Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 20: Chương 20 :




Trang Ngạn Du đang hăng say đọ sức với thanh thép trên mặt đất.

Bình thường trông tay chân cậu mảnh khảnh vậy, lần này sức lực lại lớn đến khó hiểu, ai cũng không ngăn nổi, cậu cứ một lòng một dạ muốn mang thanh thép về.

Trần Khang cũng cạn lời: “Tiểu Trang, cậu uống say, nhất định là cậu nhớ lầm rồi, thứ mà người anh em của cậu nói đến chắc chắn không phải là thanh thép, nếu như là thật thì người ta đã đến chợ vật liệu xây dựng đặt trước, thế chẳng phải là xong việc rồi sao, đâu còn cần cậu mang về chứ!”

Giá thép bây giờ đắt hơn một chút so với trước đây, dù sao giá vật liệu xây dựng đều đang tăng, không chỉ có thép mà những vật liệu khác cũng vậy, mà không đến nỗi không mua nổi.

Trang Ngạn Du khăng khăng: “Không nhớ lầm, anh ấy muốn cái này.”

Trần Khang nói: “Nhưng...”

Trang Ngạn Du ngắt lời anh ta: “Trí nhớ của cháu rất tốt đấy nhé.”

Trần Khang đành chào thua.

Được rồi, đừng cãi lý với kẻ say.

Quản lý Từ thăm dò: “Anh em của cậu... Có phải do nhà nghèo quá? Lại đang xây nhà? Cho nên mới nói với cậu là muốn mua thép?”

Ngoại trừ điều này ra, quản lý Từ không nghĩ ra lý do nào khác.

Trang Ngạn Du cẩn thận suy nghĩ lời quản lý Từ vừa nói, càng nghĩ càng thấy mơ hồ.

Cậu cảm thấy quản lý Từ nói không đúng, rõ ràng A Tập rất giàu, sao lại không có tiền mua thép?

Nhưng bởi như vậy, những gì giám đốc Trần nói đã chuyển thành đúng —— A Tập rất giàu, nếu muốn thì anh có thể tự mua.

Trang Ngạn Du càng nghĩ càng mơ màng, đầu óc thành một mớ hỗn độn: “Cháu không nhớ rõ nữa.”

Quản lý Từ trấn an cậu: “Không nhớ rõ thì đừng cố nhớ, chúng ta về đi ngủ trước đã, cậu xem, trời đã tối rồi!”

Trang Ngạn Du vẫn không chịu, tay nắm chặt lấy thanh thép không buông.

Cậu cảm thấy ngay cả khi mình chưa nghĩ ra, nhưng anh em đã nói muốn thứ này, hẳn là cậu đã nhớ đúng.

Cuối cùng quản lý Từ hết cách, đành đi một vòng bên ngoài công trường, tìm được một cây thép dài hơn một mét bị vứt, vội vàng quay lại: “Tiểu Trang, nhìn này!”

Trang Ngạn Du ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ngừng lại.

Quản lý Từ đặt thanh thép trước mặt cậu, Trang Ngạn Du trực tiếp chộp lấy, ôm vào trong ngực.

Sau đó không hề cần người khác khuyên nhủ, cậu đã ngoan ngoãn ôm thanh thép kia đi theo mọi người, từng bước đi vững vàng, hoàn toàn không có dáng vẻ uống say, khoảng cách từng bước đi đều theo chuẩn mực đi nghiêm của quân đội.

Tất cả mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Nếu không phải Tiểu Trang vừa mới như thế, căn bản sẽ không nhìn ra cậu ấy say.”

Đến khách sạn, quản lý Từ đưa Trang Ngạn Du trở về phòng.

Trang Ngạn Du ở tầng 9, quản lý Từ đến ngoài cửa phòng cậu mới đột nhiên nhớ ra: “Tiểu Trang, hình như cậu ở một mình?”

Lần này bọn họ đến đây, không tính Ôn Trầm Tập và trợ lý anh mang theo thì số người đi cùng trong dự án này toàn là số chẵn.

Phòng khách sạn của Ôn Trầm Tập không cần bọn họ sắp xếp, cho nên không tính.

Mặc dù số người là chẵn, nhưng Trần Khang là cấp cao ở công ty nên đương nhiên sẽ ở riêng một căn phòng tương đối cao cấp, sẽ không ở phòng tiêu chuẩn như bọn họ.

Bởi vậy bọn họ còn lại 5 người, hai người ở một chung một phòng tiêu chuẩn, còn một người chỉ có thể ở một mình.

