Gọi Dượng Là Chồng

Chương 71




Mặt mũi cô đỏ chót, mắt còn đỏ đậm hơn. Điều này ngạc nhiên đến nổi khi nhìn thấy khuôn mặt ấy của cô thì người tài xế lập tức trở nên kinh hoảng, không tin vào mắt mình.

" Về nhà "

Về nhà? Về nhà là về đâu? Đây chẳng phải là nhà cô đang ở sao, hay cô còn căn nhà nào nữa.

Người tài xế với dáng vẻ hoài nghi, cậu ta không biết nên lái xe về hướng nào. Ngồi chần chừ một lúc cũng không dám lên tiếng hỏi.

Lam Y ngồi mãi cũng chẳng nghe thấy tiếng động cơ được khởi động, cô chau mày hỏi : " Sao còn chưa cho xe chạy? "

" Nhưng...nhưng đây chẳng phải đang ở nhà rồi sao? Tiểu thư còn muốn tôi chạy về nhà nào nữa "

Cô lúc này mới thở dài một hơi đầy sự chán nản, cô quên mất mình đã chưa từng nói ra chỗ ở hiện tại của mình cho tên tài xế biết. Lam Y cũng không định tiết lộ chuyện này ra ngoài. Sống trong một căn nhà nhưng phải rất đề phòng, luôn phải giữ kín miệng vì sợ một người nào đó bên cạnh mình là gián điệp của bà ta.

" Đường A, cứ chạy ra vùng ngoại ô là được " Nói rồi cô nhắm mắt, ngã lưng vào ghế thở một hơi, tống hết sự phiền phức ra ngoài.

Vai và lưng cô lúc này nếu như có ai đó xoa bóp thì đỡ biết mấy. Vùng trán cũng không tránh khỏi cảm giác đau như búa bổ, đau đến nổi mắt phải nheo chặt lại, gương mặt trông không hề dễ chịu chút nào.

" Vâng "

...

Xe dừng lại ngay con đường vắng, trước đó chỉ là một mảnh đất trống khá ít người dân sinh sống, xung quanh đó nhìn chung thì không có được nhiều nhà.

Tên tài xế nhìn căn biệt thự trước mặt, trố mắt ngạc nhiên. Đây là căn nhà cô sẽ ở sao? Nó quá xa hoa so với điều kiện tại đây rồi.

Không thể kiềm được miệng mà tên tài xế ấy lỡ miệng thốt ra một câu hỏi : " Tiểu thư ở đây với ai vậy ạ? Căn nhà này trông rất lớn, nếu chỉ có một người sống mà xây to đến vậy thì chẳng phải là quá uổng phí rồi sao!! "

Căn nhà thật sự khá lớn, nó chỉ nhỏ hơn Bạch Gia một chút, ngoài ra vẫn được xem đó là biệt thự cao cấp. Nhìn vào cách bày trí của ngồi nhà cũng khiến người khác mơ ước được một lần bước vào trong ấy, chỉ cần được làm người giúp việc, hay làm người chăm sóc vườn cũng mãn nguyện!!

Lam Y nghe người tài xế ấy hỏi thì lập tức chau mày, giọng điệu không mấy hài lòng đáp lại : " Cậu đã bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào vậy? "

Cô rất đau tai nhứt đầu khi phải nghe mấy câu hỏi vớ vẩn như thế này, càng cảm thấy đáng ghét hơn vì đang có người cố tình muốn tìm hiểu về cuộc sống của cô.

" Xin lỗi tiểu thư " Tên đó gục đầu tỏ vẻ biết lỗi nhưng Lam Y lại không đoái hoài đến, cô xoay người mở cửa rồi cứ vậy mà bỏ đi. Hành động ngạo mạn ấy khiến cho người tài xế có chút khó chịu, nhưng lại im lặng vì không thể chống đối.

Vừa bước vào nhà cô liền cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều được xua tan biến hết. Tất cả mọi người đều đang làm việc, ba cô thì đang ngồi ở ghế sofa vừa đọc báo vừa nhâm nhi tách trà còn ấm nóng, có lẽ ông đang đợi cô về.

