Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?

Chương 7




Edit by Trâm

Cùng Ngôn Trăn đối diễn chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hiệu quả tốt lại ngoài dự đoán.

Triệu Bảo Thương dưới đáy lòng thật sự rất vui vẻ.

Có thể nói, nàng chưa bao giờ được đối diễn vui vẻ như vậy, nhất cử nhất động tựa hồ được trở về một triều đại thịnh thế phong hoa.

Đây là lần đầu tiên nàng phát huy tốt nhất.

Vì thế Triệu Bảo Thương kiềm chế tâm trạng vui sướng, xụ mặt xuống hỏi Ngôn Trăn.

"Cảm thấy tôi diễn thế nào?"

Ngôn Trăn nói: "Cũng không tệ lắm."

Triệu Bảo Thương trong lòng đắc ý.

"Nhưng so với một tướng quân chân chính vẫn còn kém xa." Ngôn Trăn nói, "Nữ tướng quân tuy nói là tướng quân, nhưng có nhiều động tác sẽ không quá mức kiên cường, sức lực của các nàng đem so với một nam nhân chân chính thì có chút khác biệt, yêu cầu phải có một ít kỹ xảo."

Ngôn Trăn lấy ra một nhánh cây, nắm chặt trong tay: "Nhiều người dùng lực cánh tay để làm lực của bàn tay, nếu sức lực không đủ, thì cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn làm lực cánh tay, nếu ra chiêu chậm, mạng sống cũng không còn."

Cô tùy ý khoa tay múa chân một chút, vẽ ra một đạo sóng gợn trên mặt sông, làm toàn bộ cẩm lý ở xung quanh đó chạy trốn.

"Đây đương nhiên cũng sẽ thể hiện hết thảy tư thế lúc hạ cờ." Ngôn Trăn cầm một cục đá, đặt trên mặt đất.

Triệu Bảo Thương không rõ: "Cô từ đâu lại biết được những thứ này?"

"Đương nhiên là --" Ngôn Trăn suy nghĩ rồi trả lời, "Ở thư viện trong trấn."

Này rõ ràng là trả lời cho có lệ.

Nhưng Triệu Bảo Thương lại tin, hứng thú bừng bừng tiếp tục dò hỏi: "Còn có những kỹ xảo gì sao?"

Ngôn Trăn liền nói.

"Cằm của nữ tướng quân sẽ không nâng cao như vậy, nhân gia tuy rằng ngạo khí, nhưng là ngạo khí có điệu thấp." Ngôn Trăn chỉnh cằm Triệu Bảo Thương một chút, "Đầu cúi xuống thấp chút, khí thế tướng quân liền sẽ xuất hiện."

Triệu Bảo Thương cảm giác mình được mở rộng thông suốt.

Nàng đến bờ sông vạch ra biểu tình, trên mặt sông chỉ có một bóng dáng mơ hồ, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, ỷ vào mặt mình lớn lên đẹp, niết mặt làm ra dáng vẻ uy nghiêm.

Bờ sông gió lớn, một trận gió mãnh liệt thổi tới.

Ngôn Trăn thấy mu bàn tay Triệu Bảo Thương nổi lên gân xanh, liền duỗi tay ra nắm lấy, dùng bàn tay bao lại.

Triệu Bảo Thương căng thẳng trong lòng, càng thêm dùng sức mà nắm trở về.

Nàng ý thức được, chỉ có người này thật sự là vì tốt cho chính mình, cũng không cần cầu báo đáp.

Bản thân mình vẫn luôn lười cho người khác một sắc mặt tốt, vì vậy bên người cũng không có một bằng hữu, bảo mẫu nuôi lớn mình từ nhỏ đều ghét bỏ mình, thường nói với mình vài câu linh tinh không hợp nhân tình.

Mà Ngôn Trăn thì không giống.

Nàng có thể nhìn đến ánh mắt Ngôn Trăn, nơi đó luôn ôn hoà như nước mùa xuân, giống như bằng lòng đem tất cả mọi thứ đều cho nàng.

Ánh mắt này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy được trên người người khác.

Mặc dù là Từ Phượng Mai, cũng chưa từng chỉ điểm về phương diện kỹ thuật diễn cho nàng.

Triệu Bảo Thương nghĩ đến đây, ánh mắt lại ảm đạm xuống.

