Lam Y ngồi ở phòng cô dâu, tự nhìn thấy chính mình trong gương mà không khỏi xuýt xoa khen ngợi. Người trang điểm cho cô vừa đi ra khỏi phòng thì Hi Vãn cũng kịp thời đến.
Hi Vãn trong trạng thái vui mừng hỗn loạn chạy đến chỗ cô. Mới ngày nào còn trèo tường cúp học, đi chơi khuya đến sáng sớm mới về, ấy vậy mà giờ Lam Y đã lên xe hoa theo chồng, chính thức từ bỏ cuộc chơi để về làm một người vợ ngoan dâu thảo.
" Haizz mới đây mà cậu đã từ bỏ cuộc chơi rồi à? " Hi Vãn đứng sau lưng Lam Y, cô vòng tay đeo lên cổ Lam Y một sợi dây chuyền vàng.
Giọng nói cô nghe thoang thoảng một chút nổi buồn chán.
" Điên à, sao lại từ bỏ chứ " Lam y nghe bạn mình nói vậy thì cô xoay sang với vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác như không tin vào tai những gì mình vừa nghe thấy.
" Cưới chồng rồi thì về làm vợ làm và làm mẹ đi, phải giã từ cuộc chơi thôi " Hi Vãn vừa lắc đầu vừa nói. Dù sao Lam Y cũng có gia đình nhỏ của mình chứ, đâu cứ thể mãi ăn chơi được.
" Thôi thôi đừng nhắc đến những ngày tháng sau này của mình nữa, mình đang tưởng tượng cuộc sống sau này của mình sẽ rất tươi đẹp "
" Chưa biết khi gia đình mình có thêm một thành viên nữa sẽ như thế nào " Cô cầm một bó bông cưới trên tay, nhìn vào gương như đang nhìn thấy tương lai phía trước của mình vậy.
Rất sáng và chói lóa.
" Phong Thần cưng cậu như trứng, tất nhiên sau này sẽ chẳng cho cậu động tay vào việc gì " Hi Vãn cũng rất hào hứng khi nhắc đến.
Lam Y nghe xong chỉ cười nhẹ không thấy phản hồi, cô xoay người ra đằng sau nhìn Hi Vãn.
Bị người đối diện nhìn như thế nên cô cũng bất giác hỏi : " Sao thế? Sao lại nhìn mình? "
Lam Y hào hứng đến nối xoay cả người ra phía sau, đối diện với Hi Vãn và gương mặt rất phấn khích, đôi mắt cô sáng rực chẳng vì lý do gì cả.
" Còn cậu, khi nào mới cho mình ăn cưới "
Vừa vứt câu, Hi Vãn ngồi phía đối diện giơ cao bàn tay lên. Một chiếc nhẫn hột xoàn ở ngón áp út đang tỏa sáng chói lấp lánh đến mờ mắt.
Cô thấy vậy cũng rất phấn khích, liền kéo bàn tay Hi Vãn về phía tay mình, ngắm nghía một cách rất kỉ lưỡng. Một lúc lâu cô vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nên đưa tay lên sờ soạng. Miệng túm tắc khen ngợi không ngừng :
" Oaa đẹp thật, quả thật cậu ta có mắt chọn rất khéo luôn nha "
Được Lam Y hết lòng khen ngợi cô cảm thấy trong lòng có chút gì đó hưng phấn nhưng không thể diễn tả được.
Hi Vãn nhẹ nhàng rút bàn tay lại, cô xòe thẳng năm ngón thẳng tấp để ngấm nghía chiếc nhẫn cầu hôn ấy.
Sự kiện này được diễn ra từ hai ngày trước khi đám cưới của Lam Y và Bạch Phong Thần diễn ra.
Hôm đó cô đang ở nhà còn bận xù đầu vì tiệm bánh khá đông khách. Người người nườm nượp ra vào không ngừng nghỉ, mẹ cô và cô loay hoay không có thời gian rảnh. Cô đang lau bàn thì bất chợt có một cuộc gọi đến.