Trang Ngạn Du đã hoàn toàn mơ hồ, cũng không biết có nghe thấy lời của quản lý Từ không. Cậu đứng ở cửa phòng, trong tay nắm thanh thép, vẫn không nhúc nhích.

Quản lý Từ biết hỏi không được bèn không hỏi lại, ngầm cho rằng Trang Ngạn Du ở một mình, ông bèn lục túi cậu, lấy thẻ phòng ra quẹt một cái, đưa cậu vào phòng.

Vào trong phòng, quản lý Từ thấy hai cái giường kê sát lại thì ngẩn người, cảm thấy đây không giống như là một người ở, ông lẩm bẩm: “Chẳng lẽ kê hai cái giường lại thì ngủ thấy thoải mái hơn à?”

Trang Ngạn Du vào phòng bèn ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Quản lý Từ thấy cậu không làm ầm ĩ thì cũng yên tâm, nói với cậu: “Tiểu Trang, cậu cứ nằm xuống ngủ đi, muốn tôi lấy cho cậu cái khăn lau mặt không?”

Lần này Trang Ngạn Du nghe thấy, cậu lắc đầu: “Không cần ạ.”

Quản lý Từ nhìn tình trạng của cậu vẫn ổn, biết chắc cậu sẽ không sao nên chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, ông còn gọi điện thoại cho lễ tân nhờ để ý gian phòng này, nếu có người ra vào thì gọi điện thoại cho mình.

Hiển nhiên là ông sợ sau khi mình rời đi thì Trang Ngạn Du sẽ đi ra ngoài.

Dặn dò lễ tân xong, lúc này quản lý Từ mới rời đi.

9 rưỡi tối.

Trong một nhà hàng cao cấp nào đó, Ôn Trầm Tập là người đầu tiên muốn rời khỏi.

Lãnh đạo thành phố H nhìn đồng hồ, hơi kinh ngạc: “Vẫn còn sớm, sao không ngồi thêm chốc lát?”

Ôn Trầm Tập áy náy nói: “Lần này tôi không đến đây một mình, cậu ấy đi ngủ khá sớm, trở về muộn có thể sẽ quấy rầy đến cậu ấy.”

Lãnh đạo kinh ngạc nhướng mày, càng tò mò về người được Ôn Trầm Tập nhắc tới: “Vậy sao không đưa người tới?”

Ôn Trầm Tập cười cười: “Cậu ấy đến thành phố H để đàm phán dự án hợp tác với tập đoàn Hải Cảng.”

Lãnh đạo nói: “Thì ra là thế.”

Sau đó trêu ghẹo nói: “Giám đốc Ôn, đây là chuyện tốt sắp tới à.”

Ôn Trầm Tập không phủ nhận, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ kính vị lãnh đạo này một chén rượu cuối cùng.

Tối nay hai người trò chuyện cũng không tệ lắm, chí ít là lãnh đạo càng có lòng tin hơn trong việc xây dựng thành phố H thành một thành phố biển trọng điểm với kỹ thuật cao.

Lúc Ôn Trầm Tập trở lại khách sạn là đã gần 10 giờ.

Lúc trên đường, anh đã gửi tin nhắn Wechat cho Trang Ngạn Du nhưng không nhận được phản hồi.

Anh đã nghe Trần Khang nói cuộc đàm phán dự án của bọn họ lần này diễn ra rất thuận lợi, cả nhóm đã sớm trở về khách sạn. Ôn Trầm Tập đoán Trang Ngạn Du đã ngủ rồi.

Bởi vậy sau khi vào cửa, Ôn Trầm Tập đi rất nhẹ nhàng, còn thở thật nhẹ vì sợ đánh thức bé cá nào đó đang ngủ.

Gian phòng không bật đèn tối đen như mực, rèm cửa không kéo ra nên cả phòng chỉ có chấm đỏ của TV nhấp nháy.

Ôn Trầm Tập sợ đụng phải thứ gì phát ra âm thanh, anh nhẹ nhàng bật đèn lối đi.

Đèn vừa mở, ánh mắt Ôn Trầm Tập dừng một chút, sau đó anh nhíu mày.

Chỉ thấy trên giường anh, bên dưới chăn nhô lên một hình người, trên gối đầu lộ ra nửa cái đầu lông xù xù.

Bé cá này... Ngủ trên giường của anh.

Dường như đối phương còn nhớ rõ đây không phải là giường của mình cho nên mới ngủ ở mép giường, chỉ gối một nửa gối như đang chừa lại chỗ cho người nào đó về muộn.

Ôn Trầm Tập nhìn cảnh này, đôi môi bất giác nhếch lên, nói không nên lời đây là cảm giác gì, nhưng kiểu chờ đợi này cùng với không gian cố tình chừa lại khiến cho anh cảm thấy rất vui.

