Gnasche

Chương 28: Chạy trốn




Lần nữa tỉnh lại, An Nhiên cảm thấy đầu và cả người hơi ê ẩm, cô nhìn xung quanh thấy nơi này rất lạ. Cô nghĩ bản thân vẫn đang mơ nên cố tát mạnh vào má, cái tát này khiến cho cô tỉnh ngang.

- Đau…quá…aaa…là thật sao???

Cô không tin những gì trước mắt mình là thật, rõ ràng bản thân đang cùng Yorn đến nhà ông bà để ra mắt. Nhìn thấy cả người đầy vết trầy xước, cô đưa tay sờ lên đầu mình cảm giác đau nhói, không ngờ chuyện ấy lại có thể xảy ra.

Cánh cửa đột nhiên được mở ra, người đàn ông kia với vẻ mặt lạnh lùng bước vào, trông thấy cô đã tỉnh thì hắn đóng cửa lại. An Nhiên sợ hãi liền chạy ra ngoài để mở cửa nhưng lại bị hắn nhanh tay ôm chặt lấy cô, sức hắn rất mạnh nên cô không thể nào chống lại được, hắn ném cô về phía giường không chút thương tiếc. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô như cảnh báo.

- Cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở đây!

An Nhiên ngồi co ro lại một góc, cô khóc thút thít vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tốc Mã trước nay luôn thô bạo và lạnh lùng, nếu như dám làm phật ý hắn thì sẽ bị đánh đập không nương tay. Hắn nhìn thấy cô như đoá hoa sen trắng trước mặt, những giọt nước mắt lăn xuống ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết.

Hắn cũng cảm thấy bản thân hơi quá tay nên chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ.



- Tạm thời cô sẽ ở đây, nếu như ba mẹ cô không nhanh chóng chuộc cô ra khỏi đây thì ông trùm sẽ bán cô vào nhà chứa để trả nợ!

Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài rồi khoá cửa lại. An Nhiên nghe những lời nói kia thì không khỏi hoang mang, cô nhất định phải tìm cách rời khỏi đây, cô không muốn bị bán đến nơi đó.

Đến khuya, cánh cửa đột nhiên mở ra. Nhóm người vẻ ngoài dữ tợn bước vào, An Nhiên cũng bị giật mình bởi tiếng động vội ngồi vào một góc. Tên đi đầu đeo kính râm, dáng vẻ khoảng 50 tuổi, hắn đưa tay ra hiệu cho đàn em kéo cô đến gần hắn.

Cô bị hai người giữ chặt cánh tay nên không thể cử động, hắn nhìn cô một lúc để đánh giá, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói.

- Tao sẽ liên hệ với ông x ở Philippines, tụi mày canh chừng cho kĩ con nhỏ này!

Nói xong, tên cầm đầu cùng đàn em rời đi. Cánh cửa lại khoá lần nữa, lúc này An Nhiên mới hiểu ra là bọn họ đang muốn bán mình đi, cô sợ hãi ngồi một chỗ suy nghĩ cách để không bị bọn họ đưa đi.

- Mình nhất định phải trở về, mình tuyệt đối không thể bị bọn họ đưa đi như vậy! Ngày hôm sau, đàn em đưa đồ ăn vào cho cô. Nhân lúc họ không để ý An Nhiên liền dùng bình hoa trên bàn đánh ngất họ. Sau khi làm xử lý xong, cô vội vàng chạy ra ngoài cảnh giác nhìn xung quanh có ai hay không. Đang chạy được một đoạn thì cô giật mình vội trốn vào một góc, đàn em của ông trùm đang đứng gần đó nên cô không thể chạy trốn. Được một lúc, tiếng chuông báo động reo lên, đàn em lo lắng nói. - Mau, mau đi xem chuyện gì! - Nhất định là đã có kẻ trốn thoát, mau chia người đi kiểm tra! Thấy không còn tiếng động nữa nên An Nhiên ngó ra xem, bên ngoài đều vắng nên cô nhanh chóng chạy ra chỗ khác. Không ngờ vừa đến cầu thang thì lại nghe tiếng bước chân gần đó, cô sợ hãi nên đánh liều trốn vào một căn phòng gần đó, đợi bọn họ đi xa thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên lúc này cô cảm thấy có gì đó lạ lắm, vừa quay lưng lại thì thấy người đứng sau lưng mình lại là Tốc Mã. Do quá kích động nên cô ngất xỉu tại chỗ, Tốc Mã vội đỡ lấy cô rồi tiện tay khoá cửa phòng lại. Hắn nhìn thấy cô bị dọa đến ngất đi nên bế cô nằm lên sofa, nhìn khuôn mặt lấm lem bùn đất kia, trong lòng hắn nổi lên cảm giác xót xa khó tả. Phải chăng hắn cũng cảm thông cho số phận của cô ư???