Trang Ngạn Du kinh ngạc: “Anh nói tôi như cậu em của anh?”
Ôn Trầm Tập bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Cuộc đời của Trang Ngạn Du còn chưa từng tiếp xúc xưng hô “cậu em” này.
Ít nhất lúc cậu dẫn dắt ký chú Long Ngạo Thiên, sẽ không ai gọi ký chủ như thế, ngược lại thì ký chủ sẽ có rất nhiều đàn em.
Nhưng “anh em” và “đàn em” tuy cùng là “em” nhưng ý nghĩa lại khác nhau, vậy ý của “cậu em” thì sao?
Trang Ngạn Du: “Ừm...”
Ôn Trầm Tập ra vẻ thắc mắc, hỏi: “Rất kỳ lạ à?”
Trang Ngạn Du: “Hơi hơi, lần đầu tiên nghe.”
Vẻ mặt Ôn Trầm Tập không thay đổi, anh nói: “Mỗi nơi đều có một tập quán ngôn ngữ, rất bình thường.”
Trang Ngạn Du: “Cũng phải.”
Quốc gia đất rộng của nhiều, càng nhiều dân tộc thì càng nhiều ngôn ngữ, tập quán ngôn ngữ mỗi vùng mỗi khác, việc này rất bình thường.
Trang Ngạn Du nhìn quản lý Từ đang đợi mình đi mở họp một cái: “Vậy tôi đi họp trước.”
Ôn Trầm Tập: “Được, tôi cũng bận, buổi tối gặp sau.”
Trang Ngạn Du: “Buổi tối gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Trang Ngạn Du đứng tại chỗ cau mày suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra từng nghe thấy xưng hô này ở chỗ nào.
Nhưng dù sao cậu đã từng là một hệ thống ưu tú hay nhìn số liệu để nói chuyện, nếu không hiểu thì đi sưu tầm số liệu rồi tham khảo là được.
Cậu lập tức cúi đầu tìm tòi, không lâu sau đã nhìn thấy không ít số liệu đều hiển thị từ “cậu em” này, nhiều lúc “cậu em” đúng là một loại cách gọi thể hiện sự gần gũi.
Trang Ngạn Du tức thì yên tâm, xem ra phải là anh em thân thiết thì anh ấy mới gọi như thế.
Quản lý Từ chú ý thấy Trang Ngạn Du vừa ngẩng đầu lên đã biến thành bộ dạng lông mày cong cong, môi hơi nhếch lên, trên mặt có lúm đồng tiền nhỏ, trông tâm trạng rất tốt. Ông rất muốn cười ra tiếng nhưng lại ngại có người ở gần, chỉ có thể cố nén.
Quản lý Từ hóng hớt hỏi: “Có chuyện gì vui à? Không phải chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi sao.”
Trang Ngạn Du nhìn ông mội cái, cong môi, mắt sáng lên: “Quan hệ giữa cháu và anh em của cháu đã tốt hơn.”
Quản lý Từ vừa nghe thì đã hết hứng, trông vui thế kia, còn tưởng cậu vừa kể về người yêu của mình cho anh em tốt chứ.
“À à.” Quản lý Từ thuận miệng đáp: “Không phải đã là anh em rồi ư, tất nhiên quan hệ phải rất tốt rồi.”
Trang Ngạn Du: “Chú không hiểu đâu.”
Quản lý Từ nhìn cậu đầy sự từ ái: “Rồi rồi, tôi không hiểu. Cậu sửa soạn lại một chút, chúng ta đi phòng hội nghị mở một cuộc họp nhỏ.”
Trang Ngạn Du: “Vâng.”
Hợp tác với tập đoàn Hải Cảng thật ra rất đơn giản.
Tập đoàn Hải Cảng phụ trách xây dựng công trình kiến trúc bến tàu, mà khoa học kỹ thuật Úy Lam phụ trách xây dựng hệ thống công trình.
