên tục thu thập được những thông tin chi tiết như thế này. Vì anh là... thì là... là..." (kiểu anh đang muốn nói mình là một người gì đó nhưng chưa biết gọi là gì hoặc ngại, vd như "Ông hoàng phỏng vấn, chúa tể điều tra." Hoặc là con trai của ai cũng biết)

Kazuya đột nhiên trở nên xấu hổ, rụt rè định nói gì đấy. Anh chỉ lấy lại bình tĩnh sau khi được cô nhắc tiếp tục nói.

"Vậy, chắc chắn có ai đó đã giết anh ấy và dàn dựng khiến nó trông giống như một vụ tự sát. Sếp của anh ta bị nghi ngờ đầu tiên là thủ phạm, vì do ngay từ đầu giữa họ đã không ưa nhau. Thậm chí, tuần trước giữa hai người bọn họ còn xảy ra tranh cãi, tý nữa thì suýt đánh nhau to chỉ vì kết quả của một trận đấu bóng chày. Tuy nhiên... Phiên tòa xét xử tự nhiên trở thành một thứ gì đó khá hỗn loạn. Công tố viên cho rằng sếp anh ta là thủ phạm, nhưng ý kiến của bồi thẩm đoàn thì lại chia rẽ theo các hướng khác nhau. Những người phụ nữ nói: "Nhân viên lễ tân bằng cách nào đó rất chi là đáng ngờ.” Những người đàn ông thì bắt đầu nhấn mạnh rằng: “chúng tôi hoàn toàn chắc chắn thủ phạm là người đàn ông ở phòng bên cạnh,” và cuộc thảo luận chỉ càng trở nên khó hiểu hơn theo hướng không mang tính xây dựng. Gọi vụ án này là "Wall Street Trial Rhapsody'' vì nó vẫn chả tiến triển đâu vào đâu lại còn hỗn loạn lên hơn nữa chứ... Vậy, đó là những thông tin của cuộc điều tra cho đến ngày hôm qua.”

"Từ đã, từ đã, từ đã! ...Làm thế nào mà chuyện này lại trở thành một câu chuyện khó hiểu như vậy?''

"Chà, theo các cuộc phỏng vấn, các bồi thẩm đoàn nam đã nhất trí đồng ý rằng không có gì là lạ khi anh chàng phòng bên cạnh bị thu hút bởi cô thiếp tân hấp dẫn, thu hút đến mức mà không muốn ai xen vào giữa họ. Họ đã nghi ngờ từ lâu rằng một người như vậy là thủ phạm, còn chắc chắn rằng chuyện này là do anh ta sợ anh nhà giàu cướp mất tình yêu."

"Cái gì vậy? Có đúng không thế? Nó bắt đầu nghe giống như mấy cuộc tán nhảm của mấy bà hàng xóm trong khu phố rồi đấy. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, vụ việc này là một vụ tự sát."

"Ừm. Vậy... Hả? Victorique, em vừa nói gì thế?"

Kazuya chớp mắt ngạc nhiên.

Victorique thì khịt khịt nhẹ nhàng chiếc mũi nhỏ xinh của mình.

"Tai anh bị điếc đấy hả? Hay tai bị nhồi đầy bánh quy may mắn [note54920] từ khu phố Tàu đến nỗi anh không thể nghe thấy gì cả à? Em đã nói đấy chắc chắn là một vụ tự sát.”

“Hở, bánh quy may mắn? Mà từ đã, cái đấy không quan trọng, quan trọng là làm sao em biết được chỉ từ những gì anh vừa nói? Cho dù em có thông minh bao nhiêu đi nữa… Bởi vì...Bở..."

Vẻ mặt của Victorique có hơi chuyển động nhẹ một chút.

Ồ, có lẽ cô ấy đang cười, một nét cười khá là khó nhận ra. Giống như những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước, nét thay đổi rất nhỏ trông khó có thể biết được nếu không nhìn kỹ mặt cô.

Kazuya nghiêng đầu nhẹ một cái.

Victorique sau đó thì trông chán nản, cô ngáp nhẹ một tiếng và nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định giữa căn phòng.

