Gọi Em Là Sài Gòn Năm 1975

Chương 2: Hướng dẫn viên part time




Ngày đầu của kế hoạch inbox Điện Biên là ngọn đồi A1 lịch sử với hai cây phượng vĩ đỏ rực cả một khoảng trời. Màu đỏ ấy chẳng khác vào được nhuộm bởi máu đỏ của quân dân ta và còn cả máu đỏ quân thù - minh chứng cho một trang sử hào hùng mà bi tráng của dân tộc.

Hà Anh dạo khắp một vòng đồi A1, nghiền ngẫm mãi những dấu chân thời gian bỏ lại nơi này... Xúc động không thôi. Đồi A1 giờ đã im tiếng súng, khung cảnh yên bình này khó khiến người ta cảm nhận được cái ác liệt mà nhà thơ Tố Hữu đã nhận xét "Năm mươi sáu ngày đêm, khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt". Nhưng, ngoảnh lại vẫn còn đó những chiến hào của ta, lô cốt và hầm chỉ huy của địch, xác chiến xe tăng Bazeille... tất cả đều buộc chúng ta phải tin đó là sự thật! Cô cẩn thận chụp từng ngóc nghách của quả đồi lịch sử này và ghi chép kĩ càng lời hướng dẫn viên vào cuốn sổ tay nhỏ, cô định bao giờ về nhà sẽ lên một chiếc video về đồi A1 bởi vì cô quá yêu nơi này rồi.

Lúc cô gập cuốn sổ tay lại chuẩn bị xách túi sang địa điểm tiếp theo thì vô tình thấy có một nhóm khá đông du khách nước ngoài đang loanh quanh ở khu vực bán vé, ai nấy mặt mũi đều có vẻ bối rối. Sau đó cô lại thấy một cô nhân viên soát vé chạy ra nói với họ câu gì đó bằng tiếng anh hơi vấp và dè dặt, có vẻ như cô ấy không rành tiếng Anh, nhưng nhìn nét mặt của những vị khách thì chắc họ cũng không hiểu lắm.  Là một người yêu du lịch, cô biết cảm giác bối rối đan xen bất lực khi không nhận được sự giúp đỡ ở một nơi xa lạ. Cô rất muốn giúp khi nghe những tiếng thở dài và thấy những gương mặt chán nản của họ.  Nhưng mà cô chỉ là khách du lịch bình thường, không phải hướng dẫn viên của di tích, cũng chẳng phải cộng tác viên, tự nhiên nhảy vào đòi giúp đỡ trong khi nhân viên người ta đang đứng đấy thì lại vô duyên, ra vẻ quá rồi.

Hà Anh băn khoăn đứng ở đó nhìn bọn họ, có thể ánh mắt của cô rõ rệt quá mà chị nhân viên kia lại đến hỏi thăm:

- Chào em, em có gì cần giúp đỡ hả?

- À không, không có gì. -  Cô vội xua tay. - Chỉ là...

- Em cứ nói đi, không phải ngại đâu. - Chị nhân viên mỉm cười.

- Vâng, chị ơi. Đoàn khách kia có vấn đề gì sao ạ? Có vẻ họ gặp vấn đề ngôn ngữ?

Chị ấy liếc mắt về phía đoàn khách, thở dài:

- Đúng rồi em, mùa cao điểm lại thêm kỉ niệm 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ nữa nên lượng khách đông quá tải, số lượng hướng dẫn viên của bên chị không đủ để phục vụ. Đoàn khách kia đi du lịch tự do chứ không book tour nên không có hướng dẫn viên riêng, họ đi theo kiểu đến đâu book guide đến đấy ý em.

- Ôi, chị phải trở lại chỗ bọn họ đã!

Cô vội níu tay chị ấy lại, gấp gáp nói:

- Từ từ chị, hay để em làm hướng dẫn cho bọn họ đi, em biết tiếng Anh và cũng có hiểu biết nhất định về di tích. Nếu chị cảm thấy ổn thì có thể cho em mượn tài liệu để thuyết minh ạ. 

Chị nhân viên thoáng chút chần chừ:

- Được, chị sẽ hỏi lại bên quản lí vì cái này còn liên quan đến ấn tượng của chúng ta với bạn bè quốc tế.

- Vâng, được ạ.

- OK.

Khoảng 2 - 3 phút sau, một chú trung tuổi đến bắt tay cô, chú nói đồng ý để cô thuyết minh và còn động viên cô nữa, chú cũng xin lỗi vì điều kiện của khu di tích không đủ nên phải phiền đến cô. Ôi, giá mà đi đâu cũng gặp những người lịch sự như vậy thì mát lòng quá.

Hà Anh đến gần nhóm du khách:

- Hello! (Xin chào!)

Một vài vị khách trong đoàn chú ý đến cô, họ cũng mỉm cười "Hello" lại.

- Can I help you? (Tôi có thể giúp gì cho bạn?)

- Oh, we have a bit of a problem with the tour guide, and we don't know how to resolve it right now. The management said "wait a minute" but what to do, we need to get to the next tourist destination or we'll be late! (Chúng tôi gặp một chút trục trặc về hướng dẫn viên, hiện tại chưa biết phải giải quyết thế nào. ban quản lí nói rằng "đợi một chút" nhưng phải làm sao đây, chúng tôi cần phải đến điểm du lịch tiếp theo nếu không sẽ muộn mất!)

- Although I am not an employee of the relic site, I am also a tour guide. Let me help you, okay? ( Tuy tôi không phải nhân viên của khu di tích nhưng cũng là một hướng dẫn viên du lịch. Để tôi giúp các bạn nhé? )

- Oh, that's great, thank you! (Ồ, tốt quá rồi, cảm ơn nhé!)

Chị nhân viên đưa tài liệu cho Hà Anh, cô giới thiệu lại cho họ và bây giờ mới phát hiện thêm công dụng mới của cuốn sổ tay. Nó giúp cô có quan điểm cá nhân về những gì lịch sử để lại đồi A1. Có vẻ cách cô nói hấp dẫn nên một vài vị khách loanh quanh gần đó cũng nhập đoàn, họ nghe cô nói, đồng ý và cả chỉnh sửa chỗ chưa hợp lí. Không biết từ lúc nào tour du lịch bất ngờ này của cô đã biến thành một cuộc hội thảo mini về chiến dịch Điện Biên Phủ. Cả khách nước ngoài lẫn nước mình đều rất hăm hở chia sẻ quan điểm. 

Benjamin Franklin đã nói "Nếu đam mê chở bạn đi, hãy để lý trí nắm dây cương".

-----

Buổi tối hôm ấy, Thảo gửi cho Hà Anh một clip Tiktok và nói: Chị ơi chị đi Điện Biên không rủ bé!!

- ?

Gì vậy, ai đó đã quay video cô nói tiếng Anh giới thiệu lịch sử Đồi A1 cho du khách nước ngoài và đăng Tiktok, dù đã làm mờ mặt nhưng mấy bạn hay theo dõi kênh của cô đã nhận ra và tag cô vào. Video đó nhận được tương tác rất tích cực từ mọi người, họ còn tìm đến phần comment trên kênh youtube của cô và để lại nhiều bình luận. Cái này có được tính là đổi đời sau một đêm không?