Gọi Dượng Là Chồng

Chương 37







" Này mình hỏi cậu nhé, mình có một người quen. Mẹ cậu ấy quen thêm một người nữa, nghĩa là cậu ấy lại có thêm cha dượng, nhưng oan trái thay cậu ấy lại thích người cha dượng của mình "

Cô ngồi vắt chéo chân trên ghế, vừa ngồi ăn trái cây vừa kể lại câu chuyện của chính mình, nhưng chỉnh sửa nhân vật trong câu chuyện đó lại là một người ' bạn ' nào khác

Có lẽ là cô không muốn cho Hi Vãn biết chuyện này

" thế thì sao ? Cậu kể cho mình nghe làm gì chứ " Cô ngồi trên giường bệnh, nghe Lam Y kể xong thì thờ ơ hỏi lại

" không có gì, nhưng ý mình chỉ muốn kể cho cậu nghe thế thôi " Cô khi nghe Hi Vãn nói vậy thì có hơi hụt hẫng một chút rồi lại lên tiếng chối bỏ

" cậu tưởng mình không biết nhân vật chính trong câu chuyện cậu kể là cậu hả, biểu hiện trên khuôn mặt rất rõ luôn đó " Hi Vãn nhìn gương mặt đang khó chịu của Lam Y rồi cất tiếng

Đúng thật là không có chuyện gì có thể dấu nhau được. Dù là chuyện gì khó nói thì ít ra cô vẫn nên chia sẻ cho bạn mình biết chứ, dấu như vậy thì được gì ? Chả lẽ nói ra thì Hi Vãn sẽ cười ha hả lên rồi kì thị mà không chơi với cô nữa, việc gì lại phải sợ như thế

" gì cơ, mặt mình có gì đâu chứ " Nghe cô nói vậy thì Lam Y mở tròn mắt, lúng ta lúng túng cầm điện thoại lên để soi gương, dò xét cả khuôn mặt cũng không thấy gì vậy mà Hi Vãn lại nói trên mặt cô biểu hiện rõ gì đó, lạ quá

" cậu đang giả ngơ với mình đấy à "

" đúng thật là không giấu được cậu, nhưng sao cậu biết " Lam Y cười trừ bất lực, cô nhìn Hi Vãn rồi hỏi

" cả hai bên nhau rất lộ liễu luôn. Lần đầu tiên mình thấy Bạch Phong Thần, cũng là lần đầu tiên mình thấy có một người chịu được tính tình nóng nảy, ương bướng của cậu. Nhìn cách mà chú ấy quan tâm, yêu thương và chăm sóc cậu không giống như tình cảm của dượng dành cho con kế chút nào cả "

Hi Vãn nhìn cô rồi kể một lượt hết những hành động mà cô đã từng gặp qua. Đúng thật là hai người họ ở bên nhau rất lộ liễu, đến cả đứa nhóc năm sáu tuổi còn biết hai người họ đang yêu nhau, vậy mà mẹ cô, bà ta vẫn không biết, là do bà ta quá lơ là hay do bà quá tin Phong Thần ? Hắn nói gì bà cũng nghe theo răm rắp không dám cãi bướng dù nữa lời

" Lại còn, đón cậu đi học về nữa, nhưng cách chú ấy chờ thật sự là chẳng giống như cách mà dượng chờ con gái đâu "

Hi Vãn lại chỉ điểm thêm vài chi tiết nhỏ mà cô đã bắt gặp

Nghe Hi Vãn kể cô cũng có hơi bất ngờ một chút, dù đã cố giấu diếm đi mối quan hệ này rồi nhưng vẫn không thể dấu hoàn toàn được, vẫn có sơ hở để người khác đoán được đấy thôi

" mình đã cố che đi rồi, hình như là không thành thì phải "  Cô vuốt vuốt sau gáy mấy lần rồi miệng cười tủm tỉm nói

" chưa hết đâu, hôm qua khi bắt đầu dự buổi tiệc mình đã thấy chú ấy rồi, nhưng mình nghĩ cả hai sẽ sớm gặp nhau trong buổi tiệc thôi, và đúng như mình nghĩ như thế, sau đó thì hai người làm gì mình và Trạch Dương đều thấy cả đấy "

