Anh.... anh làm gì thế???
- Không có gì, tôi chỉ tò mò về mái tóc của cô thôi!
Yorn nở nụ cười tươi trả lời, cô bối rối hỏi lại....
- Mái tóc của tôi làm sao???
An Nhiên nhìn anh với đôi mắt hồn nhiên khiến cho Yorn không nhịn được mà tiếp tục trêu....
- Mái tóc của cô.... rất thơm!
Bầu không khí lúc này quạc...quạc...quạc, An Nhiên cũng thật thà nói....
- Tóc tôi thơm là vì tôi đã xịt chút nước hoa lên đó!
Anh cứ tưởng thả thính cô sẽ dính, ai dè cô lại né thính trước mặt thế này, Yorn bất lực đành nhìn hướng khác mà nở nụ cười khổ.
Cả đêm An Nhiên trằn trọc mãi không ngủ được, cô ở lại đây cũng khoảng nửa tháng rồi nên muốn đi đến nơi nào đó để vui chơi. Nằm suy nghĩ một lúc vẫn không ra nên cô lên mạng để tìm kiếm địa điểm, tìm một lúc cô ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, dì Tuyết đang ở phòng bếp nói chuyện với ai đó rất vui vẻ. An Nhiên đi xuống ngáp ngủ một cái, dì Tuyết trông thấy cô thì cười hỏi....
- An Nhiên, con có muốn đến nhà ông Diệp không???
- Ông Diệp?? Là ai vậy ạ??
An Nhiên bất ngờ nên hỏi lại, dì Tuyết nhẹ giọng nói....
- Ông Diệp là anh em của ông ngoại con đấy, ông ấy sống một mình ở dưới ngọn núi cách đây khá xa! Nếu như con muốn đến thì dì sẽ gọi cho ông Diệp rồi đưa địa chỉ cho con đi xe buýt đến.
Cô suy nghĩ lại rồi gật đầu, dù sao cô cũng muốn đi đến nhiều nơi để tham quan. Ngồi trên xe buýt trong lòng hí hửng mong ngóng đến đó, cô cũng không quên chụp ảnh lại để làm kỉ niệm.
Xe dừng lại đến trạm thứ 7 mới đến địa điểm, cô xuống xe nhìn xung quanh để tìm cô Sarah vì dì Tuyết có nói rằng, cô Sarah là con của Ông Diệp sẽ đến đón nên An Nhiên rất lo lắng vì sợ lạc. Một lúc sau có một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch đi đến hỏi....
- Cháu có phải là An Nhiên không???
An Nhiên nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, người phụ nữ cũng giới thiệu....
- Cô là Sarah, chắc dì Tuyết đã nói với cháu là cô sẽ đến đón chứ???
- Vâng ạ!
- Vậy thì đi thôi, ông Diệp vẫn đang đợi đấy!
Nói rồi cô Sarah nắm tay dẫn cô đến xe điện, cô Sarah lái xe chạy một quãng đường khá dài. Khung cảnh xung quanh rất đẹp, bầu không khí trong lành khiến cho cô thầm cảm thán.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ, vì mùa đông sẽ có tuyết rơi nên nhà nào cũng làm bằng gỗ rất đẹp. An Nhiên cùng cô Sarah đi vào bên trong thì thấy chỉ có một người đàn ông lớn tuổi mái tóc bạc phơ, làn da nhăn nheo lại nhưng vẫn nổi bật vì nước da trắng hồng. Ông thấy người đến là một con nhóc thì nhìn một lúc rồi mới nói....
- An Nhiên đấy à?
- Dạ, cháu chào ông!
An Nhiên cười tươi chào khiến cho ông càng có thêm hảo cảm hơn, cô Sarah đi vào nhà bếp nói vọng ra....
- Hai ông cháu lâu rồi mới gặp, nói chuyện tâm sự với nhau đi! Còn con chuẩn bị bữa tối
An Nhiên ngồi xuống ghế bắt đầu hỏi thăm....
- Cháu có thấy qua trên ảnh cũ, không ngờ giờ lại được gặp ông ở đây!
Cả hai vui vẻ nói chuyện với nhau, đến khi cô Sarah đi ra hối thúc vào trong ăn cơm thì mới ngừng lại.
Ăn xong An Nhiên phụ cô Sarah rửa bát rồi mới đi tắm, sau khi tắm xong cô đi ra nghe tiếng lạch cạch ở phòng khách nên tò mò đến xem. Ông Diệp và cô Sarah đang tập trung đánh cờ tướng với nhau, An Nhiên nhìn một lúc thì liền đoán được nước đi tiếp theo và kết quả nên đứng một bên vui vẻ nói với cô Sarah. Cả hai nghe cô nói vậy thì bất ngờ liền hỏi....
- An Nhiên! Cháu biết chơi cờ luôn à???
- Hihi, ngoài chơi cờ ra cháu còn biết đánh bi_a, đua xe, bơi lội, đàn, ca hát, nhảy múa và còn rất nhiều thứ nữa!
Ông Diệp tò mò nên hỏi....
- Vậy cháu có biết trượt tuyết không???
- Có ạ, cháu cũng có biết một chút!
Cô cười tươi trả lời, cô Sarah bĩu môi nói....
- Con gái là phải biết nấu ăn, vậy con có biết không???
- Dạ, cháu không chắc là mình sẽ nấu ngon như đầu bếp! Nhưng cháu chắc chắn rằng những món cháu nấu đều rất cẩn thận và có tâm.
Thấy không thể dìm cô xuống được nên cô Sarah tức giận đứng dậy ra về, ông Diệp rất thuận mắt với cô nên rũ cô ngồi xuống đánh một lúc.
- Nào, mau ngồi xuống đây chơi vài ván với ông!
Sau vài tiếng đồng hồ, An Nhiên buồn ngủ nhìn lên đồng hồ trên tường. Thấy đã khuya nên quay sang nói.
- Hay nốt ván này chúng ta ngưng nhé, ngày mai cháu sẽ cho ông gỡ lại!!!
Ông Diệp không cam tâm nhưng từ nãy giờ chơi 3_4 ván, ông lại không thể gỡ lại được ván nào. Cảm giác bị đứa cháu gài bẫy khiến cho ông cay lắm, vẻ mặt bất mãn.
- Ừ vậy đi! Ông già cả rồi nên mắt mũi cũng không nhìn rõ.