Hi Vãn lau nhẹ những vệt mồ hôi trên trán, cô lấy điện thoại để trong túi tạp dề ra. Nhìn sơ dòng đề tên rồi cũng gấp gáp nhấc máy.
" Em nghe đây " Cô bận rộn đến nổi phải kẹp điện thoại vào lỗ tai và vai, hai bàn tay thật sự không rãnh rỗi để cầm máy mà nói chuyện.
" Mau chuẩn bị đi, anh sang chở em đi đến một chỗ " Trạch Dương bên đầu dây bên này nói với giọng thư thả, cậu còn đang vuốt keo chải chuốc tóc rất kỉ lưỡng.
" Đi đâu chứ, tiệm của mẹ đang rất đông khách, sao em bỏ đi được " Giọng nói cô chèn vào bên trong máy pha lẫn thêm tiếng ồn ào của các khách hàng ra vào tiệm bánh.
" Em thật là không thể ra khỏi nhà à? " Giọng cậu trầm xuống một tông, có vẻ như đã chuẩn bị một sự kiện rất quan trọng.
" Thật mà, em bận lắm, hôm nay mọi người mua bánh rất đông " Cô vừa nói vừa thở hồng hộc, đến nổi có thể cảm nhận được sự mệt lã của cô truyền qua điện thoại.
Trạch Dương nghe cô nói xong thì ụm ờ một lúc, cậu vẫn đang tìm cách để giúp cô có thể rãnh rỗi đi cùng mình. Một lúc mới lên tiếng.
" Hay là bây giờ như thế này, em cứ việc đi sửa soạn đi, một chút nữa anh sẽ cho người sang phụ mẹ em. Được không? "
Chất giọng lần này có vẻ đả tiến triển hơn lần trước rất nhiều, chắc hẳn cậu đã nảy ra được một ý tưởng mới lạ nào đó.
" Nhưng..." Dù được cậu nói rằng sẽ giúp đỡ nhưng cô vẫn còn rất phân vân, nếu bây giờ bỏ đi mẹ cô sẽ không thể làm xuể công việc. Một mình bà thì có vắt cạn kiệt sức cũng không thể trông nôm được cửa tiệm bánh, huống hồ gì hôm nay lại rất đông khách.
" Không nhưng nhị gì cả, mau đi đi. Anh cho em đúng ba mươi phút thôi đó " Trạch Dương biết cô sẽ từ chối lời đề nghị giúp đỡ nên đã nhanh hơn một bước. Cậu không thể để sự kiện quan trọng này đi tong một cách vô lý như vậy được.
Điện thoại vừa cúp, Hi Vãn đã cởi nhanh tạp dề và vứt vào trong xó bếp. Cô phóng vù vào trong để tắm gội, trang điểm, chọn trang phục và làm tóc.
" Để xem nào, như thế đã ổn chưa ta " Hi Vãn cầm mấy lọn tóc đã được uốn cong mà xoay xoay. Song đó cô đứng trước cái gương lớn để cạnh giường, ngắm nghía bộ trang phục hôm nay khoát lên người.
Sau khi chuẩn bị xong cô lập tức chạy ra ngoài phòng xem tình hình bênh ngoài tiệm bánh như thế nào. Sợ rằng sửa soạn đẹp đẽ xong lại phải ở nhà làm cô gái bán bánh.
" Ây da, bàn số hai xin vui lòng chờ một chút nhé, chúng tôi mang bánh đến cho quý khách ngay "
Giọng nói của một chàng trai xa lạ vang lên, cô đứng đờ người không biết giọng nói vừa phát ra là của ai. Tiệm bánh nhà cô đã tuyển nhân viên bao giờ đâu nhỉ, chẳng nhẽ là hàng xóm vào bán bánh phụ.
" Mẹ à, hai người đó là ai vậy? Sao họ lại bán bánh giúp chúng ta "
Cô thấy vậy chẳng dám chạy lại hỏi thẳng họ chỉ dám len lén chạy vào quầy tính tiền, nơi mẹ cô đang ngồi đếm một xấp tiền ở đó.