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô ánh lên một cách đầy rực rỡ. Làn tóc bạc của cô thì gợn sóng và bồng bềnh như đang hòa quyện với một dòng chảy sức mạnh ma thuật không tên. Chiếc tẩu vàng cũng đang lấp lánh trên từng chi tiết tinh xảo được chế tác bởi nghệ nhân bí ẩn nào đấy.


Cuối cùng, đôi môi bóng loáng như quả anh đào mới hé mở ra.

"Em thu nhặt những mảnh hỗn loạn đang nằm rải rác khắp mọi nơi trên thế giới này. Em chơi đùa với chúng, sắp xếp lại chúng để thoát khỏi sự nhàm chán. Và cả câu chuyện bây giờ cũng vậy. "Dòng suối trí tuệ" của em đã cho em biết rằng, người đàn ông đó đã tự sát”.

Kazuya chỉ im lặng ngoan ngoãn nghe cô nói. Anh có chút không hài lòng nhưng có vẻ là không hẳn muốn bác bỏ lời nói đấy lắm.

Victorique hút lấy một hơi từ chiếc tẩu, im lặng một lúc rồi quay ngang sang nhìn anh. Và rồi cô mệt mỏi mở miệng.

"Kujo, ví dụ như thế này đi, bây giờ anh đang giấu em một điều gì đó quan trọng với em đấy."

“Ờ thì! Anh có làm thế hả?”

Kazuya thắc mắc, tò mò hỏi lại. Victorique có vẻ muốn làm rõ ra ngô ra khoai chuyện này.

"Này nhá, sáng nay anh đã mua hai mươi cái bánh cupcake đấy nhá, nhưng đã có một cái bị anh lén ăn vụng trên đường về nhà."

"Xin lỗi! Anh sẽ không làm thế nữa!"

"Tốt thôi, im lặng nghe đi, bí ngô-kun!"

“Nhưng, tha lỗi cho anh đi mà! Vì trông em đang tức giận lắm! Không biết anh đã làm gì vậy… Victorique? Anh, mỗi ngày mỗi ngày sẽ xin lỗi em mà! Có thể đó không phải lỗi của anh nhưng anh mong em sẽ tha thứ cho anh vào một ngày nào đó được không…?”

Những lời lẽ của anh có vẻ không lọt vào tai Victorique cho lắm, cô nàng càng trở nên tức giận, vung đi vung lại chiếc tẩu của mình ra xung quanh.

"Làm đi! Bò xung quanh như một con heo đói bụng chỉ chực chờ để trộm đồ ăn đi, sao anh ăn mất chiếc bánh hoa hồng lam của em! Ahhahhawwa...! Đó là hương vị yêu thích của em từ lâu đấy nhé!

"Hả, thật sao? Em à, hãy nói với anh điều đó sớm hơn chứ. Lần sau nhất định anh sẽ mua cho em cái đó nhiều hơn nhé, đi mà!"

"Điều quan trọng như thế, anh có mơ mà được biết! Không bao giờ có chuyện em nói cho anh đâu."

"Hể! tại sao chứ? Em kỳ quặc thật đấy Victorique."

"Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi. Dẫu sao thì lương tâm anh cũng cảm thấy hối lỗi rồi, vì thế mà nãy giờ anh mới vô thức tránh nhìn màu xanh lam đấy. Anh có biết là mình đứng ở một nơi khác với thường lệ, quay lưng về phía rèm cửa sổ màu lam không hả. Anh không hiểu vì sao mình lại làm vậy đúng không? Vì tất cả cái đấy đều xảy ra trong cõi vô thức. Mà cũng tương tự như thế, em đoán nó cũng xảy ra trong tâm trí của người đàn ông ở phòng bên cạnh."

"Người đàn ông phòng bên cạnh? Vậy, người đàn ông tốt bụng ấy là thủ phạm sau tất cả sao? Thế linh cảm của các nam bồi thẩm đoàn là đúng à?"

"Không phải! Ngốc ạ!"

Victorique lắc đầu.

