Edit by Trâm
Cỏ dại đong đưa trong gió.
Lục Mính ở xa nhìn thấy hình ảnh này, không tự chủ được mà cầm di động mở camera, chụp lại bức ảnh này.
Trong ảnh chụp, một tiểu nữ nhân làn da ngăm đen nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt chuyên chú, hôn mắt cá chân của một nữ nhân khác, nữ nhân kia nhắm mắt tựa vào thân cây, bóng cây hạ xuống, ánh sáng loang lổ chiếu vào mặt hai người.
Hình ảnh này quá mức duy mĩ, Lục Mính nhìn hồi lâu rồi lưu lại.
Sau khi trộm làm một hành động đáng khinh, lại đi qua hỏi Ngôn Trăn: “Bị làm sao vậy?”
Ngôn Trăn quay đầu nhìn đến Lục Mính, trả lời: “Công chúa bị rắn cắn.”
“Gì?! công chúa gì?!” Lục Mính ngốc.
Ngôn Trăn khụ hai tiếng, cõng người hướng phòng khám đi: “Tôi nói là người này.”
Lục Mính nhìn đến: “Nga, Triệu Bảo Thương, cô thế nhưng quen biết Triệu Bảo Thương.”
“Ừ.” Ngôn Trăn gật đầu, “Tôi mấy ngày hôm trước cứu cô ấy.”
Lục Mính nói: “Cô cũng cứu cô ấy? Có phải cô muốn học Từ Phượng Mai không?”
“Không a, chiếu cố cô ấy, là sứ mệnh của tôi.” Ngôn Trăn nói thực chân thành.
Lục Mính: “…… Cô đây là phát bệnh.”
Ngôn Trăn đành phải thay đổi cách nói: “Tôi chỉ thuận tay cứu người.”
Lục Mính liền nhắc nhở: “Vậy về sau khi thấy người khác thì đừng nói cô đã cứu Triệu Bảo Thương, bằng không Triệu Bảo Thương biết khẳng định sẽ ghét bỏ cô, cô phải biết rằng, cô ấy thích chính là Từ Phượng Mai.”
Ngôn Trăn tỏ vẻ đã hiểu: “Tốt, Cô ấy đương nhiên đáng giá được những thứ tốt nhất.”
Đồng thời âm thầm suy nghĩ, làm thế nào để giúp Triệu Bảo Thương có được Từ Phượng Mai.
Cô có rất nhiều mê thần dược, đối với tình cổ cũng có biết một chút, không biết có tác dụng hay không.
Lục Mính hoàn toàn không biết Ngôn Trăn lại có một suy nghĩ điên cuồng như thế.
Sau khi cô dặn dò xong,đi trước dẫn đường.
Hai người đưa Triệu Bảo Thương đến một phòng khám nhỏ, uống thuốc xong, sau một lát Triệu Bảo Thương tỉnh lại.
“Đây là nơi nào?”
Ngôn Trăn nói: “Phòng khám.”
Triệu Bảo Thương xoa trán.
Ngôn Trăn nhanh chóng đưa qua một chén nước.
Triệu Bảo Thương uống một ngụm, đang muốn nói chuyện.
Đột nhiên nhìn vào chén trà thấy nổi hai cục lềnh bềnh, giống như rong biển, nhưng rong biển bị bẹp, không tròn được như vậy.
Nàng cẩn thận nhìn một lát, đột nhiên trừng lớn mắt, che miệng nôn khan, đem cái chén vứt đi.
“Cô cô cô, cô bỏ cái gì vào trong trà?!”
“Đương nhiên là tốt cho thân thể.” Ngôn Trăn nói, còn cầm cái bình trong tay lắc lắc.
Triệu Bảo Thương lập tức nhảy xuống giường, đi tới cửa nôn mửa.
Nôn xong, nàng lại lấy bình nhìn thử, bình này được làm bằng pha lê trong suốt, bên trong là chân nhện rậm rạp, phía trên còn có lông tơ.
Triệu Bảo Thương nổi giận, trực tiếp nhào đến đánh Ngôn Trăn: “Cô lại dám cho tôi uống cái thứ dơ bẩn này!!”
Ngôn Trăn che đầu lại không dám phản kháng: “Nhưng con nhện đó tốt cho thân thể cô, giúp giải độc, độc rắn trong người cô cũng chưa được thanh trừ sạch sẽ, chỉ có —— ngao ngao ngao đau quá!”
Triệu Bảo Thương một quyền nện lên bụng Ngôn Trăn.
Xúc cảm ngoài dự đoán rất tốt.
Nàng duỗi tay sờ, cảm thấy chỗ kia rất mềm mại, ngón tay chọc xuống còn bắn ngược trở lại, sờ đến phía trước, xúc cảm cũng thật không tồi, nếu không có cách một lớp quần áo thì tốt rồi.
Vì thế Triệu Bảo Thương ỷ vào mình đang tức giận, hung hăng sờ soạng Ngôn Trăn một phen.
Lục Mính ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Cô dụi dụi mắt, không thể tưởng được: Mắt tôi có phải bị mù rồi không …………
Sau khi đem chất độc thanh trừ sạch sẽ, Triệu Bảo Thương phải trở về đóng phim, Ngôn Trăn cũng đi theo ra ngoài.
Lục Mính kéo lại tay áo Ngôn Trăn, nhỏ giọng nói: “Tôi còn có một số việc muốn tìm cô hỗ trợ.”