Bà chưa vội trả lời, đếm xong hết xấp tiền đang cầm trên tay mới xoay mặt sang nói : " Mẹ cũng không biết, hình như người của cậu bạn trai con điều qua phụ giúp mình "
Cô chau mày nghe bà nói xong thì cũng đớ người hỏi lại lần nữa : " Ý mẹ là Trạch Dương hả? "
Bà đặt xấp tiền xuống bàn một cách mạnh bạo, trừng mắt nhìn cô lom lom : " Thế con còn quen cậu bạn trai nào khác ngoài Trạch Dương à "
" Hỏi câu vô ích thế "
Bà dùng ánh mắt phán xét nhìn cô. Chẳng phải Trạch Dương thì có thể là ai khác nữa chứ, nếu là một người con trai khác thì bà cũng sẽ không chấp nhận.
Hi Vãn ngại ngùng gãi nhẹ đầu, cô bất chợt thắc mắc nên lại hỏi han : " Nhưng sao mẹ biết đây là người của anh ấy? "
Bà lại cóc nhẹ đầu cô : " Nó không ở đây thì sao mẹ biết là người của nó chứ? Con tưởng mẹ là thần thánh được ban xuống làm mẹ con à? "
Cô bị bà nói như thế thị nhe răng cười hì hì.
Lại chẳng biết từ đâu mà cậu xuất hiện, Trạch Dương khoát lên người bộ vest xám nhạt, áo sơ mi bên trong không được cài nút kì càng, phía trên lộ ra phần xương quai xanh nam tính. Bộ đồ được cậu khoát lên làm tôn vẻ sang trọng, nhìn thế cô cũng tự mình đoán ra được hôm nay có lẽ là một ngày quan trọng gì đó, nhưng cô không biết là ngày gì.
" Sao anh lại mang vest? " Hi Vãn đứng đối diện cậu, lướt bàn tay lên phía ngực trái, phủi phủi áo vest như một hành động quen thuộc.
" Ngày quan trọng..." Trạch Dương chỉ nói úp mở như thế làm cô cũng rất tò mò. Đôi mắt sáng rực long lanh giương lên nhìn cậu, khiến cậu có chút siêu lòng.
" Ôi ôi, đừng nhìn anh như thế " Cậu lấy tay che đi ánh mắt của cô, rồi cố tình bỏ đi trước, trước khi đi cũng không quên thưa gửi mẹ vợ tương lai.
" Chào bác con đi, con sẽ đưa Hi Vãn về nhà sớm và an toàn " Cậu còn không quên trấn an bà bằng lời nói vô cùng chắc chắn.
" Thưa mẹ con đi " Cô từ đằng sau chạy theo, vẫy tay chào bà rồi gấp gáp đi theo cậu.
" Ừ, nào chạy cẩn thận đấy! " Bà ngồi ở ghế, đôi mắt ánh lên được tia hạnh phúc ngập tràn. Nhìn cô lớn lên từng ngày, nhìn thấy cô được hạnh phúc bên người đàn ông mà cô vô cùng yêu thương. Chỉ bấy nhiêu đó bà cũng cảm thấy rất yên lòng.
Cậu đưa cô đến một công viên thủy cung, mọi người ra vào cổng vô cùng đông đúc. Đôi tình nhân cứ thế mà nắm tay nhau ra vào không ngừng nghỉ, nhìn sơ qua thì cứ tưởng đây là ngày lễ tình nhân.
Vốn dĩ chỗ đó luôn đông đúc như vậy mà! Chỉ là lần đầu cô được đến đây, thấy sự tấp nập của vô số người nên có chút bỡ ngỡ.
Tay trong tay, Hi Vãn xoay sang nhìn cậu đang đứng cạnh rồi nói : " Dẫn em vào đây làm gì chứ? Em có phải là trẻ con nữa đâu "
" Không phải là trẻ con thì là không được đến à? " Trạch Dương cúi thấp xuống nhìn cô, cậu cười nhẹ rồi hỏi lại như muốn phản đối.
Hi Vãn nghe cậu ta nói vậy thì không thèm trả lời " Hứ " trong cổ họng một tiếng rồi xoay mặt sang chỗ khác. Tóc tai cũng bị cô làm cho rối ren lên hết.