Mái tóc cô óng ánh, hắt ra màu sáng bạc. Từng lọn tóc đung đưa như sóng chuyển động nhịp nhàng theo từng cái lắc nhẹ của cô. Đó còn là một dải ngân hà chảy chậm trên sàn nhà giống như đang tan chảy, cùng với những túi pot-pourri dải quanh khiến mọi thứ trông khá mờ ảo.

Victorique vừa nói và vừa chuyển động tay nhẹ theo những lời nói của mình.


''Người đàn ông ở phòng bên cạnh, có lẽ là vào lúc mười một giờ, Cá nhân anh ta đã nghe thấy một “âm thanh buồn”."

"Anh ta nghe thấy "âm thanh buồn"?"

"Đó là tiếng gõ to trên máy đánh chữ đấy, anh ơi!"

Victorique bĩu đôi môi anh đào một cách dễ thương, trông có phần đáng yêu của mình.

“Một người đàn ông đã chết thì liệu có đánh máy được lá thư tuyệt mệnh của mình không? Vậy nên em chắc chắn rằng anh ấy lúc đó đã đánh ra tiếng gõ phím cạch, cạch, cạch to lớn hơn bình thường. Ba mươi phút sau, anh ta mới đi đến đưa nó cho cô lễ tân mà anh ta đã đơn phương từ lâu. Vậy chắc hẳn thời điểm khẩu súng thực sự được sử dụng là từ 12 giờ đến 1 giờ, khi không có ai ở xung quanh đó trong giờ nghỉ trưa. Đó là lý do tại sao không có ai nghe thấy tiếng súng.”

"Đợi đã. Vậy, người đàn ông bên cạnh đã nghe thấy gì lúc 11 giờ...?"

"Anh nghĩ nó sẽ phải là tiếng gõ đúng không, hẳn vậy rồi. Nhưng, tại sao người đàn ông bên cạnh lại nghe nhầm một cách ngu ngốc như vậy? …Không phải là anh đã tự mình nói cho em biết lý do sao?”

"Hả!"

“Anh ấy xuất thân từ một gia đình nghèo và được nuôi dưỡng bởi người chị gái làm công việc đánh máy.”

"Ah, nhưn...?"

"Kujo-kun, mặc dù từ đây trở đi, đó có thể chỉ là trí tưởng tượng của em, nhưng, em nghĩ có lẽ đó là câu trả lời đúng."

Victorique đặt tẩu thuốc xuống.

"Kujo, lòng tốt là điều đáng phải biết ơn, nhưng người nhận được có thể cảm thấy mắc nợ hơn là sự biết ơn đó. Và có lẽ, vì anh ta một người có trái tim nhân hậu, anh ta lại càng biết ơn chị gái mình, người đã hy sinh những năm tháng tuổi trẻ và hạnh phúc để nuôi nấng anh. Nhưng như vậy chẳng phải là anh ta càng cảm thấy mắc nợ hơn sao? Cho nên việc anh ấy tử tế với phụ nữ nói chung có thể là do anh ấy cũng có cùng cảm xúc thương xót với chị gái mình. Rồi sau cùng đối với anh, tiếng gõ phím chính là một "âm thanh buồn". Vậy khi có những âm thanh to lớn bất thường phát ra từ phòng bên cạnh. Sau đó, anh còn nghe tin người đàn ông ở phòng bên cạnh đã tự sát. Nên chắc chắn anh đã nghĩ mình nghe thấy tiếng súng. Vì thứ "âm thanh buồn" ấy đã mơ hồ thay thế bằng tiếng súng trong tâm trí anh, khiến anh lúc đó nói với mọi người rằng mình đã nghe thấy tiếng súng."

"Ồ!"

"Khi hai âm thanh được thay thế nhau trong một "sự liên tưởng" (Association hay gốc là 連想) [note54921], anh ta cũng có thể đã tự bắn vào đầu mình bằng một khẩu súng tưởng tượng trong tâm trí..."

"Tâm trí."

"Đó chỉ là một thứ thương cảm ngu ngốc, nhưng...?"