"Cô hiện tại bao lớn?" Triệu Bảo Thương hỏi.

Ngôn Trăn nói: "Thượng cao trung."

Triệu Bảo Thương nói: "Năm nay thi đại học sao?"

Ngôn Trăn gật đầu.

Triệu Bảo Thương hai mắt sáng ngời: " Cô tính vào trường nào?"

Ngôn Trăn nói: "Còn chưa có nghĩ tới."

"Vậy cô thi vào đế đô đi." Triệu Bảo Thương nói, "Tôi sống ở đế đô."

Ngôn Trăn nhớ đến trưởng công chúa còn có một đạo tử kiếp.

Có thể đến gần chỗ của trưởng công chúa gần, tự nhiên không thể tốt hơn.

Cô gật đầu.

Triệu Bảo Thương thực vừa lòng: "Tôi ở đó chờ cô đến."

Nàng trở về khách sạn với một tâm trạng tốt.

Trong phòng khách của khách sạn, Từ Phượng Mai ngồi trên ghế sô pha chờ nàng. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào người Từ Phượng Mai phô ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, làm hình dáng của cô ấy nhu hòa không ít.

Triệu Bảo Thương lễ phép gọi một tiếng: "Từ tỷ."

Từ Phượng Mai nhìn về phía Triệu Bảo Thương, xuân ý dạt dào trong mắt: "Đã trở lại"

Triệu Bảo Thương hơi sửng sốt: "Ừ."

"Sao lại trễ như vậy?" Từ Phượng Mai hỏi.

" Đi nhìn kịch bản một lát."

"Kịch bản không phải ở đâu cũng không thể xem, vì sao phải ra ngoài xem?"

Triệu Bảo Thương nghe xong có hơi không kiên nhẫn, không phản ứng Từ Phượng Mai.

Từ Phượng Mai biết mình đã làm mất thiện cảm với Triệu Bảo Thương, biết có một số việc không thể kéo dài.

Lại hỏi một vấn đề khác: "Đêm hôm trước em bị người khi dễ sao?"

Triệu Bảo Thương nói: "Không cẩn thận."

"Biết được là ai làm sao?"

Triệu Bảo Thương gật đầu.

Đơn giản chính là anh chị em trong nhà, vì tranh đoạt tài sản, cái gì cũng có thể làm ra.

Từ Phượng Mai truy hỏi: "Là ai?"

Triệu Bảo Thương nghĩ nghĩ: "Từ tỷ, chuyện này chị vẫn không cần biết mới tương đối tốt."

Từ Phượng Mai vẫn muốn đuổi theo hỏi.

Cô năm nay đã 29, bước vào giới giải trí đã hơn một năm, hiện giờ cô chỉ có một cái đùi vàng là Triệu Bảo Thương này, nhưng Triệu Bảo Thương chung quy vẫn là một nữ nhân, còn là con gái thứ hai.

Đùi vàng mà Từ Phượng Mai muốn, là có thể ngồi lên vị trí Triệu gia gia chủ.

Hiện tại Triệu gia gia chủ thân thể có bệnh, mấy người con bắt đầu tranh đoạt tài sản.

Ai có thể trở thành người thắng cuối cùng, thật sự khó mà nói.

Vì nguyên nhân này, đứng theo thứ tự có vẻ vô cùng quan trọng.

Từ Phượng Mai vốn muốn từ chỗ của Triệu Bảo Thương thu một chút tin tức, thuận tiện để cô đứng vững đội ngũ, như vậy dù không còn ở giới giải trí, cũng có thể sống một cuộc sống giàu có.

Nhưng mọi chuyện lại không như cô mong muốn.

Triệu Bảo Thương nhìn chằm chằm Từ Phượng Mai một lát, càng thêm hụt hẫng.

Nàng tựa hồ đã nhìn ra được ý đồ của Từ Phượng Mai, chậm chạp không nói gì.

Thẳng đến khi ánh đèn trên đất hơi lập loè, nàng mới lắc đầu nói: "Em còn không biết."

Từ Phượng Mai có chút thất vọng: "Thật vậy chăng."

Đêm khuya tiếng chuông gõ một chút, trong phòng truyền đến âm thanh.

Triệu Bảo Thương nói: "Từ tỷ, ngày mai còn phải đóng phim."

