Gió Xuân Rực Lửa

Chương 51: 51: Trêu Ngược Anh Thích Tôi Biết Bao Nhiêu




Hành động của Hắc Tử là kiểu giấu đầu lòi đuôi.

Đẩy Lâm Sơ Thịnh rời đi, còn cười hì hì giả ngốc.

“Thật ra khu làm việc này cũng không có gì đẹp, hay là tôi dẫn cô đi xem vài con vật nhỏ, khoảng trước đây vài ngày bọn tôi mới cứu được một con hươu…”

“Cô gái vừa nãy đứng bên cạnh Quý Bắc Chu, thích anh ấy lắm đúng không?” Lâm Sơ Thịnh nói thẳng.

Hắc Tử sửng sốt, cười gượng gãi đầu, “Cô ấy thích đội trưởng của bọn tôi thật, nhưng đội trưởng không có ý với cô ấy đâu, tôi thề đấy.”

“Cô đừng nhìn cô ấy bây giờ phơi nắng đen đen thế kia, chứ trước đây là phóng viên của đài truyền hình tới đây làm chương trình, lúc ấy đã để ý đến đội trưởng, nên từ chức chạy tới đây làm tình nguyện viên.”

Lâm Sơ Thịnh khẽ mím môi, cô cũng nhớ láng máng rồi, trước đây hình như Hắc Tử đã từng kể với cô.

“Nhưng cô yên tâm đi, đội trưởng đã từ chối cô ấy lâu rồi, bọn họ không thể nào đâu, chỉ là…” Giọng nói của Hắc Tử truyền đến.

“Lần này đài truyền hình tới đây làm chương trình, dù sao trước đây cô ấy cũng làm việc ở đấy, có chút quan hệ nên đứng ra làm người trung gian, hai người ở cạnh nhau chắc là nói chuyện công việc gì đấy thôi.”

“Tóm lại cô đừng hiểu lầm, tôi lấy nhân cách con người tôi ra cam đoan, bọn họ tuyệt đối không phải quan hệ này.”

Lâm Sơ Thịnh cười lên, “Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, là do anh kéo tôi đi, mới khiến tôi hiểu lầm thôi.”

“…”

Khó trách đội trưởng vẫn luôn nói, mày đúng là đồ óc heo!

Đang lúc Hắc Tử ước gì có thể cho mình hai bạt tai, nơi xa lại có tiếng bước chân và nói chuyện truyền đến.

Nghe giọng nói này, hình như Quý Bắc Chu đang đến gần, Hắc Tử lại là kiểu người hành động cơ thể nhanh hơn đầu óc, hắn túm lấy Lâm Sơ Thịnh trốn vào một góc nhỏ.

Lâm Sơ Thịnh dở khóc dở cười, anh ta lại đang làm gì thế này?

Hắc Tử đang chột dạ, Quý Bắc Chu đã dặn dò hắn phải coi sát Lâm Sơ Thịnh, nhất định không được cho cô uống rượu, lúc ngày cả người cô đều có mùi rượu, bây giờ mà không trốn đi, nếu như bị đội trưởng bắt gặp, nhất định hắn sẽ đổ máu ngay tại chỗ!



Tiếng bước chân và tiếng hai người nói chuyện với nhau dần truyền đến gần.

“… Vậy những công việc tiếp theo, cứ tiến hành dựa theo những gì đã thảo luận ở cuộc họp.” Người đang nói chuyện chính là Lư Tư Nam.

“Cô quen thuộc với đài truyền hình, vậy cô đi kết nối với bọn họ được không.”

“Được.” Lư Tư Nam cười lên, “Bạn gái anh đến đây rồi, anh phải ở cạnh người ta nhiều vào, tôi sẽ cố làm nhiều hơn phần việc của mình.”

“Cảm ơn.”

“Đội viên Quý, thật ra tôi rất muốn biết tại sao anh lại thích cô ấy, tôi không bằng cô ấy ở chỗ nào?”

Lư Tư Nam nói thẳng, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự thấp thỏm không tự tin ở trong câu nói đó.

Lâm Sơ Thịnh trốn ở chỗ tối, trong nháy mắt cả người cô cũng thấy hồi hộp theo.

“Thích một người đâu có nhiều lý do đến vậy, có lẽ là khi ở cùng cô ấy, tôi chỉ thấy một ngày 24 giờ cũng không đủ, không gặp được thì nhớ cô ấy, chuyện này không hề liên quan đến người khác, cho dù cô có tốt thế nào đi nữa, cũng không liên quan gì tới tôi.”

“Anh từ chối người khác vẫn luôn tuyệt tình như thế.” Lư Tư Nam cười khẽ, “Đội trưởng, anh thích cô ấy nhiều đến thế à?”

“Đây là việc riêng của tôi.” Quý Bắc Chu nói thẳng.

“Tôi chỉ cảm thấy tôi từ chức tới đây vì anh, những vất vả trong một năm này xem như phí công vô ích rồi.”

