Một tuần lặng lẽ trôi qua, An Nhiên tạm biệt ông Diệp và cô Sarah trở về nhà. Vừa về đến nhà thì Annette đi đến lạnh lùng nói...
- Tối nay chị có tiết mục biểu diễn ở trường, nếu em không bận thì có thể đi cùng Lina!
- À, vâng!
Trông thấy Annette dường như rất bận rộn nên cô đi vào phòng tìm Lina để hỏi....
- Hello Lina yêu dấu!
- Aaa...chị Nhiên về!
Lina cười tươi reo lên, cô tò mò hỏi...
- Lina nè, tối nay em có đến xem buổi diễn của chị Annette không???
- Có ạ, chị có đi không???
- Nếu Lina đi thì tất nhiên chị cũng đi rồi!
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, chiều hôm đó Annette đến trường sớm để chuẩn bị cùng mọi người. Lina và An Nhiên đều mặc quần jean xanh và áo thun trắng đến trường, con đường khá quen thuộc với Lina nên cả hai nhanh chóng đã đến nơi.
Sau khi ngồi vào chỗ thì tiết mục các lớp bắt đầu, xem được một lúc, An Nhiên nhận được tin nhắn của Annette nên bấm vào xem.
“An Nhiên, em có ở trường chị không???”
“Vâng, em cùng Lina đến được một lúc rồi Có chuyện gì hả chị??!”
“Làm sao bây giờ, bạn học của chị vẫn chưa đến nữa!”
“???”
Cô không hiểu nên gửi tin nhắn, khoảng 10p sau Annette tiếp tục nhắn
“Em chơi đàn piano được chứ??”
“Được ạ!”
“Em đến sảnh đi, chị sẽ đến dẫn em đi chuẩn bị!”
Thấy vậy cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Annette nhanh chóng tìm thấy cô rồi kéo đến một căn phòng bên trong đều là những người đang chuẩn bị cho tiết mục. Trông thấy cô, vài người tò mò hỏi....
- Annette, chuyện này ổn không??
- Em ấy sẽ giả dạng thành Vivi ngồi ở trong để đàn, thời gian không còn nhiều nên chúng ta cần phải phối hợp!
Annette đưa một bản nhạc cho cô rồi nói...
- Em chỉ cần đánh theo bản nhạc này, mọi người ở bên ngoài sẽ cố gắng giúp đỡ em!
An Nhiên ngồi trên cây đàn đánh thử bản nhạc, tuy giai điệu lạ nhưng vẫn không làm khó được cô vì cô cảm âm rất nhạy. Hơn nữa, từ nhỏ cô được ba mẹ đưa đi học đàn suốt chục năm trời.
Đến giờ mọi người đều đi ra sân khấu, cô bịt khẩu trang ngồi ở sau bức màn trên sân khấu cảm giác rất hồi hộp. Bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn, bàn tay cô bắt đầu lướt trên những phím đàn. Nhóm người Annette lo lắng nhưng khi giai điệu vang lên họ bắt đầu ca hát trình diễn tiết mục của mình, cặp đôi song ca và vài người múa phụ họa rất ăn ý với nhau.
An Nhiên quen thuộc với những nốt nhạc nên càng đánh càng hăng hơn, khán giả đều thích thú tập trung những người đứng trên sân khấu biểu diễn hơn. Sau khi tiết mục hoàn thành thì lớp khác không phục nên ở dưới khán đài nói...
- Ây za, tiết mục của lớp Annette quả nhiên rất tuyệt!
- Hannibal, cảm ơn lời khen!
Annette nhíu mày nói rồi rời đi cùng mọi người, Hannibal tiến đến ra vẻ tò mò hỏi....
- Nhưng mà mình hơi thắc mắc, Vivi tại sao lại không đánh đàn ở sân khấu mà phải ở sau bức màn??
- Phải đó, tại sao thành viên ai cũng biểu diễn ở ngoài còn Vivi lại trốn sau đó chứ???
Nhóm bạn của Annette kích động định phản bác thì Hannibal đã lên tiếng trước....
- Không biết bạn Vivi có thể ra ngoài để chào tạm biệt mọi người được không nhỉ??? Sẵn tiện cho mọi người biết mặt luôn!
Nghe vậy Annette và những người khác bắt đầu lo lắng, Airi tiến lên tức giận mắng...
- Hannibal, buổi biểu diễn đã kết thúc rồi! Cậu đừng có mà quá đáng!
- Hừ, không dám sao??? Chẳng lẽ lớp các cậu giở trò gian lận à???
Dứt lời thì có tiếng bước chân của ai đó đi ra, một nữ sinh bịt khẩu trang dáng vẻ thanh thuần cúi xuống chào khán giả phía dưới. Trước ánh mắt tò mò từ mọi người thì nữ sinh tháo khẩu trang tại chỗ, nhóm người Annette nhìn thấy thì bất ngờ. Giọng nói dịu dàng vang lên....
- Hannibal, cậu tìm mình sao???
Nhìn thấy là Vivi trước mặt khiến cho đám Hannibal giận tím người, Annette cũng bối rối không biết Vivi đến từ lúc nào ngay cả An Nhiên rời đi cũng không bị phát hiện.
Layla đi đến chỗ Vivi đắc ý nói....
- Vừa lòng các cậu chưa???
Trước tình cảnh này nhóm Hannibal rất tức giận đành kéo nhau bỏ đi, Annette vội vàng lấy điện thoại ra để nhắn tin cho An Nhiên.
“Nhiên à, em đang ở đâu?”
An Nhiên ở bên ngoài thì nghe tiếng tin nhắn đến liền lấy ra xem, thấy là Annette nhắn nên cô rep lại.
“Em ra ngoài rồi ạ!”
Vừa nhắn xong thì Kal đi đến, trên tay anh là 2 cây kem ốc quế rất dễ thương. Anh mỉm cười đưa cho cô một cái...
- Chúc mừng Anni nhé!
Cô ngượng ngùng nhìn anh rồi nhận lấy, cả hai chậm rãi đi đến bãi đỗ xe. Kal lấy xe của mình rồi nhìn cô ra hiệu, mặc dù chiếc xe không được sang trọng hay mới mẻ như nhà cô nhưng nó là của anh. An Nhiên mặc váy nên nhẹ nhàng ngồi qua một bên trên xe, vì sợ ngã nên cô ngập ngừng mãi mới vòng tay ôm nhẹ vào người anh.
Cảm giác bàn tay nhỏ nhắn kia ôm mình khiến cho tim anh vô thức đập mạnh hơn, cô cũng cảm nhận được cơ bụng săn chắc kia của anh. Dọc đường anh tò mò hỏi...
- Anni, cô đến đây khoảng bao lâu?
- Tầm nửa năm!
Nghe vậy Kal lái xe tăng tốc hơn, khi đến ngã rẽ không để ý đến có chiếc xe lao ra nên cả hai đâm vào nhau. An Nhiên cũng bị ngã nhào xuống đất chân bị trầy xước nhẹ, Kal vội vàng đi nhanh đến chỗ cô lo lắng hỏi....
- Anni, cô có sao không???