“Anh sao lại để bia bừa bãi thế hả? Lỡ con uống thì sao?”
Bé An mất đồ ngon hai mắt uất ức nhìn mẹ, thấy ba uống ngon quá nên bé muốn uống thử thôi mà, mẹ đúng là keo kiệt, đồ ngon mà không cho bé uống.
Thu Thảo thở phào khi biết bé chưa uống bia, lúc nhìn qua bé, thấy hai cái má phúng phính của con trai đã xụ xuống, Thu Thảo thở dài bất lực bế bé An đặt ngồi cạnh Hoài Nam đang ngoan ngoãn ăn con tôm vừa được Ngọc Anh bóc vỏ cho. Cô nhét vào tay con trai một con cua biển với một cái càng lớn đầy thịt đã được tách vỏ.
“Cái đó khi nào con lớn như ba mẹ thì mới được uống, giờ thì lo ăn cho cao đi.”
Bé An cho vào miệng một miếng thịt cua béo ngậy nhai chóp chép, mắt to tròn tỏ ra bất bình.
“Con cao lắm nha, cao hơn Nam chứ bộ.”
Bé Nam cũng đang cố thử thách bản thân với một con cua lớn nghe thế cũng nhìn qua, sau đó lại ngốc ngốc gật đầu.
“Đúng rồi, bé An cao hơn con tận 3 cm lận.”
Bé An mũi nở lên tận trời, Thu Thảo nhìn con trai dè bỉu, mới được khen có câu mà mặt phè phỡn thế kia, y chang ông ba nó.
Chợt bé An qua sang nhìn bé Nam hờn giận nói.
“Sao bạn gọi mình là bé An, đã nói phải gọi anh cơ mà.”
Bé Nam lại ngốc ngốc gật đầu, rồi lại cười cực ngọt ngào gọi bé An.
“Anh!”
“Hì hì, đúng rồi, tui là anh của bé Nam, sau này tui sẽ bảo vệ bé Nam nha.”
Bé An cười đến không thấy hai con mắt đâu cả, giọng điệu lại còn vô cùng tự tin. Bé Nam hai mắt sáng ngời nhìn bé An, vui vẻ gật đầu gọi thêm mấy tiếng anh nữa.
Hai bà mẹ nhìn thấy cũng chỉ biết cười trừ, hai đứa nó thân vậy càng tốt, sau này lớn lên có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ nhau.
Hôm nay bé Thiên An lại phải đến trường, bé vốn đang ngủ mơ lại bị người khác lay tỉnh. Dù có hơi không tỉnh táo nhưng bé vẫn nhận ra sự khác thường.
Sao nay mẹ không nói gì mà chỉ lay mình vậy nhỉ?
Bé tự nghĩ rồi chui ra từ trong chăn, hai tay mũm mĩm đưa lên dụi dụi hai con mắt đang híp lại. Hình ảnh trước mắt cũng ngày càng rõ dần.
Sao nay mẹ cắt tóc ngắn rồi?
Ủa?
“Bạn dậy rồi hả?”
Bé An giật mình ngồi bật dậy, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cậu nhóc trước mặt.
“Hoài Nam? Sao Hoài Nam ở trong phòng tui vậy?”
“Tui ở đây để gọi bạn…”
“Gọi anh nha”
Bé An bĩu môi ngắt lời, trí nhớ của bé rất tốt đó nha.
Hoài Nam gật đầu, vui vẻ sửa lời.
“Tui dô đây để gọi anh An dậy đi học á. Nay tui đi học chung với anh An, tại ba mẹ có việc rồi.”
Bé An gật gật đầu coi như đã hiểu, rồi chợt nhận ra mình vừa ngủ dậy, trên người vẫn là bộ đồ con heo hồng, trông không có ngầu miếng nào, lại nhìn đến Hoài Nam đã đồng phục chỉnh tề, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ ngại ngùng không nói nên lời.
Mặt bé An bắt đầu hồng lên, vội đứng bật dậy, khoanh tay giở giọng người lớn nhìn bé Hoài Nam.
“Giờ anh An phải đi thay đồ, bé Nam phải ngồi ngoan ngoãn đợi nha chưa, cấm phá phòng của anh An đó.”
“Ừm ừm, Nam nghe lời anh.”
Bé An hài lòng gật đầu rồi vọt đi tìm đồng phục rồi chạy vào nhà tắm thay đồ.
Tầm mười phút sau, hai đứa bé với đồng phục giống nhau, gương mặt tươi sáng, đầy sự dễ thương bước xuống phòng khách.
Vừa nhìn thấy, Thu Thảo liền gọi hai đứa vào ăn sáng. Ăn xong, cả hai cùng Minh Vũ lên xe đến trường học.
Sân trường vào mỗi buổi sáng vẫn luôn nhộn nhịp như vậy, hai bé xuống xe chào tạm biệt Minh Vũ rồi cùng nhau vào trong.
Lúc đi ngang lớp Hoa Mai, bé An cảm nhận được sự thù địch, quay qua nhìn thì ra là thằng nhóc bắt nạt Hoài Nam hôm bữa, bé chẳng sợ mà còn trợn mắt lại trừng khiến đứa nhỏ kia giật mình. Hừ, dám hung dữ nè, tưởng bé sợ chắc.
Bé lè lưỡi trêu trọc tên nhóc rồi cầm tay Hoài Nam bước về lớp.
Lần này xếp hàng về lớp, bé liền đẩy Hoài Nam lên đầu. He he không phải đứng đầu hàng nữa rồi.
Nào ngờ cô giáo đã quen mặt bé, cô thấy bạn đứng đầu biến thành người khác liền thắc mắc, thấy bé đứng sau Hoài Nam liền gọi bé lên.
“Thiên An lên dẫn đường cho các bạn nhé, mỗi lần con dẫn đầu mấy bạn đi rất đúng hàng nha.”
Dưới sự mong chờ của cô giáo, bé chỉ biết thở dài bước lên hàng đầu. Hoài Nam đứng sau bé, thấy bé dường như không vui liền mở miệng nói.
“Anh An giỏi ghê, đứng đầu dẫn lớp luôn, trông ngầu lắm.”
Bé An quay người, có hơi xấu hổ hỏi lại.
“Ngầu lắm sao?”
“Đúng vậy, rất là ngầu luôn á.”
Hai mũi lúc này đã nở to, bé An liền thấy tự đắc không thôi. Thế là chỉ vì một lời khen của Hoài Nam, sau này bé luôn làm người đứng đầu hàng, dù ai có dành cũng không cho.
Tan học, hai bé được Minh Vũ đón về nhà. Thấy Hoài Nam vào nhà mình mà không trở về nhà như mỗi lần đi học chung, bé An nghiêng đầu thắc mắc nhìn ba mình.
Minh Vũ xoa đầu con trai nhỏ từ tốn nói.
“Ba mẹ của Hoài Nam có chuyến công tác phải đi một tuần, nên Hoài Nam sẽ ở cùng chúng ta trong khoảng thời gian này, bé An vui không?”