Lư Tư Nam nhún vai cười.

“Bạn gái anh nhìn rất dịu dàng, không giống người có lá gan lớn, thế mà lại dám đến đây tìm anh, đúng là tự đưa dê vào miệng cọp.”

“Cả ngày hôm nay tôi đều quan sát chị dâu, xem vẻ mặt của chị dâu, tôi luôn thấy cô ấy như bị anh lừa tới đây vậy, đội trưởng, anh đừng có bắt nạt người ta, tôi vừa nhìn đã biết cô ấy là cô gái tốt ngoan ngoãn rồi.”

Quý Bắc Chu không lên tiếng.

Lư Tư Nam không phải người không chịu nổi việc thua cuộc, hơn nữa trong thế giới tình cảm không tồn tại thắng thua, chỉ có thích hoặc không thích.

Tới nơi xa xôi ngàn dặm này vì anh, cùng làm việc với nhau lâu như vậy rồi, mà Quý Bắc Chu đều không rung động.

Cũng đã tỏ tình vài lần, nhưng người nào đó luôn từ chối dứt khoát, cô ấy đã biết rằng bản thân mình không có đất diễn.

Dán mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Thịnh cũng chỉ do tò mò mà thôi.

Rốt cuộc cô gái như thế nào mới có thể giữ được anh.

“Đội trưởng, tôi hỏi anh một chuyện nữa.”

“Nếu vẫn là việc riêng, tôi khuyên cô nên ngậm miệng lại đi.” Cho dù là đồng nghiệp nữ, Quý Bắc Chu cũng chẳng nói chuyện khách sáo.

“Sao tôi cứ cảm thấy hình như anh vẫn đang thầm yêu trộm nhớ, bình thường luôn là người khác đuổi anh chạy, còn bây giờ thì cứ vây tròn quanh người ta cả một ngày…”

Quý Bắc Chu nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Đêm nay cô và Đại Bôn phụ trách tuần tra đêm.”

“Đội trưởng, anh lợi dụng việc công trả thù riêng.”

“Tôi chỉ thấy cả tinh thần thể lực cô đều dồi dào, sợ buổi tối cô không ngủ được, thế nên mới sắp xếp thêm công việc cho cô, để cô tiêu hao bớt đi.”

“…”

Giọng nói của hai người càng lúc càng nhỏ, bóng dáng cũng sắp khuất dần trong tầm mắt hai người.

Lúc này Hắc Tử mới thở phào một hơi, còn liên tục nói với Lâm Sơ Thịnh, “Cô thấy chưa, tôi không lừa cô mà, hai người này không có quan hệ gì đâu.”

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Để tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu, đêm nay đàn anh vẫn cứ kéo lấy tay anh uống rượu, chắc anh vẫn chưa ăn no đúng không, anh cứ về ăn cơm đi, tôi có thể tự về được.”

**

Lâm Sơ Thịnh cảm thấy cả người dính dính nhớp nháp, còn có cả tác dụng của rượu nên cả người cô nóng hừng hực, muốn nhanh chóng về phòng tắm rửa cho thoải mái, ai ngờ Hắc Tử lại hiểu lầm.

Nhìn sắc mặt Lâm Sơ Thịnh có vẻ không tốt, lại không để hắn đưa cô về, nên còn tưởng cô vẫn đang hiểu lầm đội trưởng và Lư Tư Nam.

Tâm tư của phụ nữ khó đoán quá, Hắc Tử vẫn phải chạy nhanh đi kể lại mọi chuyện cho Quý Bắc Chu.

Quý Bắc Chu thì không tìm được Lâm Sơ Thịnh ở nhà ăn, lại nhìn thấy trên bàn chỗ cô ngồi có đặt một ly rượu Cocktail còn đang uống dở, anh vốn đã nổi cáu rồi, Hắc Tử lại chạy đến nói chuyện về Lư Tư Nam.

“Đội trưởng, em không cố ý, em chỉ…”

“Đi tuần tra đêm một tháng.”

“Không phải, đội trưởng, em…”

“Hay hai tháng?”

“Thôi một tháng đi.” Hắc Tử thở dài.

Lâm Sơ Thịnh trở về phòng tắm nước ấm, cơ thể thoải mái rồi, nhưng vẫn như có lửa đốt ở ngực, đầu óc lại thấy hơi choáng, chẳng lẽ tác dụng chậm của rượu bây giờ mới ngấm, lúc nãy cô không hề thấy mơ màng như thế.

Cô nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, là Quý Bắc Chu, “Sao anh lại tới đây?”

“Lại uống rượu à? Chỗ này không có nước giải rượu, tôi mang cho em một ly mật ong.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Sơ Thịnh duỗi tay nhận lấy ly nước, nhưng suýt chút nữa lại làm vỡ mất.

“Tôi mang vào giúp em.”

Lâm Sơ Thịnh cũng không từ chối anh, “Anh cứ ngồi đi, tôi dọn dẹp đồ một lát đã.”