Bến tàu chiếm diện tích rất lớn, bởi vì thiết kế để toàn bộ tự động hóa không mối nối nên không có người điều khiển, chương trình sẽ tự động vận chuyển, đương nhiên hệ thống điều khiển từ xa cũng sẽ không thể thiếu.
Ít nhất bọn họ cần xác định được tính an toàn của từng hệ thống máy trục ở trên bến tàu. Dưới điều kiện tiên quyết là khống chế tốc độ chuẩn xác, còn có thể phân loại lô hàng chuẩn xác, giảm bớt tình trạng hàng hóa tích tụ quá tải, để hàng hóa xuất nhập khẩu nhanh hơn, chính xác hơn.
Liên quan đến chương trình trong đó, tất nhiên cần năng lực tính toán khổng lồ.
Trang Ngạn Du đã xây dựng ra chương trình này, chẳng qua là cái giá tạo ra chương trình hệ thống này cũng không thấp.
Buổi chiều lúc mở họp với tập đoàn Hải Cảng, Trần Khang đưa ra giá cả của khoa học kĩ thuật Úy Lam.
Cái giá ông đưa ra thật ra không quá cao hơn quá nhiều, bởi thành phố H không chỉ xây một cái bến tàu này. Những bến tàu chở khách trước đây, bến tàu chở dầu thô, vv… sau này đều cần thăng cấp hệ thống, những thứ này đều là những vụ hợp tác tiềm năng.
Vì những vụ hợp tác tiềm năng đó, sau khi Trần Khang thông báo cho Ôn Trầm Tập thì tự làm chủ đưa ra một cái giá rất thực tế.
Ít nhất ở thị trường hiện tại, cái giá này đã là thấp, nếu đổi thành công ty khác có loại kỹ thuật này, tuyệt đối sẽ ăn một khoản tiền lớn.
Trần Khang nghĩ xa hơn, rốt cuộc chương trình hệ thống lần này vẫn chưa có thành quả, hiệu quả cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng phải đợi xây dựng xong mới biết.
Nếu như kết quả tốt hơn dự kiến, vậy các cảng biển lớn toàn quốc sẽ tìm đến khoa học kỹ thuật Úy Lam, chủ động yêu cầu lắp hệ thống QZD của Trang Ngạn Du.
Trần Khang làm như vậy vừa là phát triển hợp tác tiềm năng, vừa tranh thủ sự hợp tác lần này với tập đoàn Hải Cảng để tạo một “bản thử nghiệm”.
Nhưng tập đoàn Hải Cảng vừa nghe thấy cái giá khoa học kỹ thuật Úy Lam đưa ra, nét mặt lại trở nên khó xử.
Phó giám đốc Trương cười gượng nói: “Giám đốc Trần, cái giá này thật sự quá cao, cậu xem, chúng ta cũng quen thân như thế, mọi người không cần vòng vo, tôi cũng nói thẳng. Công ty chúng tôi đã đấu thầu được quyền xây dựng bến cảng chở khách, đến lúc đó cũng cần tìm bên hợp tác, bây giờ cậu cho chúng tôi cái giá rẻ, sau này có hợp tác sẽ tiếp tục làm cùng nhau, cậu nói có đúng không?”
Trần Khang cũng đối đáp trôi chảy: “Giám đốc Trương, ngài đừng nói như vậy, chúng tôi đã có ý sau này còn hợp tác mới đưa ra cái giá thấp như thế này, không thì ngài đi thành phố A của chúng tôi hỏi xem, lúc đầu bọn họ mất bao nhiêu tiền đầu tư bến cảng kia?”
Phó giám đốc Trương nghẹn, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, đáp rất ba phải: “Nếu đã thế thì tôi không làm chủ được, phải về hỏi ý kiến những người khác đã.”
Phó giám đốc Trương vừa nói, vừa như có như không nhìn sang Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn Du xem như người phụ trách làm ra chương trình hệ thống lần này, phó giám đốc Trương thấy vị kỹ sư trẻ tuổi này có vẻ dễ nói chuyện hơn, cho nên ngay từ đầu bọn họ cũng định ra tay từ phía cậu.