Ôn Trầm Tập đi đến bên giường, cúi người, nửa ngồi trên đầu giường, lẳng lặng nhìn cái đầu lông xù kia. Phần mặt còn lại của Trang Ngạn Du đều giấu trong chăn, còn có mùi rượu nhàn nhạt truyền vào chóp mũi.

Uống rượu?

Ôn Trầm Tập khẽ nhíu mày, nghĩ đến đây là việc khó tránh khỏi trong kinh doanh, anh có chút đau lòng, không biết bé cá này đã uống bao nhiêu.

Ôn Trầm Tập suy tư một lát, gửi tin nhắn Wechat cho Trần Khang: [Đối tác có chuốc rượu mọi người không?]

Trần Khang trả lời rất nhanh: [Không, bọn họ cũng không dám, chúng ta có kỹ thuật như vậy, những công ty khác không có.]

[Trần Khang: Bọn họ nào dám chuốc rượu chúng tôi, chỉ uống một chút tỏ lòng thành.]

[Ôn Trầm Tập: Ừ.]

[Ôn Trầm Tập: Vậy có ai uống say không?]

[Trần Khang: Cả công ty chúng ta chỉ có Tiểu Trang uống say, nghe nói trước kia chưa từng uống rượu, đêm nay uống một chén đã gục.]

Chỉ uống một chén.

Ôn Trầm Tập yên tâm tắt điện thoại, nhìn người trên giường.

Thật ra khi ngủ Trang Ngạn Du rất yên tĩnh, cũng rất ngoan.

Cậu nằm ngủ ở tư thế nào thì sẽ dậy ở tư thế đó, sẽ không giãy loạn, thi thoảng trở mình cũng chỉ ở vị trí đã nằm xuống.

Ôn Trầm Tập nhìn một lúc lâu, xác định Trang Ngạn Du ngủ rất say, không khó chịu vì uống rượu mới nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút để mũi Trang Ngạn Du lộ ra ngoài, kéo bước chân đã hơi tê ra khỏi phòng.

Phòng tiêu chuẩn này không lớn, phòng tắm cũng không cách âm, âm thanh tắm rửa sẽ dễ dàng đánh thức bé cá nào đó.

Thế là Ôn Trầm Tập để trợ lý thuê một phòng nữa, một mình anh đi vào trong phòng tắm rửa mặt, còn yêu cầu lễ tân chuẩn bị một chén nước mật ong để phòng Trang Ngạn Du nửa đêm tỉnh lại, làm xong những việc này mới trở lại phòng cậu.

Ôn Trầm Tập nhìn thoáng qua giường của mình, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.

Để không đánh thức Trang Ngạn Du, anh đi đến một bên khác, ngủ trên giường vốn là của cậu.

Ôn Trầm Tập vén chăn lên nằm xuống, vừa nằm đã cảm thấy có gì đó không đúng, có thứ gì đó cấn vào người anh.

Ôn Trầm Tập thuận tay sờ một cái, thật dài, thô sáp, còn có... Mùi rỉ sắt.

Ôn Trầm Tập ngồi dậy vén chăn lên xem xét, chỉ thấy một thanh thép dài hơn 1m nằm đó.

Ôn Trầm Tập: “?”

Anh còn tưởng mình bị hoa mắt, cúi đầu xác định cẩn thận, không sai, đây chính là một thanh thép.

Lại còn đặt thanh thép này trên gối đầu, đắp chăn lên, tựa như một người đang ngủ.

Ôn Trầm Tập: ......”

Đừng nói với anh đây là do bé cá này làm nhé.

Khi Trang Ngạn Du tỉnh lại vào ngày hôm sau, cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện tối qua.

Có lẽ là bởi vì hôm qua đã uống rượu, lần này cậu mở mắt thì đã đến 9 rưỡi, ngủ ròng rã 12 giờ.

Trang Ngạn Du ngồi trên giường ngẩn người 30 giây, sau khi bộ não online lại, cậu mới nhìn xung quanh và phòng vệ sinh một chút, không thấy Ôn Trầm Tập.

Tối qua anh em tốt không trở về sao?

Cậu lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Ôn Trầm Tập thì thấy từ tối qua, anh đã gửi cho cậu không ít tin nhắn, mãi cho đến nửa tiếng trước.

[Ôn Trầm Tập: Đi thị sát.]

[Ôn Trầm Tập: Tỉnh ngủ thì uống một chén nước mật ong, ở đầu giường ấy.]