Lúc nãy cô vừa mới lấy quần áo để tắm rửa ở trong vali ra, vẫn còn đang bày vali ở trên mặt đất, Lâm Sơ Thịnh chỉ dọn dẹp đơn giản lại một chút.

Trong căn phòng này ngoại trừ một chiếc giường ra, chỉ có một chiếc ghế trước bàn mới ngồi được, Quý Bắc Chu đặt ly nước mật ong ở trên bàn rồi ngồi xuống.

“Anh ăn cơm chưa?” Lâm Sơ Thịnh quay người để lấy ly nước mật ong.

Nước đầy cả ly, đầu óc cô choáng váng tay run run, suýt nữa đã để tràn nước ra, Quý Bắc Chu nhanh tay giữ lấy, giúp cô cầm chắc ly nước, “Lúc nãy em thấy tôi và Lư Tư Nam à?”

“Còn nghe được cuộc nói chuyện của hai người nữa.”

Quý Bắc Chu nhíu mày, Hắc Tử chỉ nói cho anh rằng, Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, nhưng không nói về chuyện nghe được cuộc đối thoại, cái thằng này chẳng có câu nào là thật cả.

“Em nghe thấy bọn tôi nói chuyện gì?” Quý Bắc nàng nói chuyện, anh hơi ngửa mặt lên nhìn cô.

Anh biết rõ anh và Lư Tư Nam không có quan hệ gì, nhưng vẫn lo cô nghe được đôi câu vài lời nào đấy rồi hiểu lầm, nên phải hỏi cho rõ ràng.

“Cũng không có gì.” Lâm Sơ Thịnh vẫn thấy mơ mơ màng màng.

Quý Bắc Chu thấy ánh mắt mông lung của cô, nghĩ chắc lại uống rượu say rồi, anh khẽ dỗ dành, dẫn dắt từng bước, “Sơ Thịnh, em nói cho tôi biết, em nghe được gì rồi?”

Anh biết rõ cô gái nhỏ không chịu nổi chiêu này của anh.

Nhưng không ngờ Lâm Sơ Thịnh lại bỗng cúi người đến gần —

Bỗng nhiên không kịp đề phòng, chóp mũi cọ nhẹ qua.

Lâm Sơ Thịnh đã thấy mơ màng, cơ thể không chịu sự khống chế của cô, cô vốn muốn cúi đầu nói chuyện, kết quả lại cúi người xuống dựa sát vào anh.

Cô vừa mới tắm rửa xong, cả người vẫn còn hơi nước, chóp mũi cũng có hơi nóng.

Trái ngược lại, hơi thở Quý Bắc Chu trở nên nặng dần, cô lại nói chuyện ngay sát cạnh anh:

“Quý Bắc Chu…”

“Hả?”

Hơi thở của cô như tỏa ra hơi nóng, trong đôi mắt còn có khuôn mặt của anh, giọng cô lại mềm mại dây dưa, “Tôi nghe được hai người nói… Anh thích tôi biết bao nhiêu.”

Cô nói xong câu này lại cười lên, chống tay lên bàn để đứng dậy, hơi nóng cũng theo tiếng cười của cô dừng lại trên mặt anh.

Khiến nửa người anh như tê rần.

Quý Bắc Chu cắn lấy một bên má, bờ môi mím chặt, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, yết hầu chuyển động, nửa người như đang bốc lửa…

Muốn hôn cô.

“Cảm ơn nước của anh, tôi phải nghỉ ngơi rồi.” Lâm Sơ Thịnh choáng váng, chắc cũng không biết lúc nãy cô mới trêu chọc Quý Bắc Chu xong.

Sau đó quay người đuổi khách.

Quý Bắc Chu á khẩu:

Thật là vô tình!



Khi Quý Bắc Chu rời khỏi phòng cô, Hắc Tử đang đứng chờ ở ngoài cửa, thấy anh ra vội vàng tiến lên truy hỏi, “Đội trưởng, thế nào rồi? Chị dâu không hiểu lầm chứ!”

Anh mím môi không nói gì, vẻ mặt càng ngày càng u ám.

“Đội trưởng, anh nói gì đi, chị dâu sao như thế nào rồi?”

Quý Bắc Chu chẳng ừ chẳng hử, bước nhanh rời đi.

Hắc Tử ngây người ra, thôi xong, đội trưởng lại cáu rồi.

Sau khi Quý Bắc Chu về phòng mình, anh xoa lên lỗ tai, vẫn còn thấy bỏng rát.

Sau này ai mà còn dám để cô uống rượu, anh chắc chắn sẽ không để người đó yên!

Hết chương 51.

Lời của tác giả:

Nhắc nhở hữu nghị nhé: uống rượu xong không nên tắm nước ấm, dễ bị choáng váng đầu óc.

Em gái Lâm: …

Anh Bắc: Trêu ghẹo người ta xong thì chạy, vô tình quá mà!