Lam Y nhẹ nhàng đi đến, không hiểu sao nhưng mỗi khi trước mặt ông cô đều trở thành là một cô công chúa nhỏ, rất ngoan ngoãn và biết nghe lời. Bởi vì điều đó nên cô mới được Lam Dương Vũ cưng chiều cô hết mực.

" Ba!! " Cô nhỏ nhẹ cất giọng, đồng thời tháo chiếc ba lô trên vai xuống, miệng cười tươi dường như có thể lan tỏa được chút năng lượng rất tích cực cho người khác.

" Con gái! Về rồi đấy à " Dương Vũ nghe tiếng cô gọi liền dẹp tờ báo ngay, ánh mắt chú tâm vào cô. Nhìn mãi cũng không tìm ra được một nét nào dư thừa nào trên khuôn mặt.

Chật chật, con gái nhà ai mà gen tốt thế không biết!!

" Vâng, con vừa về ạ " Cô ngồi chân khép nép, hay tay đặt ở đầu gối, nhẹ nhàng gật đầu để lộ một dung mạo dịu dàng lại rất tinh tế.



" Hôm nay đi học có gì vui không? Kể ba nghe xem nào " Ông vẫn muốn đối xử với cô giống như lúc cô còn nhỏ. Mặc dù biết, cấp ba là một nơi dường như là địa ngục đối với bọn học sinh. Đi học chỉ có mang về một cái não thật rối rắm nhăn nheo, ngoài ra sẽ chẳng có gì gọi là niềm vui cả!!

Nhưng ông muốn hỏi, vì ông cảm thấy ít nhiều gì cũng nên chia sẽ cùng con, hỏi nhiều để biết nhiều, để tìm hiểu và thấu hiểu con cái.

Cô nghe ông hỏi thì cũng chỉ cười nhẹ rồi đáp : " Vui thì không có ạ? Nhưng hôm nay con đã sắp đánh nhau với một bạn khác lớp, và may mắn vì chỉ bị viết bản tự kiểm chứ chưa bị mời phụ huynh!! "

Lam Y không chút e dè mà kể tất tần tật cho ba mình nghe, đúng như những gì được diễn ra vào buổi sáng, không sót hay dư thừa một chữ nào.

Lam Dương Vũ nghe cô kể xong thì trố mắt kinh ngạc. Mặc dù là đang khai tội nhưng gương mặt cô lại có chút hào hứng giống như đang khoe chiến tích của mình. Chắc chắn một người làm ba như ông nghe con gái mình đánh nhau thì phải lo lắng, nhưng cũng không hoàn toàn là không nổi giận.

Mặc dù trong lòng có chút không đồng ý với thái độ của cô hiện giờ nhưng ông vẫn không la mắng một câu. Không lớn tiếng mà ngược lại còn rất từ tốn giải thích cho cô hiểu.

" Con là con gái sau này không được gây gổ hay đánh nhau như vậy, lần này là nhẹ, may mắn chỉ sơ xước ngoài da, chỉ bị viết tự kiểm, nhưng nếu có lần sau thì mình sẽ chẳng thể đoán trước được đâu con gái.

Lỡ như nặng hơn thì có thể chảy máu, sứt đầu mẻ trán, phải đến bệnh viện kiểm tra rất phiền phức. Còn nhìn về phía học tập của con thì ít nhiều gì cũng bị hạ từ hai đến ba bật hạnh kiểm, nếu trường hợp xấu hơn có thể dẫn đến bị đuổi học "

Dương Vũ ngồi nhìn cô rồi dặn dò kỹ lưỡng, ông sẽ không muốn con gái mình trở thành một tên du côn suốt ngày đánh đấm. Cưng chiều thì ông rất cưng, nhưng một khi dạy dỗ thì ông cũng rất nghiêm khắc. Vì vậy chẳng phải ông cưng chiều cô quá mức là cô không biết sợ là gì.

Cô vẫn sợ ba mình lắm!!

Lam Y rón rén gật đầu, gương mặt cô sau khi được ngồi nghe ba chỉ dạy thì trở nên vô cùng nghiêm túc. Cô không ghét ông vì ông la rầy, ngược lại còn cảm thấy trong lòng có đôi chút phấn khởi, vui vẻ lân lân.