Tiếc rằng lúc họp, Trang Ngạn Du tự biến mình thành phông nền, để mặc đám người Trần Khang phát huy, bản thân không nói gì cả.
Mặc dù tạm thời không thỏa thuận được giá cả, nhưng đám người phó giám đốc Trương vẫn làm chủ mời bọn họ đi ăn đặc sản địa phương.
Trang Ngạn Du vốn không muốn đi, nhưng Trần Khang kéo cậu sang một bên nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Trang, có của hời không chiếm, cậu bị ngốc hả!”
Trang Ngạn Du nghiêm túc nói: “Người xưa có câu nói, ăn ké chột dạ, của cho là của nợ.”
Cậu không muốn ăn xong bữa cơm này, đối phương có cớ tiếp tục chém giá.
Trần Khang thần bí cười: “Việc này cậu yên tâm đi, vả lại tối nay cậu không thể không đi.”
Trang Ngạn Du: “Cháu?”
Trần Khang nói: “Đúng vậy, tối nay có lẽ họ sẽ nhằm vào cậu, cậu nhất định phải vững vàng đó.”
Trang Ngạn Du còn không rõ Trần Khang bảo cậu phải vững vàng ý là sao.
Mãi cho đến trước giờ cơm tối, Trang Ngạn Du đi phòng vệ sinh rửa tay trước, phía sau đột nhiên xuất hiện một người, đúng là phó giám đốc Trương.
“Cậu Trang, có thể nói chuyện một lúc không?”
Trang Ngạn Du nhìn ông ta một cái, cậu đóng vòi nước, dùng khăn giấy lau khô tay, nói: “Nếu như ngài đến vì hệ thống QZD này, ngài nên tìm giám đốc Trần để nói chuyện, tôi không phụ trách cái này.”
Phó giám đốc Trương dường như đã đợi rất lâu mới đợi được Trang Ngạn Du đi một mình, thấy cậu hơi né tránh, dứt khoát không nói lời thừa thãi. Ông ta đi vào thẳng vấn đề: “Không thể nói như vậy được, cậu là kỹ sư của hệ thống này, chỉ cần cậu nói với bọn họ giá cả có thể giảm thêm một chút...”
Trang Ngạn Du ngắt lời: “Giá cả mà giám đốc Trần đưa ra đã là thấp nhất rồi.”
Phó giám đốc Trương rút ra một bao màu đỏ từ trong ngực, cười tủm tỉm nói: “Cậu Trang, trong đây có tấm thẻ, cậu xem......”
Trang Ngạn Du nhíu mày không nhận.
Phó giám đốc Trương lại nói: “Đây chỉ là quà gặp mặt, nếu như việc này thành công, cậu giảm bớt được bao nhiêu chi phí cho chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi dựa theo tỷ lệ chiết khấu bấy nhiêu cho cậu, thế nào? Tiền này không hề ít, một lần đã bằng tiền lương mấy năm của cậu.”
Bảo sao buổi chiều Trần Khang dặn cậu phải vững vàng, nếu như là một người hơi thiếu tiền, có lẽ thật sự sẽ muốn cầm số tiền này.
Giọng của Trang Ngạn Du cũng lạnh xuống: “Tôi nói rồi, giá cả giám đốc Trần đưa ra đã là thấp nhất.”
Cậu vốn hay mặt lạnh trước mặt người ngoài, lần này giận lên là có khí thế.
Phó giám đốc Trương ho hai tiếng: “Nhìn chung vẫn có thể giảm thêm một ít chứ?”
Trang Ngạn Du không biểu cảm: “Ngài tưởng mắc nối máy chủ không cần tiền, hay là tưởng bảo trì không cần tiền? Chi phí một lần bảo trì cần bao nhiêu biết không?”
Phó giám đốc Trương nhìn cậu trai nhỏ đột nhiên hung hăng, bàn tay cầm lì xì đỏ cứng đờ lại.