Từ Phượng Mai đáp một tiếng.

Từng người trở về phòng.

Ngày hôm sau, Ngôn Trăn cầm một cái đùi gà lắc lư ra cửa.

Trên đường gặp được Triệu Bảo Thương.

Cô hưng phấn đi đến chào hỏi.

"Ăn sáng chưa?" Ngôn Trăn huy đùi gà hỏi.

"Chưa ăn."

"Tôi ở chỗ này vừa vặn có, đừng lãng phí." Ngôn Trăn thò đầu lại gần.

Triệu Bảo Thương nhìn đến cái đùi gà kia, thiếu chút nữa nôn mửa.

"Đem xa ra một chút."

"Làm sao vậy?" Ngôn Trăn nhìn đùi gà, lại nhìn Triệu Bảo Thương mặt biến sắc, "Cô không ăn thịt sao?"

Triệu Bảo Thương sao có thể không ăn thịt.

Nàng chỉ ghét bỏ một cái đùi gà xấu như vậy, cũng không nhìn lần thứ hai, xoay người rời đi.

Đi chưa được mấy bước bỗng nhiên vấp ngã.

Ngay sau đó mắt cá chân kịch liệt đau đớn, tiếp theo lại lên men, tê dại, thẳng đến khi đầu của nàng bị choáng váng.

Triệu Bảo Thương cúi đầu, nhìn xuống chân lại thấy một loài động vật nhuyễn thể đen như mực, nhìn kỹ là một con rắn đen đầu nhọn, thoạt nhìn còn có độc.

Cái địa phương quỷ quái này, mấy ngày hôm trước là rết, hiện tại là rắn.

Triệu Bảo Thương mắng trong lòng vài tiếng, thuần thục ngồi xổm xuống chuẩn bị đập chết con rắn, nhưng hai mắt chợt biến thành màu đen, nhìn không rõ tình huống trước mắt.

Ngôn Trăn bước tới chỗ nàng hai bước.

Triệu Bảo Thương nghe được, kêu lên: "Đừng nhúc nhích."

"Làm sao vậy?" Ngôn Trăn nghi hoặc, cúi đầu nhìn thấy một con rắn đen.

"Cô bị rắn cắn?" Ngôn Trăn sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Triệu Bảo Thương không có sức lực để lên tiếng.

Ngôn Trăn phát hiện điều này, đi qua.

"Có sợ không?" Nàng hỏi.

Triệu Bảo Thương rũ đầu, không động tĩnh.

"Tôi trước đập chết nó, Cô đừng lộn xộn." Ngôn Trăn nói, sau đó ra tay, dùng tốc độ thật nhanh chặt chết con rắn bảy tấc.

Triệu Bảo Thương nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy mất mặt, quay đầu đi không nhìn Ngôn Trăn.

Sau khi Ngôn Trăn đem rắn chặt đứt rồi vứt xuống sông, con sông chảy xiết, thực mau liền không còn thấy bóng dáng của con rắn.

Cô chạy đến cúi đầu xem, nhìn thấy miệng vết thương trên chân Triệu Bảo Thương.

Trên mắt cá chân trắng nõn lại mảnh khảnh có hai điểm màu đen, nhìn qua rất đau, cũng rất ngoan độc, miệng vết thương quanh chân đỏ lên, đen lẫn đỏ cùng nhau ở trên cẳng chân trắng tuyết, làm người không đành lòng nhìn.

Ngôn Trăn móc ra một chiếc khăn tay bó lại cẳng chân Triệu Bảo Thương.

"Chân đau sao?"

Triệu Bảo Thương không còn sức lực để nói chuyện.

"Nhịn một chút." Ngôn Trăn nói, cô đem độc hút ra, phun trên mặt đất.

Một lúc sau cô không yên tâm, lại cắn đứt đầu ngón tay, dùng máu của mình ở miệng vết thương vẽ chút bùa, đảm bảo Triệu Bảo Thương được an toàn.

Sau khi làm xong hết thảy cô mới ngẩng đầu,phát hiện Triệu Bảo Thương đã ngất đi.

Ngôn Trăn sờ cẳng chân của Triệu Bảo Thương, đem người cõng trên lưng.

- Lười edit phần của tác giả quá T_T