Victorique nói với vẻ mặt dường như vô cảm. Sau đó, cúi đầu xuống, cô nói với giọng trầm khàn khàn như một bà già.

"Kujo, tất cả mọi người đều sống một cuộc sống ẩn giấu những thứ cảm xúc khác nhau trong cõi vô thức. Đôi khi nó biểu hiện theo những cách không ngờ tới. Người ta cho rằng đây là những lý do đằng sau một số hiểu lầm kỳ lạ mà mọi người đột nhiên mắc phải."

Victorique lại hút chiếc tẩu vàng của mình.

''Đối với người đàn ông ở phòng bên cạnh, tiếng gõ phím vừa là "âm thanh buồn" vừa là "tiếng yêu thương" của chị gái anh ta...''

Cô thở dài thật lớn rồi chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

"...Anh, anh hiểu rồi. Về giả thuyết này, anh sẽ đi thảo luận với tổng biên tập hoặc nói chuyện với cảnh sát. Victorique, mặc dù chuyện đó có thể là gì... Hả, sao vậy? Sao nhìn anh chằm chằm với ánh mắt đầy nguy hiểm thế? Ờ vậy... thôi nhé! Anh phải đi đây..."

"Ah"

Trước khi anh kịp nhận ra điều gì đấy, đôi má phúng phính của Victorique lại càng trở nên phụng phịu nhiều hơn. Đôi mắt xanh của cô toát lên sự chán nản, ánh mắt đầy dỗi hờn hướng chằm chằm nhìn về phía kazuya.

"Chuyện này được giải quyết ngay tức khắc, haizzz... Sự nhàm chán lại đến. Kujo! Hừ! Đúng là một con cánh cụt-kun [note54922] lừa đảo..."

“Lần này là chim cánh cụt!? Này nhé... ah..."

Sau khi Kazuya gặp chút lúng túng, anh đột nhiên bắt đầu mỉm cười một cách nham hiểm.

"À đúng rồi, Victorique, nếu em chán đến thế thì anh có giải pháp đây."

"Hummm, đó là gì?"

Victorique nghiêng người về phía trước. Sau đó, Kazuya cũng đưa mặt lại gần cô hơn.

"Đi làm nhé! em ơi! Cùng anh đi đến "văn phòng thám tử Gray Wofl" nào!"

"...Cái đó, kh-không đời nào!"

"Này! Khoan nào!"

Victorique cứ như thế ngảnh mặt quay đi chỗ khác như một đứa trẻ, lập tức Kazuya đi đến nhìn về phía có khuôn mặt đó, nhưng nhìn rồi thì cô lại quay đi. Cứ như vậy, anh vẫn kiên trì nhìn cố mặt cô bằng cách chạy quanh chiếc ghế xoay ấy, mặc dù anh có thể dùng tay giữ ghế lại để ánh mắt cô không trốn đi đâu được.

"Này em! ở đây nguyên cả ngày, chỉ biết quay vòng vòng ,vòng vòng mãi trên ghế, đôi mắt cũng chỉ nhìn, vòng vòng mãi xung quanh, thì không có sự kiện, thú vị nào đâu, mọi thứ, mãi nhàm chán thôi. Không sao đâu, dừng lại, đi ra ngoài nào. Lắng nghe những điều, anh nói đi. Ta cùng đi làm nào, chờ đợi, khách hàng đến, rồi sẽ nhận được, phí điều tra nào..."

"Kujo, nhưng..."

"Nhưng gì?"

"Em...khôn..., em không thực sự muốn đi đâu..."

"...Hả, sao vậy em?"

Cô quay đầu khỏi ánh nhìn của Kazuya, người đang nghiêng đầu lo lắng.

Victorique nhìn xuống, cô nói bằng một giọng thì thầm gần như không thể nghe thấy được.

