Tối hôm đó cô đang nằm trong phòng lăn lộn trên giường đọc sách, lo mãi mê đọc cho đến khi tiếng mở cửa vang lên làm cô giật mình.
Lam Dương Vũ gõ cửa mấy lần cũng không nghe thấy tiếng tâm của cô đâu nên tự tiện mở cửa bước vào, giọng nói trầm ngâm nghe rất dễ chịu, ông nhẹ giọng hỏi cô : " Sao con còn chưa ngủ? Ngủ trễ là không tốt cho sức khỏe đâu nhé "
Cô nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống kệ tủ nhỏ kế bên giường, ngước mặt lên nhìn ông rồi nũng nịu : " Một chút con sẽ ngủ mà, đợi con đọc hết chương này đã!! "
" Lo mà ngủ sớm đi đấy! Ba về phòng đây " Ông chấp tay đằng sau, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở cô.
Lam Y chỉ ngồi trên giường nhìn bước chân ông đã đi khuất. Cô cười tươi trông rất hạnh phúc, được ông nhắc nhở mà trong lòng cứ xôn xao bồi hồi không thôi. Chẳng biết là bao lâu rồi cô mới được nghe những lời nghiêm ngặt nhắc nhở như thế.
Cô thích lắm...
Lam Dương Vũ vừa rời khỏi phòng được một lúc cô cũng ngoan ngoãn tắt đèn đi ngủ ngay. Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm ngủ rất ngon, giấc mơ đêm nay cũng sẽ rất đẹp...
...
Sáng hôm nay cô đã không đặt đồng hồ báo thức, vì cô đoán chắc Dương Vũ sẽ lên phòng kêu cô dậy đi học.
Lam Y rất thích cảm giác như thế!!
Không ngoài tầm dự đoán, đúng sáu giờ ba mươi sáng ông đã lật đật chạy lên phòng kêu cô dậy đi học.
" Lam Y! Con gái à dậy đi học thôi "
" Lam Y à..."
" Cộc...cộc...cộc "
Đứng bên ngoài gào thét đến khô họng cũng không nghe động tĩnh gì bên trong cả, ông đành phải mở cửa vào tận bên trong.
Căn phòng tối om, rèm cửa đều được đóng chặt kín mích. Lam Dương Vũ đứng nhìn cô con gái đang còn say giấc trên giường mà lắc đầu ngán ngẩm, trái với hành động ấy là khuôn miệng không kìm chế được nên mở rộng, kéo xếch lên một đường công.
Ông không nói không rằng, đi đến cửa sổ kéo rèm cửa sang hai bên, ánh sáng chói vào bên trong làm tác động đến cô. Lam Y vì bị chói mắt nên nằm trên giường cựa quậy.
" Ưm...ba, con muốn ngủ..một chút " Giọng nói cô còn ngáy ngủ, vừa nói tay vừa giơ lên ngón trỏ để diễn tả.
" Nếu con muốn ngủ thêm một chút thì sẽ trễ giờ học " Dương Vũ đứng dưới chân giường chống nạnh đáp lại.
"..."
Vừa nói chuyện tầm mấy giây trước, xoay qua xoay lại Lam Y lại chìm vào giấc ngủ. Ông đứng phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này mà lắc đầu bất lực.
Dương Vũ xoay người bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa phòng ông không quên để lại một câu : " Ba xuống nhà đợi con trước đấy "
Nghe vậy thì cô cũng lòm khòm ngồi dậy, vương vai cho có thêm năng lượng rồi ngáp ngắn ngáp dài.
" Hừm...đêm nay sao lại ngắn quá nhỉ? Chỉ mới đặt lưng xuống một lúc thì trời đã sáng!! " Cô đứng trong phòng vệ sinh đánh răng cũng không quên ngẫm nghĩ về giấc ngủ của mình. Thật sự là nó đã quá ngắn rồi, vẫn chưa đủ đối với cô.
Một lúc lâu cô cũng chịu xuống dưới nhà, gương mặt cô có vẻ là tươi tắn hơn mấy ngày trước rất nhiều. Hôm nay đồng phục cô mặc rất gọn gàng và chỉnh chu, không giống như những lần trước, áo bỏ ngoài váy cho đến khi đứng trước cổng trường mới chịu sửa sang lại trang phục.
" Con gái của ba mặc bộ đồng phục này thật đẹp, rất hợp với con "
Dương Vũ ngồi yên vị trên ghế ở bàn ăn, nhìn Lam Y rồi túm tắt khen ngợi. Vốn dĩ mấy ngày nay chẳng lần nào thấy được cô chịu mặc một bộ đồng phục đàng hoàng, đi học về khi nào quần áo cũng đều sọc xệch, không bỏ áo ra váy thì cũng mặc cái áo khoác to, che chắn hết cả bộ đồng phục.
Đây cũng là lần đầu ông thấy cô mặc bộ đồng phục đàng hoàng và tươm tất nên gật đầu mất lần tỏ vẻ rất hài lòng.