Vì đây là ước mơ bao nhiêu lâu của cô mà, đạt được ước mơ rồi sao lại phải buồn?

" Con hiểu được là tốt rồi, vào rửa tay rồi ăn cơm với ba "

Ông đứng lên xoa nhẹ đầu cô như một chú cún nhỏ được yêu chiều. Lam Y cũng tỏ vẻ rất thích thú, cảm giác này đã rất lâu rồi mới tìm lại được.

Lam Dương Vũ bước chưa đến ba bước thì đột nhiên đứng khựng lại, có vẻ như ông đang chợt nhớ ra một chuyện gì đó.

" Có chuyện gì hả ba? " Lam Y đứng phía sau bị ông dọa cho giựt mình, cô cũng đứng lại theo phản xạ hỏi ông.

" Hôm nay Bạch Phong Thần không về cùng con à? " Ông mãi mê nói chuyện với cô nảy giờ cũng quên mất đi Phong Thần, giờ mới chợt nhớ lại.

" Hình như hôm nay anh ấy đi công tác rồi ạ " Cô cũng mơ hồ trả lời ba vì sợ không đúng. Lam Y không phải thư ký của hắn nên cũng chẳng biết được công việc của hắn là gì và hôm nay hắn đã đi công tác hay chưa.

" Haizz thằng nhóc này!! " Ông nghe cô nói thì cười lên trông rất hài lòng. Rồi đột nhiên ông xoay qua nhìn cô căn dặn : " Sau này con phải đối xử với nó tốt chút nhé, khó mà tìm được người nào như Phong Thần lắm đấy "

Lam Y khi ấy chỉ biết chứ trừ chứ chẳng nói gì, nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai ông nhắc cô giống như vậy rồi!!

Chỉ nhìn thấy những lời khen ngợi ấy từ ba cô cũng đủ biết ông quý hắn đến mức độ nào, mắt nhìn người của Lam Dương Vũ cũng không phải dạng vừa. Vì vậy mà nói Phong Thần là người tốt thì quả là không sai!!

Không cần đến ông nhắc cô cũng tự biết mình phải trân trọng hắn đến mức nào! Lại còn là người đàn ông cướp mất lần đầu của Lam Y nên cô càng phải giữ hắn chặt hơn, để hắn chịu trách nhiệm với cô đến cuối đời này!!

" Thôi vào ăn thôi "

...



Gió xào xạc thổi, hơi gió mát lạnh thổi vào trong làm căn phòng cô trở nên lạnh lẽo. Lam Y sau khi ăn xong vẫn chưa có tâm trạng tắm gội gì cả, cô đang định gọi cho Phong Thần để nói chuyện một chút.

Vừa định mở máy để gọi thì hắn đã nhanh nhẹn gọi trước, đoán chắc hắn đã canh qua giờ ăn tối nên mới gọi đến.

" Em đây, anh đã đến nới chưa? " Cô vừa nhấc máy thì miệng đã cười tươi vui vẻ, mặc dù chưa thấy người đâu nhưng cứ là vui vẻ trước đã.

" Anh tới khoảng một tiếng trước "

" Em đã ăn tối chưa đó? " Bạch Phong Thần ở trong màn hình điện thoại chống cầm nhìn cô, hắn có vẻ là đang làm việc, đèn bàn vẫn còn đang bật sáng và laptop đặt kế bên.

" Em vừa ăn tối với ba rồi, anh đã ăn gì chưa? " Đôi mắt thăm dò của cô đang dán chặt trên người hắn, từ cử chỉ từng hành động của hắn cô đều nắm rõ.

Đoán chắc hắn vẫn chưa chịu ăn gì nên cô muốn hỏi xem thử hắn sẽ lách léo trả lời ra sao.

Từ khi ở chung nhà cùng Lam Y, hắn ít nhiều gì cũng đã điều chỉnh lại được thời gian ăn uống hợp lý. Chỉ vì muốn cùng ngồi ăn với cô nên phải như vậy, ấy thế mà hôm nay chỉ vừa xa cô một lúc đã liền bỏ bữa. Thật đáng trách mà!!