"Dù thế nào đi nữa thì nơi anh với em đang sống hiện tại là đây, nơi có một New York đang trải qua thời kỳ chuyển đổi rất lớn. Đó là nơi quy tụ của rất nhiều người có chủng tộc khác nhau mang trong mình những văn hóa lịch sử xưa cũ. Đó còn là nơi như hai thiên hà khổng lồ va chạm vào nhau, nơi hai thế giới luôn xung đột là thế giới ban ngày của người thanh giáo và thế giới ban đêm thuộc về những thế lực ngầm. Thế nên... không được nổi bật! Nó quá nguy hiểm! Cuộc chiến của những băng đảng ngày càng một nhiều. Cuộc bầu cử tổng thống thì sắp diễn ra. Thị trường chứng khoán còn chững lại một khoảng lớn và có cả sự thành lập của FBI thêm sự trỗi dậy của một thế giới hư cấu và đầy nham hiểm mới mang tên Hollywood. Và... và... băng... băng đảng... băng đảng... khắp... đất nước của những người nhập cư, khiến khu phố đầy rẫy sự nguy hiểm, New York hiện tại là nơi đáng sợ như vậy đấy. Hơn nữa, anh với em cũng chỉ là những người nhập cư mới đến nữa... Không! Tất nhiên là em không sợ, chỉ là... chỉ... cần suy nghĩ một cách thấu đáo thôi... đúng chứ?... hmmm?"

Một chiếc đầm xếp nếp mềm mại với bộ lông màu đỏ đậm ở cổ được mặc một cách thoải mái. Victorique ngồi im lặng trong nó.

Cô lén lút ngẩng mặt lên.

Kujo đang nở một nụ cười có lẽ không xuất hiện nhiều lắm, nó trông rất là vô tư và đang ở rất gần Victorique, một nụ cười dịu dàng mãi luôn gần bên cô.

Sau đó, Victorique trông như đang bối rối, đôi lông mày đẹp xuất sắc của cô khẽ động đậy.

--- Đúng lúc đó. Phía trên ô cửa sổ tròn được bao quanh bởi các giá sách, một chiếc chuông bạc có dạng hình cánh cửa cất tiếng ring, ring, ring gieo vang lên. Kazuya nói: "À, đây rồi...!" Và anh mở cửa sổ, ngoi đầu nhìn xuống dưới."

Chị chủ nhà nhoái người ra ngoài cửa sổ tầng một, cô ấy đang cầm một sợi dây được nối với chiếc chuông tầng bốn. Mái tóc cắt ngắn màu đỏ của cô được uốn xoăn, trông nó như đang quyện qua trong những cơn gió của mùa đông lạnh giá.

"Có một cuộc gọi điện thoại, là từ một quý cô ở Greenwich Village.”

“Ể, từ Ruri à? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Xin vui lòng hãy đến ngay! Đây là một vấn đề lớn! Như vậy đấy, có vẻ như cậu sắp vội nhỉ?"

"À, vâng!"

"Mà, còn nữa! Tiền thuê nhà tháng này! Nhanh lên nhé!"

"...Vâng!"

Kazuya gật đầu, anh cẩn thận đóng cửa sổ lại.

Sau đó anh đứng duỗi thẳng lưng của mình.

“Chà, trước tiên hãy ghé qua nhà Ruri đã, rồi đưa Victorique đến văn phòng thám tử, cuối cùng thì trở lại tòa soạn báo..."

Sau khi lẩm bẩm, anh tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên đến mức mím chặt đôi môi mình lại. Vì suy cho cùng, anh là người duy nhất mà Victorique có thể dựa vào.

Về phần Victorique. Cô ấy đang cầm một chiếc tẩu vàng, miệng thì hút lấy vài hơi từ tiếc tẩu và đôi mắt đang về nhìn phía lưng Kazuya.

"Em hiểu rồi. Người ta không chỉ sống bằng mỗi bánh mì, phải không?"

Cô liền thở dài, và nói tiếp:

"Đó là một cuộc sống mới đầy thách thức về vật chất. Bây giờ, đây có phải là sự hỗn loạn của lục địa mới không? Kujo-kun!"

Cô có vẻ khó chịu khi bẩm lẩm về những điều ấy. Sau khi xoay vài vòng từ trên chiếc ghế xoay, cô đứng dậy rời khỏi đó.