Lam Y thấy ba hài lòng như vậy thì cũng cảm thấy rất vui, cô liền vui vẻ ríu rít : " Con cảm ơn ba!! "
" Ừm, vào ăn đi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất ngon " Ông đẩy đĩa thức ăn sang vị trí mà cô chuẩn bị ngồi, đồng thời cũng mang ra một ly sữa còn ấm chứ không đến nổi nóng rát.
Cô đang ngồi đung đưa cái chân không chạm đất thì tay dừng lại, miệng cũng đã ngừng nhai, chỉ dồn thức ăn sang một bên miệng để tiện nói chuyện :
" Ba, hôm nay ba đưa con đi học nha? " Cô vươn lên đôi mắt khẩn cầu khiến người khác khó mà từ chối được.
Nhưng dù sao Lam Dương Vũ cũng chưa từng có ý định sẽ từ chối, vì đây chẳng phải là một chuyện tốt nên làm để gắn khích tình ba con hơn sao?
Ông cười nhẹ sau đó gật đầu : " Được, vậy thì ăn nhanh lên "
Ông đưa cô đến trường, suốt đoạn đường đi học Lam Y luôn cười rất tươi, khuôn mặt rất rạng rỡ. Vừa đến trường cô chưa kịp mở miệng chào thì ông đã lên tiếng trước.
" Chiều ba sẽ sang đón con nhé? "
Lam Y vội lắc đầu, chiều nay không chắc cô sẽ ra về với đúng giờ tan học của trường : " Không cần đâu ba, chiều nay con còn có buổi học nhóm "
" Vậy con về bằng cách nào? " Ông nhìn cô hỏi, khuôn mặt toát lên được vẻ lo lắng.
" Con có tài xế chở con về "
" Chiều nay nhớ về sớm nhé!! " Ông nghe vậy thì cũng bớt được chút nào lo lắng. Nhìn sang cô rồi dặn dò.
Lam Y cũng ngoan ngoãn gật đầu sau đó xuống xe : " Vâng, con biết rồi "
" Con đi học đây "
Ông ngồi trong xe, nhìn cô đi vào trường mà không thể khép được miệng. Phải dùng từ gì để diễn tả cảm giác này nhỉ?
Rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nổi không còn từ gì để diễn tả được.
Lam Y đi vào trong, vẫn không tránh khỏi những ánh mắt săm soi dòm ngó, bọn họ tụm đầu lại vào nhau rồi chỉ chỏ, miệng không ngừng hoạt động.
Nếu chỉ có là nói xấu thì cô cũng sẽ chẳng chấp nhặt làm gì, bỗng một đứa con gái từ đâu đi đến, kế bên thêm hai người bạn nữa, bọn họ đều là nữ, như vậy thì mới có chuyện để nói.
Họ đi lướt ngang sau đó xì xầm : " Đấy thấy chưa tao nói mà. Hôm nay lại là ông khác chở nó đi học đấy, đâu phải là Bạch Tổng đâu "
Người kế tiếp hùa theo lên tiếng : " Ừ ừ, ông đó trông đáng tuổi cha chú thế mà nó cũng cặp cho được, khốn nạn quá "
" Haizz, con nhỏ đó toàn cặp đại gia, bởi mới giàu có được vậy. Nó bán thân đấy "
Cô nghe thấy thì tức đến điếng người, bàn tay cuộn chặt lại chân không thể nào bước tiếp được. Lam Y liền xoay ngược lại phía sau, đi đến chỗ ba người họ, trực tiếp nắm đầu hai đứa gần nhất. Nếu cô có ba tay đứa còn lại chắc chắn cũng được hưởng phần.
" A " Bọn nó bị nắm đầu nên la lên đau đớn, gương mặt nheo nhúm đến khó coi. Đứa còn lại ngơ ngác chẳng hiểu gì, xoay sang nhìn mới hốt hoảng không dám cử động.
" Các người nói ai bán thân? " Lam Y túm lấy tóc, dùng lực ngày càng mạnh, hàm răng tức giận đến độ nghiến chặt vào nhau. Đôi mắt tròn xoe long lanh của cô ban nảy hoàn toàn đã biến mất, thay vào đó là một đôi mắt câm phẫn, uất ức như muốn giết người.
" Tôi..tôi " Cô ta bị nắm đầu, đau đớn nên ôm chặt lấy tay cô, miệng mấp máy không dám trả lời. Sợ rằng nếu trả lời sai ý cô, Lam Y sẽ giựt phăng cả nhúm tóc đó thì toi!!
" Nói! " Bị Lam Y quát một tiếng lớn vào mặt làm cô ta hoảng sợ. Những người đứng xung quanh không ai dám vào can ngăn, họ chỉ có thể đứng bên ngoài tặc lưỡi, thương xót cho kẻ bị nắm đầu.
" Tôi..tôi nói tôi " Rốt cuộc cô ta lại tự nhận là tự nói mình, Lam Y nghe vậy liền cười một vẻ đắc ý, gương mặt nham hiểm, đểu cợt ấy làm cô ta sợ hãi nhưng không thể làm gì khác.