" Đi thôi " Cậu ló đầu sang nhìn cô, thấy cô chau mày mím môi vì nắng thì đột nhiên lại cười phá lên một tiếng. Sau cùng cũng có chút tình người mà kéo cô chạy vào chỗ mát để tránh những ánh nắng gay gắt đó.
Trạch Dương dẫn cô đến một nơi toàn là trẻ con, bọn nhóc cứ nháo nhào lên làm cả khu thủy cung rất náo nhiệt. Nhìn thấy mấy gia đình tay dắt theo trẻ nhỏ, cô không thể kìm lòng được mà ngoảnh mặt lại nhìn chăm chú vào họ.
" Em rất thích trẻ con nhỉ? " Cậu đi cạnh, nhìn thấy hành động của Hi Vãn vừa rồi thì đột nhiên hỏi.
" Ưm phải! Bọn trẻ không phải rất dễ thương sao, cứ chạy vòng quanh mình, rồi nói những thứ về phim hoạt hình, hoặc bánh kẹo ngọt. Một ngôi nhà có tiếng của trẻ con cũng rất vui, rất đáng yêu "
Cô vừa đi vừa ngắm nhìn những chú cá đang bơi lội tung tăng trong hồ nước, lại còn có những chú cá bơi theo bày đàn cùng nhau, dọc một đường thẳng tấp.
Không biết chúng sẽ đi về đâu nhỉ?
" Nếu em thích trẻ con như vậy, chi bằng chúng ta cùng đón chào một đứa trẻ đến với thế giới này. Không phải sẽ rất hạnh phúc sao? "
Trạch Dương vừa nói, cậu vừa xoay mặt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hồn nhìn tinh khiết của Hi Vãn. Cậu chính là đang muốn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.
" Phải cưới đã, sau đó rồi tính tiếp " Cô cố nén lại những cảm xúc đang sắp bùng nổ ra ngoài. Khuôn mặt chắc hẳn đã đỏ bừng rồi. Nhưng may mắn là vì thủy cung đông người, ánh sáng lại không tốt, toàn là những tia ánh sáng có màu xanh chiếu vào nên cậu cũng chẳng thể thấy được vẻ ngại ngùng ấy.
" Vậy em có đồng ý lấy anh không? " Trạch Dương đang đi thì bỗng lại đứng khựng lại, người cứng đơ như một khúc gỗ. Cậu lấy trong túi quần một chiếc nhẫn màu đỏ hình trái tim.
Cô nghe thấy và tận mắt nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt, cứ ngỡ đó là một giấc mơ hay là những gì mà cô tưởng tượng.
Nhưng không phải...
Những gì đang diễn ra đều là sự thật. Người thật, việc thật, mọi thứ xung quanh đều là thật.
Hi Vãn trợn ngược mắt, mồm hả hốc không thể ngậm được. Những gì đang diễn ra làm cô bị bấn loạn và thật sự rất sốc, cô hỏi lại : " Anh nói cái gì? "
Cậu chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô, rồi kiên nhẫn nói lại : " Em có chịu cưới anh không? "
" Em..." Hi Vãn còn đang định xin cậu ta chút thời gian để suy nghĩ. Vì đây là chuyện đại sự, không phải cứ tùy tiện mà nói được.
Cũng không đợi cho Hi Vãn kịp nói lời nào, cậu đã tự tiện lấy nhẫn trong hộp và đeo vào ngón tay của cô. Động tác dứt khoát như đã được tập luyện từ trước. Kèm theo đó, cậu còn nói thêm :
" Em không có quyền từ chối "
" Anh là đang muốn ép hôn " Cô phồng má, ngón tay chỉ vào cậu, chưa kịp tỏ thái độ đã bị cậu nắm chặt ngón tay kéo xuống.
" Phải, anh là đang ép hôn em đấy? Sao nào? Em dám từ chối? " Cậu luồn tay sang kéo cô vào lòng, ôm chặt vòng eo cô. Cả cơ thể tỏ ra sát khí đằng đằng, sự chiếm hữu không thể ngăn cản.
" Lưu manh "