Hi Vãn kể lại còn tinh nghịch mà nhấn nhá vào vài câu chữ để chọc ghẹo Lam Y, cô vui cười tít mắt không màn chân còn hơi đau nhứt mà đi xuống lại ngồi ghế bên cạnh Lam Y

" haha đúng là không thể dấu cậu được " Cô vòng tay cầm lấy ly nước ấm, uống một ít nước trán cổ họng đã khô khan

" nhưng cả hai tính sao đây, chẳng lẽ cứ như vậy hoài. Mình thấy như vậy cũng không ổn " Cô vội trở lại bản tính nghiêm túc như mọi lần, nhìn chăm chăm vào mắt Lam Y hỏi

" cả hai yêu nhau là thật lòng, nhưng dưới danh phận như thế không thể đến bên nhau được " Hi Vãn cầm tay Lam Y, cố gắng nói lên những lời khuyên nhủ

Thực sự Hi Vãn rất lo cho Lam Y, cô không thể tiếp tục mối quan hệ này được, đó là mối quan hệ sai trái, đạo lý và ngay cả pháp luật, phải nói đó là mối quan hệ độc hại không một ai nên dấn thân vào. Cô không thể cứ lén lút bên Phong Thần, rồi mỗi ngày đều phải chính mắt mình thấy được cảnh tượng hắn thân thiết bên mẹ cô, nếu như vậy cũng rất thiệt cho cô

Sẽ ra sao nếu mẹ cô phát hiện được chuyện này, bà ta sẽ làm gì cô ? Ngay cả việc dám bán con gái mình thì những chuyện khác bà ta chắc chắn cũng không ngán. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, chủ tịch tập đoàn Bạch Gia có mối quan hệ sai trái với con gái kế thì coi như là tan nát hết cả công sức ba cô gầy dựng công ty

Đó là những dòng suy nghĩ cứ lảng vảng trong đầu Hi Vãn nảy giờ, cô lo lắm, vì cô biết Lam Y không mạnh mẽ giống như vẻ bề ngoài mà cô đã dựng nên

" mình sẽ không sao đâu mà " Cô bật cười thành tiến rồi tiến lại gần mà xoa xoa hai bên vai của Hi Vãn, cô vui lắm, vui vì tìm được một người bạn như Hi Vãn, một người bạn có thể gọi là tri kỷ

Hi Vãn dường như không chấp nhận với lựa chọn của Lam Y là ở bên hắn, gương mặt cô vẫn còn căng thẳng chưa thể thả lỏng ra được, tâm trạng chắc chắn vẫn còn rất lo lắng cho cô

" mình không thể hiểu được, bên ngoài vẫn có rất nhiều người muốn chăm sóc cho cậu. Sao cậu lại chọn mối quan hệ sai trái như thế này " Hi Vãn chau mày, cô bắt đầu lên tiếng phản đối với chút hi vọng mỏng manh rằng Lam Y sẽ chịu thay đổi suy nghĩ, có lẽ cô chỉ là nhất thời say nắng thôi

" mình không nghĩ bọn người ngoài đó sẽ yêu mình thật lòng, bọn họ chỉ yêu tiền của mình thôi " Lam Y dùng ánh mắt triều mến nhìn người đối diện, cô từng lời nhẹ nhàng giải thích cho Hi Vãn hiểu vì sao mình lại chọn mối quan hệ này, dù biết nó là sai trái

" Anh ta hiểu rõ hết thói quen của mình hơn bất cứ một ai khác, có thể là chỉ thua cậu thôi. Mình có thể cảm nhận được, tình cảm anh ta dành cho mình  "

Lam Y thật sự đã trưởng thành, cô có thể phân biệt được thế nào là tình yêu thế nào là rung động, cảm nắng thông thường. Trái tim của cả hai đã cùng chạm vào nhau rồi thì khó mà có thể tách ra được, dù cho có trở ngại cũng sẽ cố gắng ở bên nhau