Trang Ngạn Du đẩy lì xì đỏ về, nói: “Tôi sẽ không giảm giá mà còn phải tăng thêm tiền cho ngài.”
Không ai được chiếm lời của anh em tốt nhà cậu.
Nói xong, Trang Ngạn Du đi vòng qua phó giám đốc Trương, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Phó giám đốc Trương: “Khoan đã, tôi còn chưa...”
Trang Ngạn Du không để ý ông ta, tiếp tục đi về phòng riêng.
Hai người lần lượt quay về, vẻ mặt đều không quá tốt.
Trần Khang và quản lý Trần nhìn nhau một cái, cười cười, trong lòng yên tâm hơn. Thấy sắc mặt phó giám đốc Trương không tốt, có lẽ tiểu Trang không chỉ không đồng ý mà phó giám đốc Trương còn đắc tội với cậu.
Tâm trạng Trang Ngạn Du đúng là không vui thật, cậu nhắn tin cho Ôn Trầm Tập kể về chuyện này.
Anh trả lời rất nhanh: [Việc này rất bình thường, ông ta tính tiền hoa hồng cho cậu, chút tiền này không coi là gì trong tổng phí tổn của bọn họ. ]
[Ôn Trầm Tập: Ông ta kiếm được tiền, cậu cũng kiếm được tiền, đẹp cả đôi đàng.]
[Trang Ngạn Du: Nhưng anh sẽ không có tiền lãi.]
[Ôn Trầm Tập: Đừng tức giận.]
[Ôn Trầm Tập: Cậu cũng đâu đồng ý với ông ta.]
[Trang Ngạn Du: Nhưng biết đâu người khác đã đồng ý.]
Tay Ôn Trầm Tập ngừng lại, môi dần dần nhếch lên.
Anh biết ý của Trang Ngạn Du, ý cậu là những dự án trước đây công ty làm, rất có thể có người khác từng đồng ý ăn tiền hoa hồng này, khiến anh bị ăn bớt tiền.
Mắt Ôn Trầm Tập mang chút ý cười, anh từ từ gõ chữ, xoa dịu Trang Ngạn Du: [Kết quả cuối cùng của dự án này cần xét duyệt, một ít tiền như thế không là gì.]
[Ôn Trầm Tập: Vì thế, tiểu Trang.]
[Ôn Trầm Tập: Không cần lo lắng, tôi vẫn rất nhiều tiền.]
Ít nhất có thể xây dựng cả trăm công viên nước cho bé cá này.
Thấy anh em tốt nói như vậy, lúc này Trang Ngạn Du mới yên lòng.
[Trang Ngạn Du: Ừm, không giận nữa.]
Ôn Trầm Tập cười một cái, gọi điện thoại cho cậu.
Trang Ngạn Du thoáng nhìn qua bên cạnh, thấy mọi người đang gọi món ăn, không ai chú ý mới nhận điện thoại.
Giọng của Ôn Trầm Tập chứa ý cười truyền đến từ trong điện thoại: “Dễ dỗ như vậy?”
Trang Ngạn Du thấy kỳ lạ: “Anh vừa dỗ tôi à?”
Ôn Trầm Tập nói: “Đâu có, nhưng bây giờ tôi có thể dỗ.”
Anh lại nói: “Muốn tôi dỗ cậu như thế nào?”
Trang Ngạn Du nghĩ nghĩ: “Vậy anh gọi tôi cái câu... Câu đó đó lần nữa đi.”
Ôn Trầm Tập: “Hử? Câu nào?”
Trang Ngạn Du: “Câu “cậu em” đó.”
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Trầm Tập cứng lại.
Mặt Trang Ngạn Du có chút đỏ: “Tôi... Ừm, vẫn rất thích cái câu ấy.”
Ôn Trầm Tập: “.............”
Tác giả nói:
PS----
Trang Ngạn Du: Tôi đã tra qua, cách gọi này biểu đạt sự thân thiết.
Ôn Trầm Tập: .......Thời gian có thể quay lại lần nữa không???