" Cô tự nói cô à? " Lúc này bàn tay cô cũng nới lỏng ra được một chút. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi tóc cô ta, vài ba lọn tóc vẫn còn nằm trong tay cô.
" Phải..phải, là tôi nói tôi " Đến bây giờ cô ta cảm thấy mình giống như là một kẻ hèn nhát, thật nhục nhã chẳng dám ngước lên nhìn mọi người.
Hai người còn lại cũng không dễ chạy thoát được. Lam Y không hề muốn nới lỏng bàn tay còn lại chút nào, lại càng muốn mọc thêm một cánh tay nữa để túm lấy đứa đang đứng nhởn nhơ ở kia!!
Lam Y bây giờ đã chịu thả tay ra khỏi tóc cô ta, nhưng chắc chắn cô sẽ không để yên cho chuyện này trôi qua một cách êm đẹp. Chỉ với vài câu tự nhận mình là kẻ bán thân cũng chưa đủ để cô hả dạ. Lam Y bèn tính kế!
" Hm vậy thì la lớn lên ' Tôi là kẻ bán thân ' "
" Chẳng phải cô nói cô là đứa bán thân sao? Tôi là đang giúp cô đắt khách hơn đấy! Mau làm đi " Cô đứng nhìn cô ta đang lúng túng không biết phải cư sử ra sao. Miệng cười đầy hả dạ, đối với kẻ độc mồm ác miệng như cô ta thì bấy nhiêu đây vẫn chưa gọi là gì, không thể dung túng được cho những thành phần như thế!!
" Tôi..tôi "
Cô ta cứ đứng ấp úng như vậy khiến cô thật sự tức muốn điên lên, cô không rãnh rỗi để chờ đợi những thứ vô bổ này.
" Tôi tôi cái gì? Có bản lĩnh làm mà không có bản lĩnh nhận à? " Lam Y chau mày, khuôn mặt có chút đáng sợ, đôi đồng tử thả lỏng làm đôi mắt thêm phần lạnh lẽo hơn.
" Xin lỗi, tôi sai rồi " Cô ta cúi gập người, vẻ mặt thành thật hối lỗi
Nhưng Lam Y vẫn chưa chịu để yên, cô nói tiếp : " Lần trước tôi và Mỹ Lâm đánh nhau nhớ không lầm cũng có cô tham gia để hóng hớt, hôm cô ta gay chuyện với tôi, tôi cũng thấy có mặt cô!! "
" Nếu cô đã muốn tìm hiểu về tôi như vậy thì chi bằng tôi nói luôn "
Lam Y trừng mắt nhìn cô ta song đó là khuôn miệng nhếch công đểu cáng, không biết sắp tới cô sẽ nói gì nhưng ba người còn lại có chút sợ hãi, đến mức này họ vẫn còn tâm trí để hóng hớt.
" Chẳng biết mấy hôm nay tin đồn tôi cặp với đại gia từ đâu ra lại khiến các cô tin sái cổ đến như vậy. Các cô nhìn xem, tiền nhà tôi có thiếu không?
Không hề thiếu! Thậm chí tôi có thể đè chết các cô bằng số tiền ấy vẫn được. Ấy vậy mà vẫn còn có vài người nói tôi cặp đại gia nên mới giàu có. Nhưng xin lỗi! Từ khi mới đẻ tôi đã biết hưởng thụ cuộc sống giàu có rồi, chẳng cần phải chờ đợi đến ngày hôm nay đâu!! Tôi nghĩ những lời nói này sẽ giúp thông được bộ não của các cô ra đấy, suy nghĩ sáng suốt lên "
Lam Y nói một lèo không vấp một chữ. Cô nói với ba người họ nhưng ý cũng muốn dặn dò đôi chút cho bọn người đang hóng hớt ở đây được nghe thấy và nên suy nghĩ một cách thông suốt.
" Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại " Cô nói rồi xoay người bỏ đi để lại ba người họ xấu hổ ở phía sau không dám lên tiếng kêu la.
Chưa đi được bao nhiêu bước lại bị một kẻ nào đó cản đường, cô chau mày không mấy hài lòng. Đứng đờ người lúc lâu bị câu nói của người đó làm cho thức tỉnh.
" Chiều nay, sau khi học xong, Hàn Mỹ Lâm muốn gặp cô tại khuôn viên của trường. Cô ấy nói không muốn cô trễ giờ "
Cô ta tính ra vẫn rất gan dạ đấy chứ, dám thách thức ngay cả cô nữa. Lam Y nghe xong thì trong lòng đầy sự phấn khởi, dâng trào cảm giác hồi hộp nôn nóng.
Không biết chiều nay sẽ có những thứ gì vui đây nhỉ? Tò mò quá đi mất.
Cô gật nhẹ đầu rồi bước đi tiếp, chẳng hề tìm ra được vẻ nào là đang lo sợ của cô, cứ ung dung vui vẻ như thế đi tới lớp học.