Gọi Dượng Là Chồng

Chương 96




Bạch Phong Thần không biết sẽ dẫn cô đi đâu, hắn cứ đâm đầu mà chạy, cũng chẳng nghe hắn nói gì cả.

Đường xá xung quanh hôm nay tấp nập hơn rất nhiều. Không biết do hôm nay là ngày cuối tuần, hay bình thường vẫn đông đút như thế nhưng cô vẫn không thường hay để ý đến.

Hắn đưa cô đến một tiệm váy cưới thật lớn. Trước cửa tiệm được trưng bày kha khá những chiếc đầm soiree với nhiều hình dáng khác nhau.

Cô đứng trước cửa tiệm, miệng không khỏi cảm thán vì những chiếc váy được trưng bày ở trước. Vì đây là một tiệm áo cưới có giá thành rất đắt đỏ và cũng nổi tiếng nhất cái thành phố này, ai ai mà không mơ ước được khoác lên người chiếc áo cưới của cửa tiệm này một lần trong đời.

Kể cả Lam Y cũng không ngoại lệ.

" Chúng ta cùng vào trong lựa váy cưới? Được không? " Bạch Phong Thần chìa tay ra ý muốn cô khoác tay hắn. Lam Y hiểu ý nên liền làm theo.

Đứng cạnh Lam Y, hắn nhìn lên cửa tiệm to lớn trước mắt rồi xoay lại nhìn cô.

Cô tất nhiên là không thể từ chối lời mời gọi này của hắn. Nếu có mở lời từ chối thì chắc khi ấy cô bị người ta thôi miên xúi giục rồi!!

" Chào quý khách, anh chị có cần giúp đỡ gì không ạ? " Vừa bước vào trong, cả hai đã được nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, khuông mặt niềm nở tươi cười rất thu hút khách.

" Chúng tôi sẽ xem qua một lượt rồi nhờ cô tư vấn nhé? " Lam Y nghe cô nhân viên nói vậy thì cũng vui vẻ trả lời.

" Vâng, được ạ. Mời quý khách sang bên này "

Cô nhân viên dẫn hai người họ đến một chỗ chỉ toàn là váy cưới. Cô ấy cũng rất tỉ mỉ, cô nhân viên còn chỉ sang bên khu bên tay trái và cất giọng : " Còn đây là khu đồ cho chú rể ạ "

" Được rồi, cảm ơn cô " Lam Y niềm nở, vui mừng ra mặt, cô còn rất lễ phép gật đầu cảm ơn người nhân viên.

Cô ấy cũng rất hiểu biết, không ở lại làm cản trở việc lựa chọn của khách hàng. Giới thiệu mọi ngóc ngách trong cửa tiệm xong thì coi như là hết nhiệm vụ, cô ấy không ở lại mà đi thẳng ra ngoài, chừa lại không gian riêng tư cho hai người họ.

" Hmm....bộ này đẹp, bộ này cũng đẹp...Bộ này cũng rất đẹp "

Nhìn sơ lượt qua những chiếc váy cưới, cô đều muốn rinh chúng nó hết về nhà. Từng chiếc đều có mẫu mã riêng, màu sắc khác nhau, rất đẹp và thu hút.

Bạch Phong Thần quả thật là một người đàn ông chiều vợ số một, không ai có thể tước ngôi của hắn.

Nghe cô nói thích, hắn không chút bận tâm suy nghĩ liền cất giọng : " Vậy thì cứ lấy hết đi "



Biết là Phong Thần chiều cô, nhưng hắn cũng không nên mua nhiều thứ và lãng phí nó như vậy được. Dù sao đó chỉ là một ngày cưới thôi, mua nhiều để dành cho những năm sau chắc?

" Ưm, phải chọn lựa kĩ đã. Nếu mua nhiều như thế sẽ rất lãng phí " Cô lắc đầu rồi nhìn hắn.

" Lãng phí cái gì chứ? Ngày trọng đại của em, em phải là một cô dâu đẹp nhất " Bạch Phong Thần chau mày, một mực phản đối. Hắn sẽ không tiếc tiền để làm cho cô trở nên đẹp nhất, vì thế cô cũng đừng mong sẽ từ chối.

" Nhưng..."

Lam Y vừa chuẩn bị nói gì đó, hắn biết cô chuẩn bị cằn nhằn liền cúi xuống hôn vào đôi môi chúm chím ấy. Phong Thần đang cấm, không cho cô nói chuyện bằng cách ngọt ngào nhất.

" Không nhưng nhị gì cả "

" Em vào thử váy đi " Hắn vừa lên giọng, nhân viên bên ngoài đã sòng sọc chạy vào trong.

Phong Thần để ý và chọn những chiếc váy mà cô cầm và ngắm nhìn nó lâu nhất. Chiếc váy mà cô xuýt xoa khen nhiều lời nhất. Chiếc váy mà cô nhìn chằm chằm vẫn đắng đo không biết có nên chọn hay không. Và còn lặt vặt những chiếc soiree khác.

