*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chương 269 Không thể
Được cứu rồi!
Giờ phút này, nước mắt xúc động lần dài trên mặt tôi, trái tim đập rất nhanh theo mỗi cái đạp cửa của người bên ngoài, vừa nghĩ tới tôi không cần bị tên tóc hồng làm nhục nữa, tôi lại dấy lên hi vọng với tương lại lần nữa
Theo tiếng động lớn vang lên, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rần rỏi của Đào Cần xuất hiện trước mắt tôi, sau khi nhìn thấy tôi bờ mỗi vốn hơi nhếch của anh mím chặt, trong con người màu nâu mang theo phân nó ngợp trời.
Tên tóc hông ném tôi xuống đứng lên, khi nhìn thấy Đào Cần, ánh mắt lóe lên chút sợ hãi, nhưng hàn vẫn duy trì vẻ càn rỡ vừa rồi.
"Anh là ai? Tôi đang xử lý người thay anh rể tôi Đường Kiêu, anh bớt can thiệp vào đi, đặc tôi với anh ấy, tôi sẽ khiến anh không đỡ nổi đầu"
Lửa giận đây mặt Đảo Cần công chảy rực hơn, siết chất năm đậm
xử lý người đúng không? Được, hôm nay tôi cũng xử lý người thay Chủ tịch Đường
Nói xong, Đào Cần nhanh như chớp đạp ngã tên tóc hồng ngông nghênh, cơ thể hắn ngã xuống đất, phát ra tiếng "bịch rất lớn.
Tôi ngày người, trước giờ tôi chưa từng thấy Đào Cẩn đánh người, bây giờ anh như này chẳng khác nào một vị quân vương bá đạo, mang theo khí thể xưng bá thiên hạ, khiến người ta cảm thấy sợ hãi anh.
"Rốt rốt cuộc anh là ai?”
Tóc hồng sợ, rụt lại về phía cửa. “Có bản lĩnh anh đừng nhúc nhích, con mẹ nó chứ tôi sẽ lập tức cho người đến đánh chết anh
Đào Cần không chở hàn nói xong túm lấy cổ áo han, vung nam đấm chào hỏi mặt hàn
“Đô cặn bã, ông đây cho mày cơ hội đi gọi người "
"Đào Cần
Từ lúc nhìn thấy Dảo Cần trở đi, thần kinh của tôi thả lỏng, nhưng do nguyên nhân thuốc phát huy tác dụng có người tôi mê man, toàn thân khó chịu.
Vừa nghe thấy giọng tôi, Đào Cần liền buông lỏng tên tóc hồng ra, tên khốn đó lập tức chạy trốn như thỏ.
"Làm sao bây giờ? Em thật khó chịu.
Đào Cần không nói hai lời lập tức ôm lấy tôi, còn không quên dỗ dành tôi.
"Không sao, có anh ở đây, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu.”
Nghe thấy câu nói khiến tôi yên tâm này của anh, tôi như được ân xã, trong nháy mất cả người xụi lơ dựa vào ngực anh
Đào Cần bế tôi suốt dọc đường đi qua hành lang dài dáng dặc và đại sảnh, rời khỏi hội trường trong ánh mặt khác thường của tất cả mọi người.
Tôi biết nhất định dạng vẻ của mình bây giờ rất chất vật, bởi vì đã trung thuộc, thỉnh thoảng miệng tôi lại khe khẽ rên rỉ, nhưng tôi không khống chế được
Đào Cần bên tôi, nhỏ giọng an và tôi, cuối cùng đặt tôi lên giường khách sạn
Cả người tôi khô nóng khó nén, cơn ngứa ngáy truyền đến từ đầu khớp xương khiến tôi khổ không thể tả, cơ thể khẽ run rẩy.
Tôi ôm Đào Cần thật chặt, ý thức dần dần bị dục vọng trong cơ thể ăn mòn, cuối cùng ngay cả lời tôi nói cũng trở nên hỗn loạn.
“Khó chịu quá... Làm sao giờ? Giúp em chút được không?”
Trong cơn mơ màng, tôi như nhìn thấy Đường Kiêu, lập tức cảm giác toàn thân khô nóng khó nén, chủ động đưa tay ôm lấy đầu anh, cơ thể vặn vẹo qua lại,
Người đàn ông nhìn tôi, trầm giọng nói: “Dừng trách anh, anh không thể để em như này được."
Sau đó anh liền cởi quân áo của anh, để lộ lông ngực rần chắc.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng cả người đã bị đề lại, anh siết chặt đầu tôi thở hổn hển, nu hòn bá đạo mạnh mẽ khiến tôi không đỡ được, dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể bị anh đánh thức tôi bắt đầu phối hợp với anh “Đường Kiêu, em muốn, anh cho em được
không.
