Gọi Dượng Là Chồng

Chương 91




Bông hồng hắn tặng cho cô rất thơm, thơm ngào ngạt mùi hương nhẹ nhàng mê hoặc, suốt đoạn đường đi cô cứ một mực ôm bó hoa trong người, ngửi nó rồi lại cười tủm tỉm.

Cảm thấy món quà nhỏ của mình được cô trân trọng như vậy nên hắn cũng rất vui, đôi lúc nhìn sang cô rồi lại cười tủm tỉm chẳng có mục đích.

Lam Y ôm chặt cứng bó hoa trong người, cô xoay sang giương đôi mắt long lanh như quả cầu tuyết, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại cất lên : " Sao hôm nay anh lại xuất viện rồi? Đã thế lại còn chẳng báo em tiếng nào "

" Vì không báo nên mới có bất ngờ như thế đấy cô nương " Phong Thần vừa chạy xe, hắn cưng chiều đưa cánh tay sang sờ nhẹ vào đỉnh đầu cô.

Lam Y trước mấy giây khi hắn nói còn định trách móc tại sao lại giấu cô, sao lại không báo cho cô biết. Nhưng bây giờ thì không thể trách được, vì chẳng có lý do để trách!!

Cô chỉ xấu hổ cười nhẹ rồi cúi cụp đầu xuống, nhìn chăm chăm vào bó hoa hồng thật lâu, mãi cũng không thấy chán.

Về đến nhà, cô ngạc nhiên mở to mắt hết cỡ. Vì nếu như mọi lần hắn sẽ đưa cô đến nhà Lam Dương Vũ, nhưng lần này hắn lại đưa cô đến Bạch Gia.

Lam Y cũng không chừng chừ, cô nhanh nhẹn mở cửa xe bước xuống, trên tay vẫn ôm khư khư đóa hồng tươi tắn.

" Sao lại đưa em về đây? " Cô xoay sang hỏi hắn, vốn dĩ đây là nơi cô không muốn đặt chân đến nhất. Nơi đây chứa nhiều kỉ niệm, nhưng đa số là những thứ không vui, cô không muốn nhớ đến.

" Bác Lam đuổi em rồi, không ở đây thì em định ra hầm cầu ở à? " Bạch Phong Thần vừa nói hắn vừa lấy chiếc ba lô cô đang đeo trên vai cho đỡ nặng.

" Ba em đuổi em đi cơ á? " Không biết là hắn đang nói đùa hay nói thật, gương mặt nhỏ bé lưu giữ nhiều cảm xúc khiến người khác nhìn vào phải cười đến run mình.

" Ừ, nói để anh nuôi em, bác không nuôi em nổi " Hắn cũng hùa theo mà chọc ghẹo.

" Thế à, buồn ghê! " Cô trưng ra bộ mặt bi kịch.

Nói rồi, Lam Y ôm bó bông đi thẳng vào trong, vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy không thể nhầm lẫn được. Cảm giác trống trãi, yên lặng không có chút tiếng động, cùng lắm là vài ba chú chim hót ríu rít chào đón cô trở về!

Có được người chào đón cô cũng phần nào vui vẻ.

Lam Y vào nhà, toàn bộ mọi thứ đều đã thay đổi. Từ bàn ghế, tivi, thảm lót dưới sàn đất cũng được thay mới toanh ngay cả bọn người hầu cũng được thay đổi. Tất cả những thứ ấy làm cô bất ngờ. Lam Y xoay sang hỏi hắn :

" Vì cái gì? " Cô hỏi một câu khó hiểu.



" Vì cái gì là cái gì " Bởi lẽ một câu hỏi không kèm theo chủ đích như vậy nên hắn chẳng hiểu, Phong Thần đơ mặt hỏi ngược lại.

" Vì cái gì mà lại thay toàn bộ mọi thứ như vậy? " Lần này cô nói rõ ràng hơn, Phong Thần cũng khẽ nhướng mày.

Giọng điệu xem như chuyện bình thường, không cao không thấp, đều đều trả lời : " Chỉ là muốn cho mọi thứ mới mẻ hơn thôi, tân trang lại "

Lam Y biết ý nên cô muốn trêu chọc, bèn ngước nhìn hắn, đôi mắt long lanh tinh nghịch : " Chẳng phải tân trạng lại nhà cửa để đón em sao? "

Phong Thần không trả lời hắn chỉ nhếch miệng cười nhẹ rồi một bên chân mày cũng đột ngột nhướng theo.

Ý hắn đúng là như vậy, chỉ là hắn ngại miệng nói ra thôi.

Cô vui vẻ cười tít mắt, khoác tay hắn bước lên lầu, tiếng giày lộp cộp của đôi tình nhân trẻ khiến căn nhà vang vọng âm thanh. Cô mở cánh cửa ra, đây là căn phòng lúc trước của cô, nó cũng được hắn tân trang lại mới mẽ hết rồi.

Giường cũng được hắn đổi thành một chiếc giường rộng hơn, có lẽ là tiện cho cả hai khi ngủ cùng, không cảm thấy chật chội. Bàn trang điểm, thảm lót dưới sàn, các bức tranh treo trên tường cũng thật đẹp và sang trọng, nhìn qua không hề bị rối mắt chút nào. Tủ sách cũng được trang bị nhiều cuốn sách hơn, toàn là những quyển đắt tiền và hiếm hoi trên thế giới.