" cậu rất cứng đầu nên có nói gì thì cậu cũng sẽ chẳng nghe. Mình không mong gì, chỉ mong cậu tự chọn được cho mình lựa chọn đúng đắn, chỉ cần cậu hạnh phúc là được "

Sau lời nói giải thích vừa rồi của Lam Y, Hi Vãn vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là bớt lo lắng, nhưng vẫn phải cam lòng chấp nhận vì cô biết rõ, Lam Y rất cứng đầu có ngăn cản đến đâu thì cô cũng sẽ làm theo những gì mà mình đã chọn. Hi Vãn cũng phần nào yên tâm vì Lam Y bản tính kỹ càng, đầu óc lúc nào cũng sáng suốt nên cũng mong rằng lựa chọn của cô là đúng đắn

" mình biết rồi mà, cậu cứ yên tâm " Cô ngồi xích gần Hi Vãn, bụm lòng bàn tay lại vỗ vỗ vài cái nhẹ lên mu bàn tay Hi Vãn, vui cười tít mắt

" em đến rồi ạ " Trạch Dương bên ngoài lú đầu vào, với bộ đồ mới toanh được sửa soạn lại, cậu cầm trên tay hộp trái cây được cắt sẵn, ngon miệng

Hi Vãn đang ngồi nói chuyện với cô, miệng cười toe toét, mặc dù mong muốn gặp cậu lắm nhưng lạ thay, vừa nghe thấy tiếng cậu cô liền dẹp ngay nụ cười đó, gương mặt trở nên lạnh tanh, khó ở

" ừ đến rồi thì vào đây, lấp ló ngoài đó làm gì " Cô thấy cậu đứng ở ngoài nảy giờ cũng tầm năm sáu phút gì rồi, mãi mê nhìn ngắm Hi Vãn cho đến khi vô tình bị cô nhìn trúng thì mới rón rén mở cửa đi vào

Trạch Dương đi vào, đôi mắt không di chuyển, vẫn một sắc mặt nhìn đăm đăm vào chỗ Hi Vãn, đôi mắt cậu không mấy vui vẻ, còn ươm ướm nổi buồn trong đó, nổi buồn không nói nên lời

" bác sĩ có nói hôm nay em xuất viện được rồi, ăn giỏi rồi anh đưa em về " Cậu bày trái cây ra đĩa, không biết là cô và Lam Y cũng vừa mới ăn tráng miệng bằng trái cây xong nên cứ thế mà xắp ra một đĩa đầy tràn trái cây. Cậu ngồi xuống đối diện Hi Vãn, lấy nĩa ghim một miếng thanh long đỏ, chồm sang muốn bón cho cô ăn

Hi Vãn nhìn lại cậu, cô nheo cặp mắt khó chịu, hai tay khoanh lại tỏ vẽ khó gần

" há miệng ra nào " Trạch Dương dơ tay nảy giờ cũng mỏi, cậu đưa miếng thanh long lại sát môi cô, giọng nói vẫn êm dịu

" điên à, xích ra đi tôi không muốn ăn " Hi Vãn đẩy tay cậu ra làm miếng thanh long văng xuống sàn đất dưới sự ngỡ ngàng của Lam Y và cả Trạch Dương

Đây là lần đầu tiên Lam Y mới nhìn thấy thái độ này của cô. Trước giờ dù có tức giận đến cỡ nào Hi Vãn cũng sẽ không tiết ra thái độ như thế, vậy mà hôm nay cô lại làm điều đó với Trạch Dương, vì vậy nên Lam Y rất bất ngờ

Hi Vãn với gương mặt hầm hầm, cô đi đến giường bệnh, tung mền ra rồi leo lên giường chùm mền kính mít, không thấy tóc tai đâu cả

Riêng Trạch Dương cậu cũng không mấy bất ngờ, điềm đạm đặt nĩa xuống đĩa trái cây. Cậu hít một hơi dài để lấy lại tinh thần rồi xoay người nhìn sang Lam Y lên tiếng : " chị ở đây với Hi Vãn, em đi đóng tiền viện phí "