Tôi chỉ cảm thấy người đàn ông đè lên người tôi dừng lại, lập tức cần mạnh lên môi tôi
"Em hãy nhìn cho rõ đị, anh là Đào Cẩn
Tôi bị anh căn như này, trong nháy mất ý thức quay về, khi nghe thấy câu nói này của anh, tôi mo mat.
Dào Cần lại đè người lên lần nữa, hành hạ mỗi tôi, từng chút từng chút, cảm giác tê dại trong cơ thể khiến tôi không ngừng thở dốc
Đào Cần như này khiến tôi cảm giác rất lạ lắm, bây giờ anh không còn dịu dàng như bình thường nữa, mà hôn tôi hung hãng như con sói đối lâu ngày, không giống về ôn tôn lên độ bình thường của anh.
Vừa nghĩ tới là anh, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo
Tôi cần mạnh vào đầu lưỡi luôn vào của anh, nhận lúc anh bị đau, đây manh anh ra
"Không được đóng vào em, Đảo Cần, em cứ tưởng anh là người tốt, nhưng... Em không ngờ anh lại nhân cơ hội bắt nạt em như vậy đấy!
Đào Cần hơi bất đắc dĩ, nhưng trong mắt kinh ngạc nhiều hơn.
"Anh đang giúp em đấy, Nhã Hàm, em có biết em bị bỏ thuốc gì không?”
"Em biết, đương nhiên em biết là thuốc kích dục, nhưng Đào Cần, anh không thể như này được, giữa chúng ta là không thể nào. Em không thích anh, người em yêu là Dường Kiểu
"Em còn tiếp tục như vậy sẽ chết dây em có biết không?" Giọng Đào Cần trở nên trầm thấp.
“Dù em chết cũng tuyệt đối không thể xảy ra điều gì với anh. Em thuộc về Đường Kiểu, trái tim và cơ thể em chỉ có thể thuộc về anh ấy thôi."
"Cho nên? Em thả răng chết cũng phải giữ thân như ngọc vì anh ta sao?
Đảo Cần câu này đổi may anh án chúa con
gian. “Xin lỗi, dù em không trân trọng sinh mệnh của em, nhưng anh trân trọng!"
Nói xong, anh liền sần người về phía trước, kéo vảy tôi ra, bắt đầu hôn từ cổ.
Lần này khác với vừa rồi, sức của anh nhỏ đi rất nhiều, với tôi mà nói thì càng như trêu chọc.
Nụ hôn của anh dịu dàng chậm rãi, rơi trên cổ tôi, chậm rãi trượt xuống đến trước ngực tôi, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua từng tắc da thịt màn cảm của tôi, khiến tôi không kìm được rên rỉ thành tiếng, hơi thở cũng trở nên dân dập hơn rất nhiều.
Tôi biết hôm nay xong rồi, Dao Cần không có ý định tha cho tôi, nếu như tôi không phản kháng, rất có thể sẽ xảy ra hậu quả không cách nào dự tính được.
"Đào Cẩn Đào Cần, anh điện rồi sao? Anh mau buông em ral Anh. Anh là người tốt như vậy sẽ không làm chuyện tổn thương em đâu, đúng không?"
Đào Cản ngâng đầu lên, một tay bóp cảm tôi về dịu dàng đã sớm biện mặt trong con người “Người tốt? Thử người tốt có được ngoài tầm thẻ người tốt ra thì còn gì không?
“Đường Kiêu bắt cá hai tay, lại có thể được em yêu, tại sao anh phải làm người tốt?”
Nói xong, anh lại bắt đầu một vòng trêu chọc mới, ý thức còn sót lại của tôi nói với tôi, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy, đành đưa tay đẩy anh
Nhưng tác dụng của cái thuốc đáng chết khiến cả người tôi mất sạch sức lực, anh coi sự phản kháng của tôi thành trêu chọc, càng khiến anh hưng phần hơn.
Tôi vô cùng tuyệt vọng, chỉ có thể xin anh thay hi vọng anh sẽ bỏ qua cho tôi.
"Đào Cẩn, anh đừng như vậy. Xin anh đấy, anh như này. Em sẽ hận anh đến lúc đó em sẽ cất đứt quan hệ với anh, cả đời không qua lại với nhau
Anh ngắng đầu lên, thở hơn hơn cười nói. "Chí cần có thể khiến em nhớ kỹ anh, dù là hạn cũng không sao!"