" Mời quý khách vào lối này ạ "

Ngay khi cô ướm lên người bộ váy cưới hàng vạn tệ, khuôn mặt sáng láng bước ra khỏi phòng thay đồ. Bạch Phong Thần như bị sắc đẹp của cô đánh cho gục ngã. Hắn ôm tim của mình, nơi trái tim đang đập loạn nhịp không thể điều độ.

Phải làm gì bây giờ? Khi đứng trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp, và còn được rất nhiều người ngưỡng mộ. Hắn đã cảm thấy mình rất may mắn vì có được cô, đội ơn trời phật!!

Không chần chừ, hắn đi đến nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn long lanh cuốn hút ấy, một hồi lâu hắn cũng không động đậy.

" Anh...thấy chiếc váy này như thế nào? Có hợp với em không? " Một lúc lâu cô trở nên ngại ngùng nên cất giọng hỏi, nhầm phá tan bầu không khí rối ren này. Giọng nói cô thỏ thẻ truyền vào tai hắn.

" Ưm...em mặc gì cũng hợp cả. Vốn dĩ ông trời ban vóc dáng này cho em là muốn em được mặc thật nhiều đồ đẹp mà "

Chắc là hắn đang nói thật lòng nhỉ?

" Em cũng cảm thấy nó rất đẹp "

Lam Y bước sang một bên để tránh cơ thể cao lớn của hắn. Nhìn bản thân mình trong chiếc gương lớn phía đối diện, cô gật gù cảm thấy hài lòng.

Từng mi-li-mét trên chiếc váy đều vừa khít với cô, giống như chiếc váy này sinh ra là được dành trọn cho cô vậy.



Cô lại bước ra với một chiếc váy mới trên cơ thể, nó cũng đẹp và vừa khít như chiếc váy lúc nảy. Nhìn thế này thì không còn chỗ nào để chê.

Hắn suốt buổi thử váy chỉ ngồi gật gù, chẳng có chiếc váy nào cô mang mà hắn cảm thấy không hài lòng cả.

" Cái nào đây nhỉ " Cô đứng khoanh tay nhìn qua nhìn lại hết tất cả tám bộ váy cưới đã thử, đắn đo suy nghĩ, đấu tranh tâm lí cũng không biết nên mua cái nào.

Bạch Phong Thần ngồi ở ghế chờ, hắn cau mày cảm thấy không chút hài lòng.

" Em vẫn còn suy nghĩ nên mua cái nào sao? " Hắn cau mày cực kỳ không hài lòng.

Tại sao cô không chịu nghe lời hắn?

Mua hết đống này thì cũng tốn là bao nhiêu tiền đâu, làm gì cứ phải đắn đo suy nghĩ.

" Ừm, nên chọn một cái " Lam Y vừa chống cầm nhìn vừa gật đầu trả lời hắn, thậm chí một cái nhìn cũng không có.

" Một là anh sẽ mua tám chiếc váy cưới này cho em, hai là anh sẽ mua váy của cả cửa tiệm này "

Do những chiếc váy cưới phiền phức này mà hắn bị vợ bỏ mặc, vứt bỏ ở phía sau không thèm liếc mắc đến. Tức thật đấy!!

" Anh điên à? " Quả thật hắn bị điên rồi! Mua váy cưới của cả cửa tiệm này cũng phải mất kha khá tiền chứ không ít, ấy vậy mà hắn lại tùy tiện nói ra những lời trêu chọc cô như thế, lại còn chắc nịch khẳng định trước mặt người nhân viên ở đây nữa.

" Anh không điên. Anh sẽ làm thật đấy " Bạch Phong Thần giọng nói không chút lây động.

Khuông mặt hắn nghiêm túc đến nổi cô phải khiếp sợ, lại còn ngồi ở ghế một cách rất trầm mặc khó đoán.

Lam Y cũng lúng ta lúng túng không biết xử lý tình huống này như thế nào, người nhân viên đứng kế bên vẫn luôn nở nụ cười tươi rói trong khi đó đầu cô còn đang rối tung lên, thật khó để làm theo ý hắn.

" Cứ gói tám chiếc váy đó lại cho tôi " Hắn không để cô chọn lựa gì cả, trong một nốt nhạc mọi chuyện đâu lại vào đó ngay. Phong Thần thở phù nhìn cô, không nói không rằng mà bỏ đi theo người nhân viên ở phía trước.

Cô thấy vậy cũng chẳng thắc mắc gì, đi được một đoạn lại thấy hắn đang rẻ về phía quầy tính tiền. Không chút chần chừ, cô nhanh như sóc mà chạy đến chỗ hắn đang đứng.

Hắn còn thuần thục hơn cả cô, mọi động tác đều rất dứt khoát, nhất là ngay lúc hắn quẹt thẻ để tính tiền. Chỉ cần một giây là mọi thứ đều được thanh toán.

Những chiếc váy cưới lúc nảy được cô tinh mắt chọn lựa, nay đã nằm chiễm chệ trong cốp xe của hắn, và Phong Thần đang di chuyển chúng về Bạch Gia.