Thứ làm cô ngạc nhiên nhất chẳng phải là những thứ này, mà là ' chiếc ghế tình yêu ' to lớn được đặt trong phòng. Không biết hắn đã mua nó từ khi nào mà bây giờ nó lại có mặt tại phòng cô và chiếm một vị trí to tướng ở trong phòng. Vừa nhìn thấy đã khiến đôi gò má của cô ửng đỏ như đánh phấn má.

" Anh đã thay đổi mọi thứ từ lúc nào vậy? " Lam Y nhìn sơ qua căn phòng của mình, cô có chút hào hứng khi hỏi hắn.

" Lúc chiều nay hay gì đó..." Ngược lại Phong Thần cũng chỉ bâng quơ trả lời, điều đó hắn không quan tâm. Cái hắn quan tâm là ' chiếc ghế tình yêu ' đó khi nào mới phát huy tác dụng, cũng đã hơn ba bốn tháng nay hắn phải ăn ' chay ' rồi. Ngày mai thời khắc huy hoàng sẽ đến, hắn chờ đợi ngày đó lâu lắm rồi!!

Cô nghe hắn nói xong thì cũng gật đầu, rón rén bước vào trong phòng, khi đi vào còn rất cẩn trọng xoay lại nhìn hắn.

Phong Thần nhếch nụ cười gian manh, sự lo sợ đã bắt đầu bủa vây cơ thể cô, từng đợt lạnh sóng lưng cứ gợn lên liên hồi. Cô không chần chừ phóng một phát vào phòng tắm luôn. Vì vậy mà không kịp mang theo đồ.

Hắn thong thả bước vào trong, mắt sói tinh ranh đảo qua đảo lại. Phong Thần ngồi xuống giường, gật nhẹ đầu vì độ êm ái và có sự đàn hồi khá tốt.

Hắn cứ ngồi chực chờ ở đây, cừu sơ hở một chút thì sói liền có bữa ăn ngay.

Ở bên trong, từng tiếng nước vẫn dội xuống đều đều, Lam Y có lẽ là nghĩ mình đang trong vùng an toàn nên tắm thoải mái không lo nghĩ.

Tiếng nước ngừng xối, Lam Y với lấy chiếc khăn trắng lau khô tóc, lấy thêm chiếc khăn kế bên để lau nhẹ qua cơ thể. Đến lúc này cô mới phát hiện khi nảy vội quá nên đã để quên đồ ở ngoài mất rồi.



Lam Y vỗ vỗ vào đầu mình mấy cái, tỏ ra sự khó chịu với trí nhớ của mình. Cô thở dài rồi quấn khăn tắm từ ngực phủ xuống đến đùi, lộ ra đôi chân trần trắng nõn.

Vừa mở cửa phòng tắm, thấy hắn đang ngồi chiễm chệ trên giường, mắt đăm đăm hướng về phía cô. Ánh mắt thèm khát, khao khát muốn chiếm lấy cơ thể cô, hắn nhẹ nhàng lắc cổ qua lại, cơ thể hắn toàn tỏa ra mùi nguy hiểm.

Lam Y rút chân lại, cô đóng cửa phòng tắm, giọng điệu rón rén, lo sợ : " Anh..anh lấy đồ giúp em "

Phong Thần ngồi ngả ngớn ra sau, giọng nam lười biếng truyền vào tai cô : " Em ra đây mà lấy "

Cô lần nữa nghiêm túc thành thật muốn nhờ vả : " Em sao mà ra được chứ, mau lấy giùm em đi "

Phong Thần vẫn không động đậy, hắn cất giọng : " Không lấy "

Lam Y tức giận, sao trên đời này lại có thể có một con người nhẫn tâm như Bạch Phong Thần chứ? Lại còn biết câu dẫn người khác, đúng là hồ ly tinh mà!!

Cô hừ nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài lấy đồ. Vừa định vào lại phòng tắm, Phong Thần đang nằm ngã ngửa trên giường thì bật ngồi dậy, vết thương của hắn hình như đã có thêm sức mạnh sinh lý mà giúp hắn đỡ đau hơn rồi...

Hắn ghì cái khăn trắng của cô, không cho cô đi : " Thay đồ ở đây đi "

Phong Thần không chút ngại ngùng, khuôn mặt hắn thả lỏng như chuyện thường tình.

Đúng là con sói vô liêm sỉ.

Lam Y vịn chặt khăn tắm không để cho nó bị tụt xuống. Cô chau hai đầu mày lại, nhếch miệng cười khinh bỉ, xoay mặt sang nhìn thì vô tình động phải một ánh mắt vô cùng biến thái đang nhìn ngắm cơ thể cô.

Lam Y giận dữ : " Anh rõ ràng là muốn nhìn cơ thể em!! "

Bạch Phong Thần vẫn thản nhiên đáp lại : " Nếu đã biết ý anh rồi thì mau chiều theo ý anh đi " Hắn giang manh áp đảo tinh thần của Lam Y, cô chưa kịp phản ứng hắn đã giựt phanh chiếc khăn xuống đất. Cơ thể ngọc ngà trắng nõn đang phơi bày trước mặt hắn, Lam Y theo phản xạ lấy tay che lại những gì cần che.

Cô định chạy vào trong thì bị hắn kéo lại, trần như nhộng mà ngã nhào vào người hắn, làm trúng vào vết thương.

Bạch Phong Thần đau đớn la lên oai oải, cô thấy vậy không những không một lời hỏi han mà còn đứng lên trêu chọc : " Haha vừa lắm, quả báo đấy "

Nói rồi cô chạy vào phòng tắm để lại hắn nằm đau đớn trên giường, hắn vịn ngực khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng, miệng mấp máy nói ra được vài chữ : " Em..em chết với tôi "