Ngôn Trăn hỏi: “ Là việc gì?”
Lục Mính nói: “Giúp nữ chính bói phong thuỷ, có thể được kiếm tiền.”
Ngôn Trăn suy nghĩ: “ Được, vậy mang tôi đi đi.”
Khi đi trên đường, Lục Mính hỏi Ngôn Trăn: “Cô với Triệu Bảo Thương từ khi nào nhận thức? Nhận thức như thế nào?”
Ngôn Trăn nói: “Liền mấy ngày hôm trước.”
“Cô ấy khó ở chung như vậy, cô thế nhưng lại nguyện ý cứu cô ấy.”
Ngôn Trăn hỏi: “ Khó ở chung chỗ nào?”
“Những người cùng cô ấy đóng phim, đều nói cô ấy lạnh nhạt tới cực hạn, liền tính là fans, cũng không có mấy người thích tính cách của cô ấy,tất cả đều chỉ nhìn vào gương mặt kia.”
Lục Mính nói xong, lại bắt đầu cảm thán.
Gương mặt kia thật sự đẹp đến vô cùng, đại khái là tác phẩm mà ông trời dụng tâm điêu khắc nhất.
Triệu Bảo Thương diễn phim cổ đại rất nhiều,có nữ hiệp, có tiên nữ, cũng có yêu quái, mỗi một màn ảnh đều được các fan chụp xuống coi như poster.
Có rất nhiều người nói Triệu Bảo Thương không có kỹ thuật diễn, không có ánh mắt diễn, nhưng là tiên nữ muốn có cảm tình gì đâu. Nguyên nhân chính là vì cặp mắt vô tình kia của Triệu Bảo Thương, xem ra không giống nét đẹp của phàm nhân,cho nên đầu năm nay mới giành được cúp ảnh hậu.
Hiển nhiên Ngôn Trăn cũng thực thích dung nhan của trưởng công chúa, cùng thổi phồng theo.
“Đích xác rất đẹp, còn nói gì nữa, làm diễn viên, mặt đẹp là đủ rồi a.”
“Làm sao có thể đủ?” Lục Mính phản bác, “Tuy rằng phim của nàng đều thu được số lượng vé rất cao, —— nhưng mọi người đều cảm thấy, là người nhà của nàng tạo doanh số trong rạp phim cho nàng.”
Điều này có chút khoa trương.
Ngôn Trăn phân tích, biết những việc này tám phần là giả, nhưng cũng có chuyện là thật, đó là Triệu Bảo Thương ở trong vòng nhân duyên không được tốt lắm.
Hai người tới chỗ của đoàn phim.
Trước cổng lớn của đoàn phim bày ra một cái bàn vuông, trên mặt bàn để ba bồn thịt, phân biệt là thịt gà, đầu heo cùng cá mặn.
Trong miệng đầu heo cắm một ngọn nến, còn có một đám người quỳ trên mặt đất,đối với ba bồn thịt này lẩm nhẩm, sau đó dập đầu.
Ngôn Trăn nhìn một lát, hỏi Lục Mính: “Đây là đang làm cái gì?”
“Tế trời a.” Lục Mính trả lời.
“Cái gì?”
“Mấy ngày nay không phải vận khí không tốt sao? Vương Đạo lại nói tế bái Sơn Thần một chút, để chúng ta thuận lợi quay xong bộ phim này.”
Ngôn Trăn lại nhớ đến tiểu trợ lý ngày hôm qua tới nhà mình mua gà trống: “Làm vậy cũng vô dụng.”
“Sẽ không thể nào.” Lục Mính nói, “Vương Đạo còn mời đại sư chuyên nghiệp đến đây.”
Trong khi đang nói chuyện, ba bốn người mặc bộ tăng y vàng cam của hòa thượng đi đến, gõ mõ, niệm nam mô a di đà phật.
Sau đó lại đến mấy cái đạo sĩ nữa, vung kiếm, rải một bao bột mì lên không trung.
Ngôn Trăn nhận ra mấy người này, hòa thượng là người giết heo trong thôn, còn đạo sĩ lại là mấy người làm nghề mộc ở thôn cách vách.
Nghi thức tế trời được bày sẵn này cũng không được ai chứng giám.
“Đều là Vương Đạo mời về, cùng tôi không có quan hệ.” Lục Mính giải thích.
Cô lôi kéo Ngôn Trăn đầu hướng về trước đi tới, đến một cái phòng nhỏ, đẩy cửa đi vào, giường bên trong có người đang nằm.
Lục Mính nhỏ giọng hỏi: “Hàn tỷ, cô tỉnh rồi sao?”
“Đã tỉnh.” Người trên giường ngồi dậy.
Ngôn Trăn thấy được dung mạo của người nọ, nhận ra đây là người mình cứu trong núi mấy ngày hôm trước, và cũng là nữ chính của bộ phim.
“Đây là người mà cô mang đến?” Hàn Tiểu Manh cả người khóa lại trong chăn,tựa hồ không thấy được ánh sáng.
Lục Mính nói: “ là tôi mang đến.”
Nàng kéo Ngôn Trăn qua, đối với Hàn Tiểu Manh nói: “Thần toán muội muội đến đây.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Trăn: Đại gia hảo, ta là thần toán muội muội.
Triệu Bảo Thương:………… Đều nhìn ta làm gì! Lăn! Ta không phải thần toán muội phu!