" Anh định làm xong công việc thì sẽ ăn " Phong Thần mặc dù là nói nhưng tay vẫn đang gõ nhanh trên bàn phím không ngừng nghỉ, mắt dán vào màn hình đôi lúc quay sang nhìn cô rồi lại tự cười thầm.

" Không được đâu, anh ăn chút gì đi rồi lại làm tiếp, đừng bỏ bữa. Bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày đó " Cô nghe hắn nói vậy liền không thể chấp nhận được mà phản đối kịch liệt. Lam Y rất lo cho sức khỏe của hắn vì vậy nên mới nói nhiều như thế!

" Anh xem lại bản hợp đồng thì sẽ đi ăn sáng ngay, em đừng xoắn lên như thế!! " Hắn ngồi làm việc nhưng vẫn phải vểnh tai lên nghe cô giáo huấn mấy lời. Chỉ biết bất lực cười trừ chứ chẳng thể chống đối lại.

Nhìn vậy ai có thể biết được hắn sống lâu hơn cô tận tám năm trời đâu chứ. Nhìn cách cô cân nhắc kỹ lưỡng như vậy giống hệch như đang lo lắng cho đứa con trai của mình.

" Anh cười gì chứ? " Đã tức giận la mắng để hắn chịu đi ăn, rốt cuộc lại còn bị hắn cười vào mặt, thẹn quá hóa giận. Lam Y bắt đầu cọc cặn, nhăn nhó.

" Em cứ như là bà cụ non ấy nhỉ? Nhìn vào thì ai có thể biết được anh hơn em tận tám tuổi đâu chứ " Hắn nhìn cô, cười cười nói

" Người ta gọi đó là trâu già thích gặm cỏ non đấy chú Thần ạ " Cô nhìn hắn, nói một câu xanh rờn khiến hắn đứng hình như pho tượng. Khi ấy hắn chỉ có thể nhìn chăm chăm vào cô, cơ mặt hoàn toàn không thể cử động được, khuông miệng hắn cũng không tránh khỏi cảm giác ấy, há hốc mồm kinh ngạc nhưng không nói được lời nào.

" Anh vẫn chưa đến tuổi gọi là trâu già đâu nhé. Con trâu này sức hơi cừ đấy!! " Sau khi bị cô chọc cho xấu hổ đến mức đứng hình. Bạch Phong Thần không lâu sau cũng lấy lại được phông độ vốn có, nhếch chân mày vẻ thỏa mãn.

Nhiệt độ phòng không nóng cũng không quá lạnh để khiến gương mặt cô trở nên đỏ bừng như vậy. Nhưng cô nghe Phong Thần nói vậy thì đột nhiên trở nên ngại ngùng, xấu hổ khiến hắn nhìn qua một màn hình điện thoại cũng dễ dàng thấy được.

" Mặt em đỏ quá vậy? Có mệt mỏi ở chỗ nào không? " Chắc chắn là hắn thừa biết lý do vì sao cô lại đỏ mặt, chỉ muốn hỏi lách léo như vậy cho cô đỡ xấu hổ thôi.

Lam Y e ngại lắc đầu, song đó cô nói : " Thôi em cúp nhé. Giờ em phải đi tắm "

Hắn giờ tay lên vẫy vẫy tạm biệt, cũng không nỡ cúp máy trước nên cứ ngồi vẫy cho đến khi nào cô cúp luôn.

" Ây! Sao đột nhiên mặt lại đỏ ngay lúc đó vậy trời!!!! " Lam Y vừa cúp điện thoại xong thì lăn lộn trên giường tự trách mình, nghĩ lại thì ngay lúc đó cô chỉ muốn tự cuộn tay lại và đấm vào mặt mình một đấm thôi.

" Chắc chắn anh ấy đã biết nên cố tình hỏi như vậy mà... "

" Aisss xấu hổ quá đi mất!! "

Cô nằm lăn lộn trên giường mãi vẫn chưa chịu đi tắm, nhớ lại lúc ấy liền nhăn mặt xấu hổ. Không hiểu tại sao bản thân mình ngày càng đen tối!!