Bé An gật đầu, bé vui chứ, vậy là bé không cần phải chạy sang nhà kiếm bạn chơi rồi, mặc dù nhà hai người cạnh nhau nhưng bé cũng lười lắm nha, trời dạo này nắng gắt lắm, đen bé sao.
“Vậy Hoài Nam sẽ ngủ cùng bé An nhé, bé có chịu chia sẻ phòng với Hoài Nam không?”
Bé An vui vẻ gật đầu.
“Con chịu nha, con là anh bạn ấy, phải yêu thương bạn ấy chứ.”
Minh Vũ cười cười xoa đầu con trai, bày đặt đòi làm anh người ta nữa chứ, có ai làm anh mà vẫn phải ôm gấu bông mới ngủ được không.
Thu Thảo lúc này từ trong nhà bếp đi ra, trên người vẫn còn mang tạp dề.
“Hai đứa mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm nhé, giờ Hoài Nam mặc tạm đồ của bé An nhé, tý nữa cô dẫn qua nhà lấy đồ.”
“Vâng ạ.”
Tối đến, hai đứa nhỏ nằm trên giường, đắp chung một chiếc chăn, đối mặt nhìn nhau, thao thao bất tuyệt về mọi chuyện của mình.
“Lần đầu tui được ngủ chung với người khác ngoài ba mẹ tui á.”
“Vậy Thiên An thấy sao? có vui hông?”
“Hmmm, để coi nè, giường chật hơn thường ngày nè, nhưng mà tui thấy vui lắm á, tại có người nói chuyện chung với tui.”
“Vậy hả, Nam cũng vui lắm, vì được ngủ cùng An á.”
“Mà An nè, chúng ta có phải lúc nào cũng ở cạnh nhau vậy không?”
Thiên An hơi nghệch ra trước câu hỏi bất ngờ kia của cậu nhóc, nhưng cũng tỏ vẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Tất nhiên rồi, nhà chúng ta ở cạnh nhau mà, nên lúc nào tui cũng có thể ở cạnh Nam hết á.”
“Vậy chúng ta hứa sẽ luôn ở cạnh nhau nhé.”
“Ừm.”
Có lẽ vì được ngủ cùng nhau nên cả hai có chút phấn khích, vì thế ngủ cũng muộn hơn thường ngày. Đến khi bị Thu Thảo phát hiện cũng đã gần mười giờ tối, hai đứa bị rầy một lúc rồi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Khi Thu Thảo trở lại xem, đã thấy hai đứa ôm nhau ngủ say, cô nhẹ nhàng vén lại chăn cho hai đứa nhỏ, nhìn hai bàn tay nhỏ bé đang đan chặt nhau, cô không nhịn được mà mỉm cười.
Cuối tháng hai gia đình tụ họp cùng nhau ra biển chơi, bé An là người phấn khích nhất tại bé rất thích biển, vừa xuống xe đã chạy ùa ra may sao có Hoài Nam kéo lại nếu không bị lạc mất rồi.
Hai bé được Thu Thảo dẫn đi thay đồ bơi, sau 10 phút trên bãi biển liền xuất hiện hai nhóc con đáng yêu đeo phao hình con vịt màu vàng đang dắt tay nhau chạy tò te trên bờ biển.
Thu Thảo cầm máy ảnh bất chấp bấm lia lịa chụp hình cho hai đứa con trai cưng của hai nhà.
“Ối trời, đúng là con em đẻ, dễ thương hết phần thiên hạ.”
Ngồi trên bờ tán gẫu được một lúc, hai ông bố đột nhiên hăng máu bày trò thi lướt ván với nhau, hai bà vợ muốn cản cũng không kịp vì vừa quay đầu đã thấy hai ổng đã đứng ở nơi cho thuê ván lướt sóng.
Hai nhóc con biết tin hai vị trụ cột trong nhà quyết chiến với nhau thì phấn kích không thôi, bé An kéo tay bé Nam nói.
“Tý bé Nam phụ mình cổ vũ cho ba Vũ của mình nha.”
Bé Nam nghe xong cũng gật đầu, Trọng Nhân vừa ôm ván trở về vừa hay nghe được câu chuyện của hai đứa nhỏ, bất lực nhìn con trai nhỏ theo phe nhà người ta.
Minh Vũ cười hớ hớ vỗ vai ông bạn kế nhà.