Trang Ngạn Du ngẩng đầu nhìn lên, thấy một chén nước đặt trên đầu giường.

Trang Ngạn Du trả lời ”OK” rồi chuẩn bị xuống giường, không ngờ Ôn Trầm Tập thấy cậu trả lời thì trực tiếp gọi điện thoại đến.

Trang Ngạn Du vừa đi giày vừa nghe.

Ôn Trầm Tập hỏi: “Vừa tỉnh à? Đầu có đau không?”

Trang Ngạn Du trả lời: “Không đau, chỉ hơi choáng một xíu.”

“Về sau đừng uống rượu nữa.” Ôn Trầm Tập trầm giọng nói: “Ngủ lâu như vậy, qua cả bữa sáng.”

Mặt Trang Ngạn Du rất nghiêm túc: “Được, không uống.”

Hiển nhiên cậu cũng cho rằng ăn sáng là một việc rất quan trọng.

Trang Ngạn Du vừa rửa mặt vừa hỏi: “Anh đi thị sát sớm vậy?”

“Ừ, lãnh đạo dẫn đi xem một khu vực mới.”

Trang Ngạn Du ngạc nhiên: “Không phải chúng ta đang đàm phán dự án này sao? Vì sao anh phải gặp lãnh đạo? Là sợ tập đoàn Hải Cảng không đồng ý hợp tác nên nhờ lãnh đạo ra mặt xúc tiến?”

Ôn Trầm Tập không giấu diếm: “Không phải, thành phố H không chỉ có dự án này. Còn nhớ thành phố H đang quy hoạch đô thị không? Bến cảng chỉ là một phần trong đó, bọn họ còn dự kiến một khu công nghệ cao, muốn xây dựng một khu công nghệ chiếm diện tích 800.000 m2.”

Trang Ngạn Du hiểu ngay: “A Tập vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Giọng nói của Ôn Trầm Tập mang ý cười: “Hôm nay các cậu có dự định gì?”

Trang Ngạn Du nói: “Buổi sáng rảnh, buổi chiều sẽ đi đàm phán chi phí và báo giá với bọn họ, tối họ sẽ mời chúng ta ăn cơm.”

Ôn Trầm Tập nhắc nhở: “Đừng uống rượu nữa.”

Trang Ngạn Du: “Nhớ rồi.”

Hai người câu được câu không trò chuyện, cho đến khi bên Ôn Trầm Tập có người đến gọi.

Mà bên phía Trang Ngạn Du, quản lý Từ cũng vừa vặn đến gọi cậu đi mở cuộc họp nhỏ.

Ôn Trầm Tập nói: “Tôi phải đi làm việc rồi.”

Trang Ngạn Du trả lời: “Tôi cũng thế.”

Nhưng không ai cúp máy trước.

Người bên cạnh Ôn Trầm Tập cười hì hì nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Ôn đang gọi điện thoại cho vợ à? Hàn huyên được một lúc rồi.”

Thật trùng hợp, quản lý Từ cũng đang hỏi: “Tiểu Trang, gọi điện cho cậu toàn thấy máy bận, đang gọi điện thoại với ai đấy, trò chuyện lâu như vậy, hơn nửa tiếng rồi.”

Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên, lại thêm giọng của người bên phía Ôn Trầm Tập quá nhỏ, bởi vậy Trang Ngạn Du không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được một chữ.

Trang Ngạn Du trả lời câu hỏi của quản lý Từ trước: “Đang nói chuyện với anh em tốt của cháu.”

Ôn Trầm Tập: “......”

Trả lời quản lý Từ xong, Trang Ngạn Du lại hỏi Ôn Trầm Tập: “Người bên phía anh, nói tôi là gì của anh?”

Thật ra Trang Ngạn Du không quá để ý, nhưng hình như cậu nghe thấy người kia hỏi xong, Ôn Trầm Tập ”Ừm” một tiếng.

Thế là có chút tò mò, không biết anh em tốt giới thiệu cậu trước mặt người ngoài thế nào.

Ôn Trầm Tập không ngờ cậu sẽ nghe thấy, lập tức im lặng.

Anh mặc niệm cho hai từ “Anh em” lúc nãy—- Bé cá này rất thẳng, nói ra không chỉ có thể hù cậu sợ mà còn có thể bị xa cách, về sau lại càng không có cơ hội.

Không thể để bé cá này biết.

Ôn Trầm Tập mím môi, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Em trai.”

Tác giả nói:

PS—-

Ôn Trầm Tập: Tức quá, vì sao lại có chuyện uất nghẹn như thế, ngay cả “vợ” mà cũng không được gọi!