“Xem ra hậu phương nhà anh không ủng hộ anh lắm.”
Trọng Nhân bất lực cầu cứu vợ yêu, cuối cùng lại nhận được câu nói lạnh nhạt của vợ mình.
“Đấu chơi thôi mà, anh quan trọng thắng thua làm gì, ai thắng mà chả được.”
Trọng Nhận tuyệt vọng trở thành tuyển thủ thi đấu không có sự ủng hộ của người nhà.
Hai người bắt đầu thi tài với nhau, vài người gần đó thấy thích thú cũng vây lại xem, phải nói nhan sắc hai ông bố này cũng gọi là cực phẩm, thân hình cũng săn chắc múi nào ra múi đó, có mấy cô gái nhìn cũng không nhịn được mà phấn khích bàn tán, bé An đứng gần nghe thấy hết, quyết giữ của cho mẹ mình, bé hít một hơi rồi nó to.
“Ba à bớt khoe cơ lại, kẻo mẹ quánh, tuần vừa rồi ba vừa ngủ ở ngoài không sợ mũi chích hả”
Minh Vũ đang oai phong bước đi nghe con trai nói xém chút trượt chân, bất đắc dĩ quay đầu nhìn con trai cưng.
“Bé con à, cho ba con chút mặt mũi đi.”
Bé An nghiêng đầu giả ngơ sau đó cười rộ lên.
“Ba Vũ cố lên!”
Minh Vũ thở dài, sau đó nhìn qua Trọng Nhận, hai người đàn ông nhìn nhau, đập tay với nhau một cái rồi bắt đầu so tài.
Không khí nơi đây phút chốc được thổi bừng lên, khán giả thích thú hò reo dõi theo động tác của hai người. Bé An cổ vũ nhiệt tình nhất, la đến nổi khàn giọng, may sao có Hoài Nam bên cạnh tiếp nước cho bé.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với kết quả hòa, khán giả ai nấy cũng cực kỳ hài lòng, lúc hai người đi lên còn không ngớt lời khen ngợi. Minh Vũ bước đến nhấc bỗng con trai mình lên rồi hỏi.
“Sao, thấy ba ngầu không?”
Bé An hài lòng giơ ngón cái “Rất ngầu”
Minh Vũ vui vẻ cười lớn bế con đi lại chỗ vợ mình, cha con bên đây thì an tĩnh hơn, Trọng Nhân nhìn con trai với vẻ mong chờ, cuối cũng được con trai chốt cho vài chữ.
“Cũng được ạ”
Trọng Nhân thỏa lòng chấp nhận, ít ra còn tính là một lời khen.
Hai gia đình định ở lại đây đến trưa hôm sau mới trở về nên đã thuê phòng khách sạn trước.
Dưới bầu trời đêm đầy sao, trên bãi cát vẫn nhộn nhịp tiếng cười nói và sáng bừng bởi ánh lửa, họ đang tổ chức lửa trại, đây cũng là hoạt động thường xuyên vào mỗi cuối tháng của khách sạn hai gia đình đang ở tổ chức, hai gia đình cũng vui vẻ tham gia cùng với mọi người.
Dưới ánh lửa bập bùng, mọi người vui vẻ cùng nhau thưởng thức khoai lang nướng, thịt nướng cùng các loại hải sản thơm ngon, rồi ngồi tán gẫu, nói cho nhau nghe về những câu chuyện hay trong cuộc sống mình đã trải qua.
Bé An vì sự đáng yêu của mình nên rất được nhiều người ưu ái, ngồi im cũng có mấy cô chú cho đồ ăn, bé đem chia hết cho bé Nam ngồi bên cạnh, thấy hai đứa bé dễ thương mấy cô mấy dì hết lòng cho thêm đồ, hai bé ăn không hết phải cầu cứu qua mẹ mình.
Cuối buổi mọi người cùng nhau nhảy múa xung quanh đống lửa, bé An ham vui cũng kéo bé Nam vào nhảy cùng, hai bé nắm tay nhau tung tăng theo dòng người nhộn nhịp.
Ánh lửa làm sáng bừng gương mặt vui tươi đáng yêu của Thiên An, nhìn nụ cười hồn nhiên ấy Hoài Nam cũng bất giác cười theo, tay giữ chặt để Thiên An kéo mình vào từng giai điệu của bản nhạc đang phát.
Thật tốt khi cậu xuất hiện trong đời mình.